Tây du đại giải trí

Chương 59 : Sắp chiếu rồi

Lý Thanh Tuyền nhìn một hồi bất mãn nói: "Quả nhiên, mấy gã đầu bóng loáng chẳng ai là người tốt cả. Trương Tiểu Phàm quá đáng thương."   Trương Minh Hiên cẩn thận đẩy ghế ra ngoài chút, chột dạ nhìn chung quanh.   Rầm! Một luồng khí thế khổng lồ từ trên người Lý Thanh Tuyền bùng ra thổi quét chung quanh. Nháy mắt Trương Minh Hiên bị quét bay ra xa, rầm một tiếng nện trúng giá sách, Trương Minh Hiên nằm giữa đống hỗn độn, đau đớn xoa ngực.   Cấm vệ đứng trực ngoài cửa nội viện, ai nấy đều biến sắc, có người hô to lên: "Bảo vệ hoàng hậu! Hoàng tử!"   Trên người các cấm vệ ai nấy đều bùng lên khí huyết khổng lồ, khí huyết ngưng kết thành con giao khổng lồ, xộc thẳng vào thư điếm.   "Dừng lại hết cho ta!" Lý Thanh Nhã nháy mắt xuất hiện trên bầu trời ngoài thư điếm, trong tay cầm một cầu ánh sáng đang nở rộ, bung nó ra tạo thành lớp lá chắn, chắn huyết khí yêu long ở ngoài, không để cho yêu long tiến vào trong.   Hoàng hậu cũng từ chính sảnh đi ra, uy nghiêm quát một tiếng: "Dừng tay hết cho ta"   "Tuân lệnh!" Các cấm vệ đều thả vũ khí trong tay xuống, thu khí huyết về, nhưng vẫn cảnh giác bảo vệ trước chính sảnh trước, quan sát thư điếm.   Lý Thanh Nhã rơi xuống đất, quát to: "Lý Thanh Tuyền, muội đi ra cho ta."   Lý Thanh Tuyền ngượng ngùng bước ra khỏi thư điếm, đằng sau nàng còn có cả Trương Minh Hiên đang đau đớn xoa ngực nhe răng trợn mắt.   Lý Thanh Nhã nghiêm khắc nhìn Lý Thanh Tuyền dạy dỗ: "Xảy ra chuyện gì? Cả tu vi của mình cũng không khống chế được à? Muội có biết suýt nữa mình đã gây ra đại họa rồi không hả?"   Lý Thanh Tuyền nghe vậy tức giận chỉ vào Trương Minh Hiên cãi: "Không phải lỗi của muội, đều là do hắn hết!"   Lý Thanh Nhã nhìn về phía Trương Minh Hiên, không rõ sao lại dính tới hắn, chẳng lẽ hắn tính làm gì quá đáng với muội muội của mình à? Mắt nàng chợt loé lên tia sáng nguy hiểm.   Trương Minh Hiên kêu oan: "Liên quan gì tới ta chứ? Ta đang ngoan ngoãn ngồi một góc, đột nhiên có một luồng sức mạnh đánh bay ta, ta mới thấy oan ức đây này!"   Lý Thanh Tuyền tức tới giơ chân, quát lại: "Ngươi oan ức ức, ngươi oan ức gì chứ? Nếu không phải ngươi viết Bích Dao chết. . ." Nói tới đây, hai mắt Lý Thanh Tuyền nổi lên ánh nước.   "Cái gì? Bích Dao chết?" Hoàng hậu kinh ngạc hỏi lại.   Lý Thanh Tuyền mặt đầy đáng thương gật đầu nói: "Vì cứu Trương Tiểu Phàm nên mới chết."   Hoàng hậu bước vội lại bên cạnh Lý Thanh Tuyền, cầm sách lật mấy trang, lại quay sang khiển trách Trương Minh Hiên: "Viết thằng bé Tiểu Phàm thê thảm vậy thì thôi đi, giờ còn viết Bích Dao chết, thằng bé nhà ngươi không viết được chuyện gì tốt hơn à?"   Trương Minh Hiên cười ngượng ngùng, không dám trả lời gì.   Hoàng hậu quay đầu nhìn Lý Thanh Nhã nói: "Ta cáo từ trước, hôm nào đó chúng ta tụ họp sau."   Lý Thanh Nhã nghe vậy đáp: "Được, ta cũng phải dạy dỗ lại cả hai người họ." Đương lúc nói chuyện, nàng trừng cả Trương Minh Hiên và Lý Thanh Tuyền.   Đoàn người Hoàng hậu đi rồi, Lý Thanh Nhã đứng trong thư điếm nhìn cảnh tan nát chung quanh, giáo huấn: "Ta có phải quá dễ dãi với các người rồi không?"   Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền đồng loạt tỏ vẻ đáng thương lắc đầu.   Lý Thanh Nhã giáo huấn Lý Thanh Tuyền: "Muộiđã tu luyện thời gian bao lâu rồi? Thực lực không tiến bộ thì thôi đi, cả việc khống chế còn không làm được nữa à?"   Lý Thanh Tuyền lầu bầu: "Đều là tại hắn quá đáng! Bích Dao đáng yêu như vậy, sao lại viết nàng ấy chết?"   Lý Thanh Nhã liếc nhìn Trương Minh Hiên rồi mới nói: "Ngươi muốn viết thế nào đều được, nhưng hậu quả từ đó ngươi cũng phải gánh lấy, ta không hy vọng có người quấy rầy Nha Nha."   Trương Minh Hiên gật đầu như bổ củi, hắn còn chưa ý thức được sau này mình sẽ gặp phải chuyện gì.   Lý Thanh Nhã liếc nhìn cả hai người nói: "Dọn dẹp sạch sẽ cho ta. Trưa nay không có cơm nước gì hết." Nói rồi nàng xoay người đi vào hậu viện.   Lý Thanh Nhã đi rồi, Lý Thanh Tuyền bĩu môi bực tức nhìn Trương Minh Hiên nói: "Ta muốn ngươi viết Bích Dao sống lại."   Trương Minh Hiên lắc đầu từ chối: "Không thể được!"   Lý Thanh Tuyền nhe hai cái răng nanh ra, vung cái nắm tay nhỏ của mình, uy hiếp: "Không viết Bích Dao sống lại, vậy ngươi xuống dưới chung với nàng ấy đi!"   Trương Minh Hiên nhìn năm tay tròn vo đầy thịt nọ, nhớ lại nỗi sợ lúc bị nó chi phối, đành do dự nói: "Ta sẽ thử!" Lý Thanh Tuyền mới cười đắc ý.   Trương Minh Hiên quyết định tạm thời mặt kệ nàng ta, đầu tê rần nhìn giá sách và sách rơi rớt khắp nơi, vầy dọn dẹp kiểu nào đây! Hắn bước lên hai bước, bắt đầu xoay người lượm sách.   Lý Thanh Tuyền không hiểu hắn đang làm gì, hỏi lại: "Ngươi đang làm gì vậy?"   Trương Minh Hiên tức giận trừng lại: "Dọn dẹp chứ làm gì."   Lý Thanh Tuyền cười: "Cái này đơn giản!"   Nàng chỉ ngón tay ra cái: "Trở về vị trí cũ!"   Lập tức, giá sách đứng lên quay lại vị trí vốn có, sách vở cũng bay vèo vèo chui vào giá sách, chỉ một chốc mọi thứ khôi phục nguyên trạng, ngay cả quyển sách trên tay Trương Minh Hiên cũng bay vào trong giá sách.   Trương Minh Hiên là nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tiên pháp còn xài như vầy được hở?   Lý Thanh Tuyền cười đắc ý, ngồi vào xuống ghế bắt đầu im lặng đọc tru tiên, chỉ một lát sau,Trương Minh Hiên chợt nghe được tiếng nức nở, ngẩng lên nhìn mới thấy hai mắt Lý Thanh Tuyền đã ngập nước.   Trương Minh Hiên không còn sức đâu để ý nàng ta, vì hoàng hậu đã đi, những người mua đứng bồi hồi ở ngoài chờ mua sách bắt đầu đi vào. Khách lũ lượt kéo tới, có tôi tớ ăn mặc như gia đinh, có quý nhân phú thương người mặc gấm vóc, thư sinh công tử tuấn tú, thậm chí còn có vài nữ tử. Mãi đến giữa trưa còn có nguyên một đám thư sinh vào, cộng thêm đám người Đỗ Hà, càng khiến Trương Minh Hiên ngạc nhiên là hôm nay không gặp được ba vị nhà họ Trình.   Gần tới hoàng hôn, Khương Cẩm Tịch hớn hở chạy vào, nói với Trương Minh Hiên đang đứng sau quầy: "Sách của ta đâu?"   Hai mắt Trương Minh Hiên sáng lên, cười nói: "Đã chuẩn bị xong từ trước cho ngươi rồi."   Đưa sách cho Khương Cẩm Tịch, Trương Minh Hiên chờ mong hỏi: "Vậy sắp phát MV rồi sao?"   Khương Cẩm Tịch vừa lòng cầm sách trả lời: "Sắp chọn lựa xong rồi, ta tới đón ngươi đó."   Trương Minh Hiên vui vẻ đứng dậy khỏi ghế nói: "Chờ ta một chút."   Hắn chạy như gió vào hậu viện thư điếm kêu to: "Thanh Nhã tỷ, Thanh Nhã tỷ."   Lý Thanh Nhã từ trù phòng bước ra, cười hỏi: "Chuyện gì gấp vậy?"   Trương Minh Hiên vui vẻ nói: "Thanh Nhã tỷ, MV đệ quay sắp được phát rồi, chúng ta cùng đi xem nhé?"   Em Vi? Lý Thanh Nhã không hiểu gì hết: "Là thứ hai ngày trước ngươi bận rộn làm?"   Trương Minh Hiên gật đầu, chờ mong nhìn Lý Thanh Nhã.   Lý Thanh Nhã oán trách: "Không phải chỉ là mấy cục lưu ảnh thạch thôi sao? Lấy tên quái quỉ gì thế kia. Ta có nghe Thanh Tuyền nói, mấy thứ ngươi quay toàn là thứ gì đâu không, còn toàn là hàng giả nữa chứ."   Trương Minh Hiên sốt ruột tranh luận: "Không phải thứ lung tung, đệ tự có suy nghĩ riêng, lúc cắt nối biên tập xong mới ra được thành phẩm, đệ hứa chắc là nó sẽ cực kì đẹp cho mà xem."   Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên đầy mặt chờ mong, cười nói: "Vậy đi thôi. Đi xem thứ khiến ngươi tôn sùng như vậy rốt cục trông thế nào!"   Trương Minh Hiên vui vẻ nhảy cẩng lên: "Hay quá, vậy chúng ta mau đi thôi."