Tây du đại giải trí

Chương 3 : Khát vọng sức mạnh.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực  Dịch: Tiếu Giai Nhân ----------------------   Sau khi thấy Lý Thanh Nhã vào nhà thì Trương Minh Hiên mới vội vàng mở hai tay ra, dùng sức thổi mấy hơi. Chỉ thấy một vết hằn dài màu đỏ hiện trên lòng bàn tay.   Trương Minh Hiên lắc lắc tay, vẻ mặt sầu khổ, thầm nói: "Làm cái thùng lớn như vậy làm gì chứ?"   Hắn cúi người, nhanh chóng rửa sạch bát đĩa, ném thùng nước vào trong giếng nước một lần nữa, lần này Trương Minh Hiên đã thông minh hơn, nhẹ nhàng lắc lắc dây thừng, chỉ múc nước bằng một phần tư cái thùng, chỉ cần bỏ ra một chút sức lực là đã xách được nước lên rồi.   Dùng nước sạch rửa bát đĩa lại một lần nữa, hắn hài lòng phủi tay, đứng dậy vặn vặn eo, hô lên với căn phòng đối diện: "Thanh Nhã tỷ tỷ, ta đã rửa sạch rồi, giờ thì để ở đâu?"   Trong phòng, Lý Thanh Nhã ngồi ở mép giường ôm lấy đứa bé khẽ ca một khúc ca không biết tên, nghe thấy Trương Minh Hiên gọi, nàng khẽ xì một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật chẳng biết xấu hổ!"   Trương Minh Hiên chờ trong giây lát, thì nghe một giọng nói dịu dàng truyền ra từ trong phòng: "Căn phòng đầu tiên bên tay trái là nhà bếp."   Trương Minh Hiên bưng bát đĩa tò mò đi tới nhà bếp Đường triều, bếp lò, lò lửa, tủ âm tường, dụng cụ ăn ngăn nắp, sạch sẽ mà lại gọn gàng. Trương Minh Hiên cầm bát đĩa bỏ vào trong tủ âm tường, thầm nói: "Không hề kém hơn nhà bếp ở kiếp trước một chút nào luôn!"   Sau khi cất bộ đồ ăn về chỗ cũ, Trương Minh Hiên đi tới thư điếm ở phía trước.   Khi đi tới trong sân thì giọng nói của Lý Thanh Nhã lại truyền ra từ trong phòng: "Sau này Trương công tử gọi tên của ta là được. Không cần gọi mấy cái kiểu như là tỷ tỷ gì đó."   Tuy Lý Thanh Nhã đã cố giữ giọng điệu của mình rất ôn hòa, nhưng Trương Minh Hiên vẫn nghe được vẻ xấu hổ và không hài lòng trong đó. Trương Minh Hiên hơi khó hiểu, sau đó chợt vỗ đầu một cái, có lẽ cái cách xưng hô tỷ tỷ muội muội là rất bình thường ở trái đất, nhưng xưng hô như thế ở triều Đường thì có lẽ có chút ý đùa giỡn! Lý Thanh Nhã không nóng giận đuổi Trương Minh Hiên ra ngoài thì đã coi như là đã rất rộng lượng rồi.   Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Ngại quá, thật sự xin lỗi! Bởi vì khí chất của bà chủ rất giống với tỷ tỷ của ta, thế nên ta mới quen miệng gọi sai."   "Ừ!" Một tiếng ừ khẽ truyền ra từ trong phòng, dường như là đã chấp nhận lời giải thích của Trương Minh Hiên.   Trương Minh Hiên thấy người trong phòng không nói thêm gì nữa thì mới xoay người tiến vào trong thư điếm. Trương Minh Hiên đẩy cửa tiến vào thư điếm, lướt mắt nhìn một chút, được! Không có bất kỳ ai hết. Ăn cơm xong rồi thì Trương Minh Hiên cũng có tinh thần, đi tới phía trước một cái giá sách, mở sách xem một lúc rồi vẻ mặt mờ mịt, chữ phồn thể cộng với thể văn ngôn, hắn hoàn toàn không biết! Lật hết mấy loại sách thì đều toàn là chữ phồn thể với thể văn ngôn, Trương Minh Hiên bỏ sách vở vào giá sách, ngã xuống ghế với vẻ mặt chẳng còn gì để luyến tiếc trong cuộc đời này.   Chờ chút, có chỗ nào đó không đúng thì phải! Trương Minh Hiên cúi đầu nhìn cái ghế tựa dưới mông và sách trên giá sách, hình như triều Đường không có ghế tựa! Sách vở bằng giấy có từ lúc nào? Hẳn không phải là triều Đường! Hơn nữa còn phổ biến như thế, một hiệu sách nho nhỏ toàn là sách được làm bằng giấy, chờ một chút! Còn thư điếm nữa, triều Đường có thư điếm à? Chẳng lẽ còn có người xuyên việt, phát minh ra ghế tựa và kỹ thuật chế tạo giấy?   Trương Minh Hiên đã không muốn nghĩ nữa, cái triều Đường này chênh lệch quá lớn với triều Đường mà hắn biết, hoàn toàn là một triều Đường khoác áo ngoài của thời đại hoàn toàn mới. Ánh mắt của Trương Minh Hiên nhìn chằm chằm phía bên ngoài tiệm, người đến người đi, đông nghịt, tới lui như thuỷ triều.   Chỉ trong chốc lát, hai mí mắt của Trương Minh Hiên đã bắt đầu đánh nhau, đầu gục xuống rồi lại nhấc lên, vừa gục rồi lại nhấc.   "Này! Tiểu tử, ngươi là ai đó!" Một giọng nói mang vẻ bất mãn vang lên bên tai Trương Minh Hiên, trong nháy mắt đã khiến hắn bật tỉnh từ trong cơn mơ màng.   Trương Minh Hiên đột nhiên đứng lên, mơ màng hô lên: "Thưa thầy, em không ngủ!"   "Ta cũng không phải thầy của ngươi!" Một giọng nói trêu tức truyền tới. Trương Minh Hiên nhìn qua, chỉ thấy có một thanh niên mặc quần áo sặc sỡ, phe phẩy cái quạt giấy vẽ hoa mẫu đơn, mặt mũi đầy tái nhợt đứng ở trước quầy, nhìn hắn đầy trêu tức.   Trương Minh Hiên nhìn thoáng qua thì biết ngay là hắn ta không phải dạng tốt lành gì, lý do à? Trực giác của đàn ông!   "Này, rốt cuộc thì ngươi là ai? Mặc cái thứ trang phục quỷ quái gì đây!" Thanh niên nhìn Trương Minh Hiên đầy khinh bỉ.   Trương Minh Hiên cúi đầu nhìn người mình một chút, hắn còn mặc quần áo bình thường trên trái đất, quả thật là không hề giống với phong cách ăn mặc ở triều Đường.   Đương nhiên Trương Minh Hiên là sẽ không thừa nhận, không vừa lòng mà đáp lại: "Ngươi là ai đó! Ta mặc cái gì thì liên quan gì tới ngươi?"   Thanh niên cười ha ha, nói: "Ta là ai à? Bản thiếu gia là ông chủ nhỏ của thư điếm Quỳnh Lâm!" Hắn ta còn mang vẻ mặt bễ nghễ mà nhìn Trương Minh Hiên.   Trương Minh Hiên không đồng ý chút nào, nói: "Thư điếm Quỳnh Lâm? Là thứ gì? Muốn xem sách thì xem, không xem sách thì xéo đi, lải nhải lắm thế?"   Thanh niên dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Trương Minh Hiên, nói: "Ngươi không biết thư điếm Quỳnh Lâm? Ta cho đóng cửa thư điếm bây giờ, ngươi có tin hay không!"   Trương Minh Hiên liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Không tin!"   Tuy không biết thư điếm Quỳnh Lâm kia là thứ gì, nhưng chắc chắn là không có bối cảnh lớn như Đỗ Tướng và Trình Tướng quân! Bây giờ Trương Minh Hiên đã phản ứng lại, nếu như Đỗ Hà trưa hôm nay là con trai của Đỗ Tướng, còn Trình thư sinh vô lễ ngang ngược thô lỗ kia hẳn là con trai của Tướng quân Trình Giảo Kim! Ngay cả hai vị này còn rất nghiêm túc khi ở trong thư điếm, vậy thì nhất định là cái thư điếm này không hề đơn giản! Một cái thư điếm không quan trọng như Quỳnh Lâm thì có gì đáng để bận tâm chứ!   Thanh niên bị lời đáp của Trương Minh Hiên làm cho nghẹn họng, quay người đi về phía sân sau: "Không thèm nói với ngươi nữa, ta đi tìm Thanh Nhã."   Sau đó quay đầu đi tới chỗ cửa sau, cười ha ha, kêu to: "Thanh Nhã! Thanh Nhã! Ta tới rồi!"   Trương Minh Hiên không hài lòng, vội vàng ngăn đường đi của hắn lại, cả giận nói với hắn: "Sân sau là nơi ở, người không phận sự miễn vào."   "Ta cũng không phải là người không phận sự, ngươi tránh ra cho ta!" Thanh niên dùng sức đẩy Trương Minh Hiên ra, Trương Minh Hiên lập tức lảo đảo lui lại bốn năm bước, suýt nữa thì đã té ngã xuống đất.   Thanh niên nhìn thấy cảnh này thì cũng kinh ngạc, nhìn tay mình rồi nói: "Bây giờ ta đã lợi hại đến mức này rồi cơ à?"   Lúc này, cửa sau được mở ra, Lý Thanh Nhã ôm một đứa bé đi ra.   Thanh niên nhìn thấy Lý Thanh Nhã thì lập tức quăng chuyện Trương Minh Hiên ra sau đầu, vui mừng ngạc nhiên mà nói: "Thanh Nhã, tỷ đến rồi."   Lý Thanh Nhã nói với thanh niên: "Vương công tử, xin đừng quấy rầy sự yên tĩnh của thư điếm, Thanh Nhã còn muốn làm ăn nữa đấy!"   Vương công tử cười ha ha, nói: "Không quấy rầy, không quấy rầy, dù sao trong tiệm cũng đang không có khách, nếu như Thanh Nhã thích bán sách, không bằng đến nhà ta đi!"   Vương công tử vỗ ngực, bảo đảm nói: "Nếu như nàng gả cho ta, ta cam đoan sau này sẽ giao hết chuyện làm ăn của thư điếm Quỳnh Lâm cho nàng quản lý, làm ăn tốt hơn nhiều cái thư điếm nhỏ bé này. Còn nữa, con của nàng cũng là con của ta, ta chắc chắn sẽ coi con bé như con của mình."   Sắc mặt của Lý Thanh Nhã không hề thay đổi, lạnh nhạt hỏi ngược lại hắn: "Nói xong chưa?"   Vương công tử khẽ gật đầu, nhìn Lý Thanh Nhã với ánh mắt đầy mong đợi.   Lý Thanh Nhã nói: "Nói xong rồi thì xin mời rời đi!" Lý Thanh Nhã quay người rời đi.   Vương công tử kêu lên: "Này này! Thanh Nhã, nàng trả lời ta đã! Đồng ý hay là không đồng ý vậy!"   Trương Minh Hiên ngăn lại trước mặt Vương công tử, nói: "Ngươi đừng nhìn theo nữa, cũng đừng có mà diễn trò nữa!"   Vương công tử khẽ hừ một tiếng, quay người rời đi, căn bản không thèm phản ứng với Trương Minh Hiên.   Trương Minh Hiên nhìn bóng lưng rời đi của Vương công tử, lần đầu tiên khát vọng có được sức mạnh lại dâng trào mạnh mẽ đến thế, chuyện ngay cả một tên công tử bột mà cũng không ngăn được này sẽ không xảy ra lần thứ hai.