Harry thật sự bối rối, bởi vì năng lực của cậu và James quá chênh lệch, nên tạm thời hai người chưa xung đột quyết liệt, dưới tình huống như vậy còn dùng Chiết tâm bí thuật, quả thật là chuyện bé xé ra to. Cho dù cậu không biết James có ý tưởng gì, nhưng với trí thông minh và kinh nghiệm của cậu, chẳng lẽ có thể để kẻ không hiểu biết gì lừa sao? Vì thế lúc đó Harry đã cho ra hai kết luận: Một là, tại thời không kia Harry đã trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc đẫm máu. Chiến tranh kéo dài gần năm, sáu năm, sự vui vẻ bây giờ không đủ để Harry quên đi chuyện lúc nào cũng phải luôn luôn cảnh giác, nếu hoài nghi ai hoặc gặp địch nhân thì đầu tiên là phải dùng Chiết tâm bị thuật để xem có thấy gì hay không. Hai là, thực rõ ràng, ở Slytherin gần 6 năm, cậu cũng nhiễm một số thói quen không tốt, ví dụ như muốn biết người bắt bạn với mình đang nghĩ cái gì, như vậy có thể rất dễ dàng phá hủy mục tiêu hoặc mưu kế của họ. Do đó cậu theo bản năng mà không hề do dự dùng Chiết tâm bí thuật trên người James. Đương nhiên lúc này ngẫm lại, cậu có chút hối hận. ” Ừ? Chiết tâm bí thuật?” Voldemort giật mình lặp lại, quả thực không dám tin rằng mình vừa nghe được cái gì. Tiểu Harry của hắn là nói là dùng Chiết tâm bí thuật trên người James Potter sao? Tiểu Harry luôn luôn tốt bụng dịu dàng của hắn sao? Thấy Harry xấu hổ gật đầu thừa nhận, Voldemort vui mừng hôn thật mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn của Harry, cái hôn chứa đầy tình cảm mãnh liệt làm Harry choáng váng. ” Harry, cuối cùng thì em bắt đầu giống một Slytherin!” Khống chế tiếng tim đập, khôi phục lại hô hấp, Harry đảo hai mắt trắng dã, câu kết luận đó là điều cậu không muốn nghe nhất. Voldemort vui vẻ ôm chặt Harry, hài lòng nhìn hai má Harry đỏ lên vì nụ hôn, ngọt ngào hỏi: ” Bảo bối, em thấy được gì trong đầu James?” Harry nghe giọng nói ngọt ngào của Voldemort mà cảm thấy toàn thân nổi da gà, cậu giống Slytherin khiến Voldemort vui đến như vậy sao? ” Ngươi…… Ngươi có vẻ rất kích động.” ” Bởi vì cuối cùng em cũng giống một Slytherin.” Cái này có ý nghĩa hắn và Harry đã tiến được thêm một bước. ” Ồ,” Harry cái hiểu cái không gật gật đầu, trong nháy mắt lại có gì đó lóe lên trong đầu cậu, cậu vội nói. ” Không được gọi ta là bảo bối, ta không…… quen.” Xác thực mà nói, là buồn nôn. ” Được rồi, Harry thân yêu.” Voldemort liền thay đổi cách xưng hô mà Harry không từ chối, ” Em thấy cái gì?” Cái này không được tốt a, Harry nhếch miệng. Cậu thấy được không ít thứ, ví dụ như James yêu Lily như thế nào, đương nhiên cái này toàn bộ học sinh đều biết; ví dụ như James muốn tiếp cận cậu rồi khai thác thông tin của Voldemort từ cậu – cái này không thể nói cho Voldemort, bằng không James sẽ không sống đến ngày mai, mà chậm thì không sống qua lễ giáng sinh; còn nữa…… Nghĩ tới nghĩ lui, cái duy có thể nói ra là trước khi cậu đến văn phòng hiệu trưởng, James và Dumbledore đã nói chuyện với nhau một lúc, không khí tràn ngập sự yêu thương và quan tâm của bậc cha chú đối với con cháu. ” Dumbledore đề nghị James học Bế quán bí thuật, đưa cho hắn cuốn sách (Bế quan bí thuật giản luận). Lý do là vì tương lai của Hội phượng hoàng mà phấn đấu.” Lúc ấy Dumbledore không hề đề cập đến Harry, nhưng nghe qua cũng biết bọn họ đang nói ai, Bế quan bí thuật là vì ai mà học, vì ai mà dùng. Harry không biểu hiện qua cậu biết Chiết tâm bí thuật, nhưng Dumbledore không xem nhẹ vấn đề này, ông ta xác định Harry biết pháp thuật này, cho nên ông ta phải dạy James Bế quan bí thuật. Dumbledore chính là Dumbledore, từ trước đến nay đều làm việc cẩn thận, ông ta chưa từng ép buộc James cái gì, nhưng con đường James đang đi đều nằm trong tính toán ông ta. ” Lão hồ ly.” Voldemort nghiến răng nghiến lợi nói. Harry có chút đau lòng, cậu luôn luôn nhìn Dumbledore tính kế người khác, cuối cùng lại bị Dumbledore tính kế, sự yêu mến trong quá khứ biến thành dè chừng và sợ hãi, điều này khiến cậu cảm thấy mất mát.