Tay của anh ấy rất mê người

Chương 65 : Tay của anh ấy rất mê người

Edit: Tê Tê Team   Trận đấu ngày 21/05 FD trong khu vực LCK đã đánh bại đội D2 trong khu vực LCS* với tỷ số 3:1 và thành công tiến vào trận chung kết cùng với RG.   (*) LCS (League of Legends Championship Series): Khu vực Bắc Mỹ     Trận đấu của RG và FD định vào ngày 22/05.   Trận tranh tài giới eSport mong đợi nhất cuối cùng cũng đến.   Không chỉ cư dân mạng Trung Quốc hưng phấn, ngay cả diễn đàn mạng Hàn Quốc cũng liên tục thảo luận chuyện này.   Nhiệt độ cao đến mức khi Tống Phưởng hóng hớt trên X cũng thấy tin liên quan đến thi đấu mid-season, RG và dịch thuật trên diễn đàn web tiếng Hàn.   Các cụm hot search #RG RD# đã ngay lập tức tăng lên vị trí thứ tư sau khi FD chiến thắng D2.   Ngày chung kết đó, thời tiết ở Rio De Janeiro rất tốt.   Sân vận động chật kín chỗ ngồi, mỗi người đều cầm băng rôn cổ vũ, ngửa cổ xem đếm ngược đến trận đấu trên màn hình lớn. Những chùm ánh sáng đỏ tím chiếu sáng cả sân vận động, BGM* lớn, thậm chí có thể che đi tiếng cổ vũ ồn ào đến nhức tai của người hâm mộ.     (*) BGM (Background music): Nhạc nền là một loại nhạc thường dùng trong một số địa điểm khác nhau nhằm tăng bầu không khí sinh động cho những nơi này, nhạc nền thường có kết cấu âm nhạc khá đơn giản do nó không cần thu hút sự chú ý của người nghe. (st)   Tống Phưởng che một bên tai.   Uyển Uyển không ngừng nhắn tin trong điện thoại. Chỉ còn hai phút, còn 01:59s, còn 01:58s…   Cô vốn không hồi hộp cũng bị cô ấy làm hồi hộp.   Không biết có phải Uyển Uyển tính giờ Bắc Kinh không.   Khi cô ấy nhắn tin đến 0, , những tia sáng nhấp nháy trong sân vận động nhanh chóng tối đen và bgm decibel cực lớn biến mất ngay lập tức. Chỉ có màn hình LED khổng lồ ở bốn phía của toàn bộ sân vận động lóe sáng.   Trong video trên màn hình, gương mặt Hầu Tử xuất hiện đầu tiên.   Hiện trường không ít fan hâm mộ Hầu Tử, cậu ta vừa xuất hiện, Tống Phưởng chỉ nghe thấy từng trận reo hò sau lưng. Mơ hồ còn nghe thấy được vài câu, “Hầu Tử em muốn sinh khỉ con cho anh’ bằng tiếng phổ thông rõ ràng.   Lý Tiêu bên cạnh cô nghe thấy, cười nhạo một tiếng: “Đi mà nằm mơ.”   Tống Phưởng: “…”   Sau Hầu Tử là bóng lưng Akoo.   Anh đứng trong bóng tối, chỉ còn sót lại một tia ánh sáng chiếu vào anh.   Chữ Akoo màu đen được in phía sau đồng phục đội đen trắng.   Một ID bốn chữ cái đơn giản có từng tầng từng tầng câu chuyện phức tạp đằng sau nó.   Nó đã đi qua đỉnh cao, đi qua chỗ trũng, được người sùng bái cũng bị người chửi bới, nhưng nó không kiêu ngạo hay ngừng bước, trái lại từng bước tiến lên phía trước. Bò dậy từ chỗ trũng, hiện giờ nó đi lên một đỉnh cao khác cao hơn.    Người trên màn ảnh rộng khiến các fan nữ hò hét chính là bạn trai của cô.   Cô nhìn khuôn mặt đó, chợt nhớ đến buổi tối ba ngày trước.   Cô nép vào vòng tay anh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Sau khi chơi S7, anh sẽ giải nghệ sao?"   Anh im lặng một lúc, "Ừ."   “Sau khi anh giải nghệ, em sẽ nuôi anh.” Cô nói xong ngẩng đầu, lại sợ anh lo mình đang đùa, dùng vẻ mặt và giọng nói rất chân thành: “Gần đây em kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, tuyệt đối nuôi được anh.”   Anh nhìn vào mắt cô, cười khẽ, nói: “Anh tiêu xài ít lắm, không cần nhiều tiền cũng có thể nuôi được."   “Vâng!”   Sau đó Tống Phưởng kể chuyện này với Uyển Uyển.   Đương nhiên là Uyển Uyển rất khinh thường cô ——   “Daebak*! Tớ không nghe lầm chứ, cậu nói chuyện tiền nong trước mặt Akoo á?! Chị mình ơi, cậu không biết anh ấy là phú hào đệ nhất LPL chúng ta à?! Khỏi bàn tiền thưởng thi đấu, mức lương hàng năm của anh ấy khi ký hợp đồng với RG được tiết lộ là tám con số. Tám con số đó thưa chị mình! Đủ để mở một câu lạc bộ LPL khác chứ đùa à."   (*) Daebak: Đỉnh, tuyệt vời,… chắc bị nhiễm từ bạn trai Koki =))   Tống Phưởng nghe xong nói không khiếp sợ khẳng định là giả.   Miệng cô không khép lại nổi, đủ để nhét cả quả trứng vịt luôn.   Nhớ tới đối thoại đêm qua, cô lập tức cảm thấy anh đang đùa mình.   Cúp điện thoại, cô đi tìm anh đối chất.   Nào ngờ Giang Ký Minh nghe xong lại trực tiếp lấy ví da màu đen trong túi áo ra, đặt vào tay cô.   “Bây giờ toàn bộ gia sản của anh ở trong tay em rồi, anh không xu dính túi nhé.”   “Sau khi giải nghệ anh là một kẻ thất nghiệp nghèo hèn, phải dựa vào bạn gái phú bà mới sống được.”   “Đã nói nuôi anh rồi, không cho phép em đổi ý.”   Cô ngẫm lại lời nói và biểu cảm khi anh nói câu cuối cùng, kiểu gì cũng buồn cười.   Bạn trai của cô sao có thể đáng yêu như thế cơ chứ.   Chắp hai tay lại, cô ngước nhìn Giang Ký Minh trên màn hình, thầm cầu nguyện trong lòng.   Chúa Jesus Quan âm Bồ tát Thánh mẫu Maria, bạn trai con rất thiện lương rất đáng yêu, tay còn cực kỳ đẹp.   Đây là trận đấu MSI cuối cùng trong sự nghiệp của anh ấy, có ý nghĩa rất lớn anh ấy. Phiền các ngài, xin các ngài nhất định, nhất định, nhất định phải phù hộ cho anh ấy.   Một seri kết thúc.   Nhóm tuyển thủ quay trở lại và ngồi ở giữa sân khấu.   Trận đấu chính thức bắt đầu.   Trận đầu.   RG cũng giống những trận đấu mid-season trước, rất quyết liệt và không hề bất ổn, ở giữa trận dẫn trước đối phương 6000 vàng, hoàn toàn làm chủ nhịp trận đấu.   Ở phút thứ 20, RG và FD đụng độ nhau trong ao Baron, RG đánh 0 đổi 4 và ăn được Baron. Trận combat đẹp như tranh vẽ.   Tình hình thuận gió, sau một trận combat 1 đổi 4 nữa, RG tiêu diệt FD, thành công phá sập nhà chính, chiến thắng trận này bằng ưu thế chênh lệch kinh tế.   Trận thứ hai.   Ván này đã đối chọi gay gắt ngay từ khâu BP, đầy gay cấn.   Trong giai đoạn đầu, cả hai bên đều chơi rất ổn định, đặc biệt là FD, rút ​​kinh nghiệm trận trước và thi đấu rất ổn định, FD tạm thời chiếm thế thượng phong, cho đến giai đoạn giữa, RG bắt được một sai lầm nhỏ của FD và dùng nó để chống trả.   RG càng đánh càng hăng, đưa thế bất lợi trở lại có lợi, FD bị loạn tiết tấu, liên tục mất đầu người.   Trận này RG đại thắng, đạt được điểm thi đấu.   Ống kính đảo qua đội viên FD.   Tất cả đều là vẻ mặt nghiêm nghị, đầu chìm trong sương mù, huấn luyện viên mặc âu phục phía sau họ cũng trầm mặt.   Nếu như ván sau thua nữa, có nghĩa là họ bị RG đạp xuống đất trên sân khấu quốc tế lớn, bị treo lên đánh ra chiến tích 0:3.   Không cần nói kỹ càng là mất mặt nhường nào.   Dù là ai cũng sẽ đen mặt thôi.   Trận thứ ba.   FD đổi JG.   Khâu BP cũng chọn một đội hình tiết tấu nhịp nhàng.   Không biết do JG hay do BP, mấy lần FD thành công phản gank*, rồi lợi dụng lợi thế đường trên, đẩy mấy trụ ngoài của RG.   (*) Counter Gank: Phản gank - phục kích để đối phó ngay lập tức với cuộc phục kích của tướng địch với mục đích ngăn chặn lợi thế có được từ cuộc tấn công của chúng. (st)   Phút 25, FD bắt được sai lầm của RG và bắt đầu combat ở ao Baron, FD 1 đổi 3, RG còn lại JG và TOP solo sống sót chạy thoát. FD mượn bùa baron đẩy đến trụ trong *.   (*) Sợ mọi người quên nên nhắc lại xíu, LOL có 4 loại trụ, theo thứ tự là: Trụ ngoài, trụ trong, trụ nhà lính, trụ nhà chính.   Phút 32, hai bên bắt đầu combat tại căn cứ RG, cuối cùng thì FD đã giành chiến thắng combat và cũng giành chiến thắng trận đấu.   FD của ván thứ tư tiếp tục phát huy bản lĩnh của ván thứ ba.   Trong ván đấu này, cả hai bên đều lâm vào thế 50-50, không phân thắng bại sau gần 50 phút.   Baron lại xuất hiện, tim Tống Phưởng treo lên cổ họng không dám xem tiếp. Thế là cô gục đầu xuống, đếm tua trang trí trên túi. Một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi.   Sau vài phút im lặng, bên tai đột nhiên dâng lên tiếng hô mãnh liệt.   Tống Phưởng tự dưng có loại cảm giác không lành, cô ngẩng đầu, nhìn căn cứ màu đỏ của RG hoang vu, trụ ngoài và trụ trong đều bị đẩy sạch. RG combat bị FD diệt sạch, FD phá nhà chính RG.   FD thắng lợi.   FD cũng nhận được điểm thi đấu.   Tim cô đập rất nhanh, hoàn toàn thất thần, lòng bàn tay thấp ra một lớp mồ hôi.   Lý Tiêu thấy vậy, trấn an cô, :”Không sao đâu, còn một ván nữa mà. Em tin bọn họ đi, có thể đánh thắng FD.”   Tống Phưởng nhìn màn hình lớn, chậm rãi gật đầu: “Vâng, em tin.” Giọng nói rất nhỏ bị từng tiếng reo hò sau lưng nuốt lấy, hầu như không còn.   Trận thứ năm là trận sinh tử.   Tiết tấu giai đoạn đầu bị FD kiểm soát, ưu thế đường trên không tệ, FD cũng chiếm ưu thế đầu người và kinh tế.   Tống Phưởng nhìn JG FD lại thành công gank giết MID, tim chìm xuống đáy, cũng không dám xem giống ván trước.   Một giây này cô cực kỳ tán đồng với câu nói kia trên web —— xem trận đấu của RG phải chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim, nếu không sẽ thật sự bị dọa phát bệnh tim đấy.   Cô không xem thi đấu nữa, lấy điện thoại ra.   Trên hot search Weibo, #thi đấu mid-season# đứng thứ hai ở thời gian thực.   Không chỉ khán giả hiện trường vô cùng lo lắng, giờ phút này hàng nghìn cư dân mạng ngồi trước màn hình máy tính còn lo lắng hơn.   【 Cả làng hy vọng, mọi người phải cố lên!!! 】   【 Cảm giác như FD sẽ được 3:2… Trước đó bọn họ thường xuyên thay người, sau đó thừa thắng xông lên, giành được thắng lợi mà. 】   【 Lập flag đây, lần này RG thắng thì cả đời ông đây không anti RG nữa! 】   【 Với tình hình hiện tại, RG đen rồi… 】   【 Mặc dù không phải fan RG nhưng thật sự rất hy vọng Akoo có thể đạt cúp vô địch lần này, lại tỏa sáng trong LPL 】   【 Ship quan tài cho RG chưa vậy? 】   【 ĐMM mày nằm vào quan tài ấy, mới đấu được có 15 phút mà mày bảo cụ đi chân lạnh toát? Có tin ông đây nhét mẹ mày vào nồi hấp lên cho nóng không?!!! 】   (*) Khổ lắm đoạn trên toàn chửi nhau bằng ngôn ngữ mạng TQ, mình cũng chịu, nên đành dùng của VN =))   Lội xuống từng bình luận, Tống Phưởng cảm giác tim mình như nghìn con kiến bò trên chảo nóng, lòng như lửa đốt, lo lắng hốt hoảng lại bất lực.   Đột nhiên bên tai cô lại vang lên tiếng hô của khán giả.   Tống Phưởng khựng năm giây mới ngẩng đầu lên.   Trong trò chơi, JG FD mạo hiểm trộm Baron nhưng không ngờ đúng lúc bị Hầu Tử nhìn thấy, kết hợp với tướng Ivern cướp được Baron. SP hai bên lần lượt chạy đến ao Baron, RG chạy đến muộn một chút nên thua đợt combat này. May mà RG vừa đánh vừa lui, không tổn thất nhiều.   Tim Tống Phưởng thắt lại. Trời ơi, lần trước xem bọn họ đấu giải mùa xuân đâu có gian nan thế này.   Kết thúc combat, Lý Tiêu bỗng dưng cười khẽ một tiếng, dần buông lỏng thân thể căng thẳng. Chị ấy quay sang, ghé bên tai cô nói: “Chị nghĩ trận này RG có thể thắng.”   Tống Phưởng: “Tại sao? Bọn họ vừa thua combat mà.”   “Chị cũng không biết, giác quan thứ sáu bảo chị vậy.” Lý Tiêu nhún vai, cười: “Em coi như tâm hồn phu thê của chị và Hầu Tử có cảm ứng đi.”   Trận đấu về sau đều xác minh lời nói của Lý Tiêu.   Mặc dù RG thua combat nhưng càng đánh càng hăng, lại còn có bùa Baron, tiết tấu dần chuyển dời từ tay FD sang tay RG.   Khi Hầu Tử lại đẩy trộm trụ thành công, Tống Phưởng không khỏi quay đầu nhìn Lý Tiêu.   Quào… Cảm ứng tâm hồn vợ chồng của hai người không khỏi thần quá đi.   Lý Tiêu đắc ý cười ra tiếng trong ánh mắt kinh ngạc của cô.   RG lợi dụng đẩy trộm trụ thành công kéo FD xuống.   Bởi vấn đề lựa chọn tướng của hai bên, RG tránh combat với FD, chỉ dọn đường đẩy trụ, chờ cuối trận bung lụa khiến FD bó tay toàn tập. Bất lợi từ từ được đảo ngược.   Giang Ký Minh giết Twitch, RG lại có bùa Baron lần hai, năm người đẩy lên, đột phá ba đường với động lực hủy diệt cực mạnh.   Đợt combat cuối cùng ở nhà chính FD, RG 0 đổi 3, Hầu Tử và Bàn Tử ngăn hai người còn lại, đánh nhau ở dòng suối.   Bọn họ muốn tùy tiện bao nhiêu thì có tùy tiện bấy nhiêu, chỉ thiếu đạp lên mặt quân địch, dường như đang trút giận hồi s6 bị treo lên đánh, trả lại khuất nhục s6 gấp bội cho đối phương.   Tiếng gậy cổ vũ hiện trường đều đều theo nhịp.   “Pa, RG.”   “Pa, RG.”   “Pa, RG.”   Có người kêu đến khàn cả giọng, RG trâu bò! RG lợi hại!   Tống Phưởng nghe, chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều nở ra, máu sôi trào. Có lẽ đây chính là sức quyến rũ của eSport, mạnh mẽ đến mức tay mơ cũng có thể cảm nhận được.   Trụ nhà chính FD màu xanh trên màn hình bị phá sập.   Bình luận viên đang chúc mừng RG.   Màn hình lớn thoát khỏi giao diện trò chơi, chuyển đến máy quay tuyển thủ. Đầu tiên là Bàn Tử, cậu ta cười tủm tỉm, vui đến nỗi mắt chỉ còn hai đường chỉ.   Lý Tiêu quay sang, cười: “Sao nào, chị ghê hông?”   Tống Phưởng ra dấu tay ‘6’.   Six, Six, Six.   Cảm ứng vợ chồng trâu bò gớm.   *   Trong tiệc mừng của RG, em gái nhỏ loli lúc trước cũng đến.   Lần này cô ấy không mặc đồ loli, cũng không mặc đồ cosplay, quần áo đơn giản thoải mái, nhưng cặp bưởi trước ngực vẫn rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.   Cô bé là con gái nhà đầu tư nào đó của RG, bởi vì thích Bàn Tử không kiềm chế được, đeo bám dai dẳng bố mình mấy ngày, cuối cùng chạy đến Brazil một ngày trước vòng tứ kết của RG.   Cô gái nhỏ dính bên cạnh Bàn Tử, cười mỉm.   Bàn Tử đỏ cả tai, nhưng cố giấu thẹn thùng, nghiêm mặt nói chuyện với cô gái nhỏ, sau này em đừng gọi anh là Tiểu Húc Húc nữa.   Cô gái nhỏ ngây thơ vô tội, không gọi Tiểu Húc Húc thì gọi là gì ạ? Tiểu FatFat?”   Bàn Tử nghe xong hơi sững sờ, sau đó lạnh mắt nhìn sang hai người A Kỳ và 11.   11 và A Kỳ chột dạ, gượng cười, he he, he he, tiện mồm, tiện mồm thôi mà.   Cô Tống Phưởng xem kịch đến mê mẩn, tay áo bị ai đó dùng sức kéo.   Cô quay đầu, nghi ngờ nhìn người nào đó. “Sao vậy?”   “Anh muốn ăn cái này.” Ánh mắt anh rơi xuống thịt nướng trên bàn.   “Hả? Anh ăn đi.”   “Tay đau, không cầm được dao dĩa.”   “Tay đau á?!”   Vậy sao lực vừa rồi ngài kéo tay áo em mạnh thế?   “Ừ.”   Cô có dự cảm lờ mờ —— “… Không phải anh muốn em đút cho anh đấy chứ?”   “Ừ.”   Trả lời nhanh ghê nhỉ.   Không thẹn thùng tí nào.   Tống Phưởng không đấu lại anh, nhận mệnh, cầm dao nĩa xiên từng miếng thịt đút vào miệng Giang tiên sinh.   11 đến cạnh bọn họ nhìn cảnh này muốn rơi cằm.   “Giang Ký Minh, cậu không nhầm chứ hả?! Thi đấu xong là không tự lo liệu được cuộc sống nữa à?! Cả em nữa Soraka, em chiều cậu ta quá đấy!”   Giang Ký Minh lạnh lùng giương mắt.   Anh không nói chuyện nhưng trong mắt viết rõ bốn chữ: Chuyện của cậu à?   11 hiếm khi bị kích thích lòng oán hận Giang Ký Minh, hừ một tiếng, kéo Tống Phưởng khỏi ghế, nói: “Tôi không thể nhìn nổi cậu sai bạn gái như ôsin. Soraka, lên, mọi người không phải làm nô lệ…” Cuối cùng lại còn hát lên.   Tống Phưởng nhìn sắc mặt hơi dị thường của 11, lại lờ mờ ngửi thấy mùi rượu, nói: “Anh say à 11?”   “Gì cơ, em đùa à! Có tí bia Brazil mà có thể chuốc say đệ nhất Yasuo Iona à?!”   Tay phải bị người bóp hai lần.   Tống Phưởng nghiêng đầu sang chỗ khác.   Giang Ký Minh nói mà không có biểu cảm gì : "Ngồi xuống, đừng để ý đến cậu ta.”   Lại làm 11 xù lông: “Tại sao chứ, tại sao lại không để ý đến tôi?!” Nói xong, kéo Tống Phưởng muốn đi, “Soraka à, chúng ta đừng để ý đến kẻ địch bóc lột giai cấp tư sản này, đi chơi với anh đi, anh dẫn em đi cùng hưởng giàu sang.”   Anh thừa nhận đi 11… Anh say rồi mà…   “Nhưng mà ——”   “Nhưng nhị gì! Vừa rồi Lý Tiêu ở bên kia nói muốn tìm em, nói muốn em qua đấy đấy! Mau mau mau, đi cùng anh, rời xa nanh vuốt ác ma của Giang Ký Minh!”   Bị con ma men kéo đành thôi. Cô đưa tay kia xoa nhẹ vành tai vị nóng tính nào đó, nhẹ giọng: “Lý Tiêu tìm em, em qua đó nhé. Sẽ về nhanh thôi.”   Anh không lên tiếng.   Tống Phưởng nhìn anh, còn định nói gì đó, không ngờ con ma men 11 kéo cô đi thẳng, ngắt lời cô, không cho đôi tình nhân tạm biệt.   Sau khi hai người kia đi, Giang Ký Minh nặng mặt, vươn tay cầm dao nĩa.   Thịt nướng vốn mỏng bị anh cắt thành nhiều miếng, dao dĩa xẹt qua đĩa ăn, kéo dài tiếng cọ xát, có thể thấy dùng rất nhiều sức.   Không giống cắt thịt nướng, mà giống cắt người nào đó hơn.   Nghiến răng ken két.   A, Lý Triều.   Cậu cứ chờ đi.   Mười phút sau Tống Phưởng mới trở về.   Hai gò má hồng hồng, trên người có chút mùi rượu.   Bước chân cô không vững lắm, có thể về cạnh Giang Ký Minh đã rất tốn sức rồi. Cô về lại chỗ ngồi, tựa đầu lên vai Giang Ký Minh, nhắm mắt lại.   “Em uống rượu?”   “Ừm, em thua nên uống một ít.” Nói xong, cô lại mơ màng mở mắt ra, nói: “Em thấy em say rồi thì phải, chóng mặt quá.”   Ồ lạ chưa kìa   Đến nay anh đã thấy cô uống say ba lần, mà đây mới là lần đầu tự nhận mình say, xem ra vẫn chưa quá say nhỉ.   Lúc cô uống say ngây thơ hơn bình thường một chút, giọng mềm mại dịu dàng. Giang Ký Minh véo gò má hồng hây hây kia, xúc cảm ấm áp. Có thể vì ánh sáng rọi xuống, cũng có thể vì uống rượu. Không rõ tại sao nữa.   “Tửu lượng kém còn uống.”   “Em hết cách, bị thua mà.” Cô nói, “Có chơi có chịu, phải thật thà.”   Bị người ta chuốc đến vậy còn nhớ thật thà.   Đồ ngốc.   “Chúng ta về phòng nhé?”   “Vâng.”   Đầu cô mê man, vâng một tiếng, dựa vào Giang Ký Minh nhắm mắt. Không biết là ngủ thật hay giả nữa.   …   Giang Ký Minh chào hỏi mọi người, bế ngang cô rời đi.   Tiệc mừng tổ chức tại phòng ăn khách sạn bọn họ ở.   Cộng thêm có thang máy, đi về phòng cũng tiện.   Rất nhanh đã đến nơi.   Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng vụn vặt chiếu vào.   Anh đặt cô lên giường.   Giống như mấy lần trước cô uống say.   Động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức mộng đẹp của cô. Anh còn chẳng cẩn thận như vậy đối với vật dễ vỡ nhất thế giới.   Mái tóc xoăn đen dài dán lên chăn đệm màu trắng.    Hai màu trắng đen dưới ánh trăng không quá rõ, Giang Ký Minh lại thấy cổ họng căng lên.   Hôm nay cô thoa son bóng, ánh mắt anh dừng ở đôi môi hồng lấp lánh ba giây, mới miễn cưỡng dời ánh mắt.   Ngay khi anh buộc mình xoay người, vạt áo jacket đen bị người nhẹ nhàng kéo. Sức lực kia rất nhẹ, nhẹ đến anh không dám bước lên trước một bước.   Sau lưng truyền đến một loạt tiếng sột soạt, tiếp theo, thân thể mềm mại dán lên người anh.   Người đáng lẽ ngủ say vì say rượu lại ngậm lấy vành tai anh, khẽ khàng gặm nuốt, ấm áp ướt át. Cô ghé bên tai anh nói: “Giang Ký Minh, anh đừng ép em phải chủ động như thế chứ.”   Cô vừa dứt lời, trời đất quay cuồng một trận, rơi vào vòng ôm của anh.   Anh lấy lại quyền chủ động.   Môi lưỡi dây dưa, bầu không khí mập mờ nồng đậm.   Bàn tay dạo chơi trên làn da nhẵn nhụi bóng loáng, hướng lên trên chậm rãi thăm dò vào trong áo. Mãi đến khi cô cắn cổ anh mới dừng lại.   Anh kêu lên một tiếng đau đớn, thầm nghĩ, giờ không phanh lại sẽ muộn mất.   Vì thế, giống như rất nhiều lần trước đó.   Anh nhịn xuống, nhẹ nhàng đẩy cô khỏi ngực mình.   Tống Phưởng mù mịt, khó hiểu nhìn anh. Đôi mắt như trái nho đen, như mực như sơn làm động lòng người.   “Còn tiếp tục nữa thì dù lần này em có nói ‘Em sợ’ anh cũng không dừng đâu.”   Lúc trước ở chung.   Hai người hôn hôn tự nhiên cũng sẽ đến bước kia.   Nhưng lúc gần tới, cô ở dưới người anh run run nói, em sợ lắm.   Thế là, dù dục vọng mãnh liệt thế nào anh cũng kiềm chế.   Giang Ký Minh xoay người vào phòng tắm, nước lạnh đổ từ đỉnh đầu xuống. Có thể thành Phật.   Tống Phưởng nhìn anh mấy giây rồi cụp mắt, nghiêng người qua, hai tay vòng lên cổ anh, lại sáp đến trước ngực anh.   Cô khẽ gặm nuốt yết hầu nổi lên, đầu lưỡi hồng liếm qua, Giang Ký Minh không nhịn được, dùng sức nuốt yết hầu.   Tay anh ôm eo cô chặt hơn, khàn giọng hỏi: “Cuối cùng em muốn làm gì?”   Làm anh.   “Anh nói xem?” Cô dừng mấy giây, lại thấp giọng lẩm bẩm: “Lần này em đâu có nói em sợ.”   Thân thể bị anh đẩy ngả ra sau.   “Phịch” một tiếng, ngã xuống giường trắng mềm mại.   Giang Ký Minh lấn người lên theo, tay chống bên mặt cô, nhìn cô không hề chớp mắt, “Em thật sự nghĩ kỹ rồi?”   Đôi mắt Tống Phưởng chuyển một cái, duỗi tay lấy thứ nào đó đã giấu kỹ dưới gối ra.   Gói vuông plastic, nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ Du.   “Em còn chuẩn bị cả cái này rồi, anh cảm thấy em nghĩ kỹ chưa.”   Anh chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đổ dồn về một chỗ.   Cô còn không biết bớt phóng túng, cầm gói vuông nhỏ vuốt từ cổ anh, xẹt qua cằm, đến vành tai. Hơi đau lại hơi ngứa.   Tống Phưởng hơi chống người lên, áp bên tai anh không biết nói câu gì, càng làm dục vọng vốn nồng đậm của anh tăng thêm vài phần.   Đôi mắt anh dần tối lại.   Anh nhìn cô thật sâu vài giây, cúi người, dùng sức hôn lên cổ cô để lại một dấu đỏ.   Cô cười làm nũng, cởi loạt cúc áo sơ mi của anh ra.   Không lâu sau, tiếng thở ồm ồm của người đàn ông và tiếng người phụ nữ nức nở nghẹn ngào liên tục vang lên.   Cảnh xuân vô hạn.   Cả phòng lưu luyến tình ý.   Tắt đèn.