Chỉ cần dạy James thần chú gọi thần hộ mệnh cùng không mất nhiều thời gian, gần đây hắn có chuyện vui vẻ, nghĩ cũng biết, một con hươu đực màu bạc cao lớn xoay quanh phòng học, sau đó từ từ biến mất. Cái này, Harry cực kỳ tán thưởng, nhưng khi đối mặt với giám ngục do ông kẹ biến thành, thì James học không hề thuận lợi. Về giám ngục, James chỉ nghe được một hai câu nói miêu tả nó từ miệng cha mẹ, chỉ có một hai câu, cũng đã đủ hình thành hình tượng kinh khủng trong đầu James: Nó ghê tởm, gian ác, nó có thể hút đi sự vui vẻ của người khác, khiến tinh thần người khác trở nên chán chường, còn hút linh hồn người, khiến người khác biến thành cái xác không hồn. Vì sao Azkaban khiến kẻ khác sợ hãi như thế, trở thành nơi duy nhất giam giữ phạm nhân? Chính là bởi vì có một đám quái vật đáng sợ như vậy! Nhưng mà, trâu mới sinh thì không sợ hổ. Chưa từng gặp qua giám ngục nên James không quá sợ hãi. Trong lòng hắn, đáng sợ nhất chính là người khổng lồ tối ngày 15 tháng 8, bọn quái vật xem con người là thức ăn. Không có gì đáng sợ hơn người khổng lồ, bởi vì ngoại trừ lời nguyền chết chóc thì không có thần chú nào có thể làm bị thương chủng tộc tàn nhẫn kia. Vì thế hắn đầy tự tin đứng trước tủ. Nhưng hắn không nghĩ đến, tinh thần bị áp bách mới là kinh khủng nhất. Harry thấy James chuẩn bị tốt, mở tủ, thả ông kẹ. Ông kẹ đứng trước mặt nhìn James, nổ tung một tiếng biến thành một người mặc áo choàng màu đen, cao gần đến trần nhà, đồng thời, phòng học lạnh lẽo như hồ băng, không khí lạnh ngưng tụ. James nhìn thấy quái vật trước mặt, bắt đầu run rẩy, hắn cảm thấy máu mình đông thành băng trong nháy mắt, cảm giác lạnh như băng khiến hắn không động được đũa phép trong tay. Hắn thấy không rõ bộ dáng giám ngục, bởi vì mặt của nó giấu kín dưới mũ trùm đâu, nhưng càng thấy không rõ, James càng cảm thấy ngực bị băng bao phủ. Run rẩy rồi vô cùng khó thở nhìn giám ngục, dũng khí và sự tự tin của James biến mất không còn sót tí gì. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng mà thân thể lại cứng ngắc, muốn động cũng không động được; hắn muốn lớn tiếng hô cứu, nhưng tiếng nói giống như bị đóng băng, hắn chỉ có thể ngơ ngác đứng, trơ mắt nhìn giám ngục vươn hai tay gầy yếu, màu xám, phát ra ánh sáng nhạt, như là đã chết, thối rữa. Hai tay kia muốn bắt hắn, giống như đang bắt con mồi, nhìn có vẻ tốc độ rất chậm nhưng thực tế lại nhanh như điện xẹt, James tuyệt vọng. Nhưng chuyện hắn sợ hãi không xảy ra, một con rắn lớn màu bạc đứng trước mặt hắn, ngăn cản giám ngục, giám ngục đột nhiên dừng lại, nhanh chóng lui về phía sau, như điện xẹt chui vào trong tủ, Harry liền đóng cửa tủ lại. Cậu chạy đến trước mặt James, dùng ánh mắt kiểm tra từ trên xuống dưới, miệng vội vàng hỏi: ” Cậu không thoải mái chỗ nào? Có cảm giác đầu choáng váng muốn nôn không?” Cậu không ngờ James phản ứng mạnh như vậy, đương nhiên là kém lần đầu tiên cậu nhìn thấy giám ngục, nhưng cũng đủ sợ. Xem ra giám ngục có sự đe dọa rất lớn đối với các học sinh. Giương mắt nhìn con rắn lớn màu bạc, thẳng đến khi nó hóa thành sương hoàn toàn biến mất, James mới thở ra một hơi, thân thể mềm nhũng ngã xuống đất, miệng lắp bắp trả lời: ” Không…… có…… gì lớn…… Chỉ là…… Trong lòng rất lạnh.” Harry nhanh chóng dìu hắn lên, để hắn dựa vào ghế, ” Ngồi đi, nghỉ ngơi trước.” Cậu lấy một thanh Chocolate, bóc ra đưa cho James, ” Ăn chút Chocolate. Dưới tình huống đó khó có thể sử dụng thần chú gọi thần hộ mệnh, ăn Chocolate có thể giúp cậu tinh thần.” Lúc này James cũng không để ý hình tượng, nhận lấy Chocolate cắn một miếng to, lại cắn một miếng to, cắn 2 lần liền hết thanh Chocolate. Hắn mềm nhũn tựa trên ghế, mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục hồng hào, hô hấp cũng trở nên đều đều. Hắn chậm rãi mở to mắt, lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu,” Thật sự là rất…… À…… Giám ngục, hóa ra đây là giám ngục. Sao trên đời lại có quái vật như thế.”