Tay của anh ấy rất mê người
Chương 42 : hôn anh
Edit: Tà Thần
Thời gian trôi nhanh, pháo vang từng tiếng, năm cũ đã qua, đã tới ba mươi Tết.
Mấy ngày này rất nhiều thân thích tới nhà, ngồi đầy phòng khách. Nhóm thân thích vây một chỗ ôn chuyện tâm sự tình hình từng người dạo này, trẻ con tụ bên nhau xoay vòng vòng. Bắt em đi, không không, bắt em đi. Trong phòng treo rất nhiều vật màu đỏ, vui mừng, náo nhiệt, tràn ngập không khí năm mới.
Từ ngày Tống Phưởng đến thành phố I đến nay đều bị mẹ Tống nô dịch. Ba mươi Tết cũng vậy, làm liên tục không nghỉ, bận không dừng được. Cô giúp mẹ Tống bác cả nhặt rau xong, còn phải ngăn đám gấu con kia không đánh nhau, ở chung hòa bình không gây gổ, bận bịu đổ một thân mồ hôi.
Lúc này cô cũng nhớ khi còn bé, chỉ cần ngồi ngoan ngoãn trước mặt người lớn nói vài câu may mắn rồi đợi lĩnh lì xì là được.
Nhẹ nhàng biết mấy, rảnh rỗi biết bao.
Tống Phưởng đã xong việc trên tay, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ba giờ rưỡi. Cô cân nhắc dùng từ, quay đầu, nhẹ giọng nói với mẹ Tống: “Mẹ, con hơi mệt, con vào phòng nghỉ chút được không?”
Đúng là hôm nay Tống Phưởng đã làm nhiều việc, mẹ Tống đều nhìn thấy. Bà không cần suy nghĩ, cầm cái rổ trong tay Tống Phưởng đi, cho cô xong việc, “Đi đi.”
Bác cả ở bên cạnh thái thịt nghe vậy quay đầu cười trêu ghẹo cô: “Tiểu Phưởng vội vàng đi gọi điện thoại cho bạn trai đấy à?”
Tim Tống Phưởng lệch một nhịp.
Bác cả ơi, bác là lá bài tiên tri đấy ư.
Mẹ Tống không cho là đúng, còn nói: “Nó đã yêu đương gì đâu.”
Còn mẹ thì cầm lá bài dân thường nhắm mắt.
Bác cả hơi không tin, chớp mắt nhìn Tống Phưởng: “Thật hay giả vậy?”
Tống Phưởng bị nói trúng tim đen hơi hiện vài rặng mây hồng lên má, khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn chói lọi hơi hồng, thẹn thùng lại đáng yêu. Cô không phủ nhận cũng không giải thích, nói vài câu lung tung qua loa rồi quay người ra khỏi phòng bếp.
Bận việc nửa ngày ở nhà, Tống Phưởng thật sự hơi mệt mỏi. Cánh tay và bả vai đều hơi nhức, Tống Phưởng vừa xoa bóp vừa đi vào phòng mình. Nhưng chân vừa bước được vài bước, không biết có con gấu con chui ở đâu ra bỗng ôm đùi cô, chị gái xinh đẹp, chị gái xinh đẹp, chị chơi bịt mắt trốn tìm với chúng em được không?
Tống Phưởng khóc không ra nước mắt. Chơi bịt mắt trốn tím với các em á? Chị muốn gọi video hôn hôn bạn trai cơ, các tổ tông nhỏ ạ!
Ngay lúc Tống Phưởng hết đường xoay sở, nữ anh hùng Khương Hiểu xuất hiện. Nữ anh hùng lùa cả đám gấu con trên đùi Tống Phưởng đi.
“Chị đưa mấy đứa đi xem ông già lì xì nhé! Chậm là ông đi mất bây giờ.”
“Ông già lì xì là gì ạ? Chúng em mới chỉ nghe về ông già Noel thôi.”
“Ông này con hơn ông già Noel hẳn một bậc đấy.”
“Ông sẽ phát bao lì xì cho chúng em ạ?”
"Đúng thế."
Nhóm gấu con nửa tin nửa ngờ, “Chị mà lừa chúng em thì là cún con đấy nhé.”
Khương Hiểu nghĩ nghĩ, nói: “Được, chị lừa mấy đứa thì mấy đứa là cún con.”
Gấu con: Hơ??? Hình như có chỗ nào đó sai sai ý????
Tống Phưởng đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn bóng lưng Khương Hiểu và đám gấu con.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
…
Cô gửi lời mời gọi video qua Giang Ký Minh, rất nhanh đã được đồng ý.
Tống Phưởng nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại, nhìn anh trong video không chớp mắt.
Anh không ở nhà mà ở bên ngoài. Nhìn bối cảnh chắc là trong quán cơm, quán cơm buôn bán tốt, tiếng người huyên náo, Tống Phưởng đeo tai nghe, âm thanh lớn đau cả tai. Cô chỉnh nhỏ âm lượng, nhìn bối cảnh sau lưng anh, kinh ngạc: “Anh đang ở Dật Hương cư à?”
Giang Ký Minh gật đầu, ừ một tiếng.
Tống Phưởng: “Lão đại, em hiểu được tâm trạng muốn tiêu xài một phen ăn Tết, nhưng em không hiểu nổi hành vi ăn cơm tất niên lúc ba giờ bốn mươi của anh.”
Dật Hương cư là quán cơm cực kỳ nổi danh ở thành phố A. Ngày thường, phải đặt chỗ trước nửa tháng, chứ đừng nói tới thời gian đặt trước của thời điểm quan trọng như ba mươi Tết, nói đặt trước một hai tháng cũng không phải đùa.
Cho nên cô càng không hiểu. Giang Ký Minh đặt bữa cơm tất niên ba giờ chiều ở Dật Hương cư trước hai tháng? Dù là ngày thường thì ăn cơm giờ này vẫn quá sớm.
Tống Phưởng nghĩ sao cũng không hiểu được.
#bạn trai như câu đố#
Giang Ký Minh đã ra khỏi quán cơm, tựa vào cột trụ đỏ cạnh quán. Anh không trả lời câu hỏi của bạn gái, không biến sắc đổi chủ đề: “Sao em lại có thì giờ rảnh rỗi gọi video cho anh vậy? Đáng lẽ giờ này em phải bề bộn nhiều việc chứ?”
Tống Phưởng cười: “Em giả vờ mệt mỏi trước mặt mẹ nên được thả đi đấy.”
Đúng lúc đó, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười đùa của đám gấu con, gân cổ lên kêu to, đề xi ben lớn đến nỗi cửa cũng không ngăn nổi.
Mặt Tống Phưởng đầy vẻ bất đắc dĩ: “Anh nghe cái đề xi ben này mà xem. Ha ha, xem ra nhà em rất có gien hát dân ca.”
Giang Ký Minh cười khẽ một tiếng. Tống Phưởng đeo tai nghe nên cảm giác như Giang Ký Minh cười bên tai mình, rất gần, tai đều tê dại, vẻ ủ rũ cũng tiêu tan một nửa.
Thật bất hạnh.
Đôi tình nhân số khổ cách xa nhau hai thành phố còn chưa gọi video được bao lâu, đám gấu con đã náo loạn người cửa phòng Tống Phưởng, không ngừng đập cửa phòng, chị gái xinh đẹp, chị kia lừa chúng em, làm gì có ông già lì xì nào, chị ơi, chị mau tới đây chơi bịt mắt trốn tìm với chúng em đi.
Trong tiếng non nớt còn mơ hồ nghe thấy giọng nói sụp đổ của Khương Hiểu, mấy đứa đừng đập, đừng đập nữa được không.
Vất vả lắm Tống Phưởng mới lừa được thời gian gọi video cho bạn trai, bây giờ lại bị một đám gấu con bắt chơi bịt mắt trốn tìm, trong lòng không muốn một trăm lần. Mặt cô tái đi, rống to về phía cửa: “Chị gái xinh đẹp đi vắng rồi!”
Ngoài cửa, đám gấu con yên tĩnh một giây, sau đó lại nâng cao đề xi ben, tiếng đập cửa cũng vui hơn, “Chị ơi, có nhà! Chị có nhà mà!”
Tống Phưởng như quả bóng xì hơi, gục mặt xuống, hai khóe môi vểnh lên có thể treo hẳn hai cái hũ dầu.
Giang Ký Minh: “Em đi chơi với bọn nhỏ đi.”
Đề xi ben ngoài cửa cao đến phạm luật, cứ như một giây sau bọn chúng có thể phá cửa mà vào, cô chỉ có thể đầu hàng quân đoàn gấu con.
Tống Phưởng nhận mệnh gật đầu, ghé má phải gần ống kính, ngón trỏ chỉ chỉ lên đó.
Giang Ký Minh nhìn không hiểu: “Hả?”
“Hôn một cái.” Lại chỉ một cái, “Sạc pin.”
Trong tai nghe lại truyền đến vài tiếng cười khẽ, tim cô sống lại một nửa. Đợi khi anh thật sự ghé gần ống kính, sạc pin cho cô qua màn hình, nửa tim còn lại cũng tỉnh liền.
Sinh vật bạn trai này.
Có đôi khi thật sự có thể trở thành thuốc trợ hứng, một nụ hôn cách hai thành phố cũng đủ cho cô khôi phục sức chiến đâu, lại vực dậy làm một anh hùng. Đánh bại quân đoàn mười gấu con cũng không nhằm nhò gì.
…
Tống Phưởng đi trông bọn trẻ con nhà thân thích rồi.
Video ngắt kết nối.
Giao diện điện thoại chuyển qua giao diện anh trò chuyện với cô.
Nền khung chat là một bức ảnh —— trước cây thông Noel to lớn giăng đầy đèn màu, chàng trai ôm vai cô gái, bốn mắt nhìn nhau.
Màu đen và màu nâu nhạt tan vào khung cảnh sau lưng hai người, kết cấu thành phần sắc thái ánh sáng đều hoàn hảo.
Mắt anh đầy ý cười, nhìn thêm một lúc nữa mới cất điện thoại vào túi áo khoác.
Hôm nay là ba mươi Tết, tuy trên đường vắng vẻ nhưng mỗi hàng quán trong thành phố đã sớm kín người hết chỗ, khỏi nói đến quán cơm Dật Hương cư nổi danh nhất thành phố A, người chen người kề vai sát cánh.
Tất cả mọi người đến theo nhóm, đi cùng nhau, bóng lưng anh lộ ra vài phần lạnh lẽo cô đơn.
“Ký Minh!” Đằng sau có người gọi tên anh.
Bước chân dừng lại.
Người phía sau bước nhanh đến trước mặt anh.
Ông mặc Âu phục đi giày da, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, trong hào hoa còn lộ ra vài phần phong nhã. Ông không còn trẻ, thời gian để lại dấu vết trên gương mặt ông, nếp nhăn hằn trên mặt, trán, thậm chí khi cười cũng xuất hiện xấp nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt.
Giang Ký Minh lại khôi phục thái độ xa cách ngàn dặm, biểu cảm hờ hững nhưng giọng nói vẫn tôn trọng: “Còn chuyện gì nữa ạ?”
Người đàn ông cũng rất cao, không thấp hơn Giang Ký Minh quá một cái đầu. Nhưng không biết vì sao ở trước mặt anh, ông ta lại có chút mất tự nhiên.
Ông vuốt danh thiếp đã hơi nhăn trong tay, đưa cho Giang Ký Minh, nói: “Nghe nói bệnh xương cổ của con hơi nghiêm trọng, bác sĩ này là bạn già mấy chục năm của bố, là chuyên gia trên phương diện này. Nếu con rảnh thì đến địa chỉ này tìm ông ấy khám xem, điều trị thân thể cho tốt. Bệnh xương cổ không thể để lâu, càng lâu càng nghiêm trọng.”
“Vâng.” Giang Ký Minh nhận lấy danh thiếp, “Vậy con đi trước.”
Người đàn ông gật đầu: “Ừm.”
Trước khi đi, Giang Ký Minh lại nhìn người đàn ông một chút.
Mặt mày anh giống hệt người đàn ông, như khắc ra từ một khuôn mẫu.
Giang Ký Minh thu hồi ánh mắt, xoay người, vừa đi ra một bước lại hơi dừng lại. Mấy giây sau, anh quay nửa người lại, nhìn người đàn ông, nhàn nhạt nói: “Chúc mừng năm mới, bố.”
Tiếng pháo cách đó không xa nổ liên tục.
Trước cửa quán tơm treo hai cái đèn lồng đỏ chót trên cao, có đứa bé mặc áo lông màu đỏ chơi đùa ồn ào.
Vô cùng vui vẻ.
…
Mười giờ tối.
Bọn nhỏ chơi đùa cả ngày, lúc này mí mắt đánh nhau mệt mỏi. Mấy đứa mơ màng nằm nhoài trên ghế sô pha, một giây sau có thể đi tìm ông Chu Công chơi bịt mắt trốn tìm nhưng vẫn cố chống mở mắt, nhìn trai đẹp trên TV, trong miệng còn lẩm bẩm, không được ngủ không được ngủ, mình phải xem Trần Vĩ Đình a a a a a đẹp trai chết mất.
Người lớn trên bàn đánh bài thấy dáng vẻ con mình thế này, không đánh vòng bài nào nữa, tự dẫn con mình về nhà.
Các thân thích vừa đi, mang theo không khí náo nhiệt, chỉ để lại một đống vỏ trái cây cho mọi người dọn dẹp.
Mẹ Tống và mấy người bác cả dọn dẹp nhà, trò chuyện câu được câu không. Tống Phưởng và Tống Huyên ngồi sô pha trong phòng khách xem chương trình cuối năm với ông bà ngoại, cùng đón giao thừa.
Đối với Trung Quốc mà nói, gala lễ hội mùa xuân tương đương với kỳ thi cuối năm để kiểm tra những câu chuyện cười của họ.
Chương trình cuối năm không ngừng có tiểu phẩm, tiểu phẩm trên Weibo cũng không gián đoạn.
Tống Huyên ôm điện thoại cười không ngừng, nhìn thấy gì hay còn đưa điện thoại trước mặt bà ngoại, “Bà ngoại, bà nhìn cái này xem, ha ha ha ha.”
Mắt bà ngoại hơi viễn thị, bà ngả đầu ra sau, khi thấy rõ cũng cười ha ha ra tiếng. bà nói: “Bà cũng theo dõi người này, cậu ta rất buồn cười.”
Tống Phưởng ngạc nhiên: “Bà ngoại cũng chơi Weibo ạ?”
Tống Huyên hất cằm lên, ôm bà ngoại cười: “Chị đừng có mà coi thường bà ngoại, bà có tận 135 fan hâm mộ Weibo đấy nhé!”
Bà ngoại cười ha hả.
Thời gian sắp đến rạng sáng.
Tống Phưởng lướt điện thoại một lúc, đứng thẳng dậy.
Bà ngoại hỏi cô: “Bé cưng làm gì thế?”
Tống Huyên bày vẻ mặt biết tỏng, chớp mắt nhìn Tống Phưởng, cười: “Ây da, bà ngoại kệ chị ấy đi. Chúng ta xem tiểu phẩm tiếp bà ạ.”
Dăm ba câu của Tống Huyên thành công dời lực chú ý của bà ngoại đi.
Bà không hỏi cháu gái đi đâu nữa, tiếp tục xem tiểu phẩm trên TV cùng cháu trai.
Tống Phưởng ra ngoài ban công.
Bấm điện thoại gọi cho Giang Ký Minh.
Giống như gọi video lúc trưa, gửi đi, rất nhanh đã kết nối.
“Em chơi xong rồi?”
“Ừm.” Hình như cô nghe thấy tiếng Demacia sủa, cười, “Demacia chưa ngủ hả anh?”
“Vẫn chưa. Bên ngoài vẫn bắn pháo hoa rất ồn, nó không ngủ được.”
Tống Phưởng: “Vâng.”
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng Tống Huyên cao giọng reo hò, chúc mừng ông bà ngoại năm mới!
Chân trời cách đó không xa lập tức nổ tung vô số pháo hoa, tràn ngập sương mù, mông lung không thấy rõ. Cô hít sâu một hơi, mùi pháo hoa pháo trúc tràn vào mũi.
Tống Phưởng nhoài người ra lan can, nhìn xuống lầu, ánh mắt không có tiêu điểm. Cô nhẹ giọng nói với vị kia trong điện thoại: “Năm mới vui vẻ.”
Giang Ký Minh: “Năm mới vui vẻ.”
Lần trước đón năm mới ở căn cứ RG.
Cũng là tầng ba, cũng là nhoài ra lan can nhìn xuống. Trong trí nhớ của cô, nhiệt độ ngày đó cũng giống hôm nay không khác mấy, ngay cả pháo hoa cũng vậy, không ngừng nở rộ trong đêm tối.
Mọi chuyện đều trùng hợp tốt giống ngày đó, ngoại trừ anh.
Ngày ấy, anh sóng vai đứng cùng cô.
Ngày ấy, có thể là ánh mắt anh quá động lòng người, cũng có thể là giọng nói anh quá mức mê hoặc tâm trí người khác, cũng có thể là do môi anh —— quá nhiều khả năng, Tống Phưởng cũng không tìm được một lý do chính xác.
Trong tim và mắt đều tràn ngập hình bóng anh.
Cho nên mới có thể dán bên tai anh nói câu kia.
Haiz.
Rất nhớ anh.
Dường như Giang Ký Minh nghe ra vẻ cô đơn trong lời nói của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Phưởng cũng không biết là sao, câu nói giữ trong lòng đã lâu cứ thế thốt ra: “Em rất muốn hôn anh, rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn hôn anh.”
Giống như lần trước đón năm mới.
Nhưng vô số cái rất muốn tăng hơn so với lần trước.
Rất muốn cũng không đủ.
Giang Ký Minh nghe mà lòng phức tạp, ngọt chát đều có, anh im lặng không nói.
Lúc lâu sau, anh mới mở miệng: “Được.”
Giọng điệu nhàn nhạt, lại lờ mờ lộ ra vài phần trịnh trọng.
Như là đồng ý với cô điều gì đó.
…
Tống Phưởng ra ngoài ban công đúng lúc gặp mẹ Tống.
Mẹ Tống bận rộn cả ngày, đã buồn ngủ từ sớm, nói vài câu với Tống Phưởng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
“Mẹ!” Tống Phưởng đột nhiên gọi bà.
Mẹ Tống dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Tống Phưởng đi đến trước mặt bà, bật điện thoại giơ ra, ánh mắt mang theo vài phần hy vọng.
Mẹ Tống nhìn hình trên điện thoại, không hiểu ra sao: “Nửa đêm con gọi giật mẹ lại để cho mẹ ngắm tay à?!”
Mặt Tống Phưởng đỏ lên, bây giờ mới giật mình biết đưa nhầm ảnh, cô vội lúng túng thu điện thoại lại. Ngón tay tìm kiếm trên màn hình, mở một bức ảnh khác ra cho bà nhìn.
Đây là bức ảnh ở hồ X cô đã cất giữ thật lâu trước đó.
Trong tấm ảnh, Giang Ký Minh mặc đồng phục dài tay của đội, tựa ghế máy tính, hai mắt nhìn thẳng ống kính, trong mắt là vẻ cương quyết và không bị trói buộc.
Mẹ Tống tiến tới nhìn vài giây, nói: “Nhìn rất đẹp.”
Mắt Tống Phưởng sáng lên, cầm điện thoại lên, như một nhân viên nhiệt tình chào hàng: “Không chỉ đẹp trai mà còn cực kỳ tốt bụng nữa ạ!” Cung kính tuân theo lời dạy của Uyển Uyển, nhất định phải luôn luôn, luôn luôn khen ngợi trước mặt đại nhân mẹ.
Mẹ Tống lại cẩn thận nhìn một lúc, “Thật à? Vậy cũng không tệ nhỉ.”
Tống Phưởng điên cuồng gật đầu, “Vâng vâng vâng vâng! Con cũng thấy thế!”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
60 chương
27 chương
24 chương
16 chương
118 chương
29 chương
10 chương
960 chương