Chương 23: Reng reng   Edit: Tê Tê Team   Giang Ký Minh mới vừa vào nhà, 11 đã gọi điện thoại đến.     Cách màn hình vẫn ngửi được mùi bà tám nồng nặc từ đầu điện thoại bên anh ta. Trong giọng nói còn vô cùng đắc ý: “Chiến thuật hãng T của tôi đã thành công giúp cậu có được túi trà nhỏ chưa? Hở?”   Chủ ý tặng mỹ phẩm hãng T cho Tống Phưởng lần này là 11 nghĩ ra.   Anh ta cũng đi cùng Giang Ký Minh đến quầy chuyên doanh chọn mỹ phẩm.   Anh ta chính là người có công lớn nhất đó.   Giang Ký Minh đổ nước vào bát, cúi người đặt trước mặt Demacia, hờ hững trả lời: “Chưa.”   11 nghe xong kinh ngạc: “Haiz! Không phải cậu nói em ấy rất thích hãng T ư, sao lại ―― ĐM, hay là chúng ta mua phải hàng fake nhỉ, thế thì GG đấy.”   Ê anh Lý kia, chị gái ở quầy chuyên doanh BA mà nghe được thì anh chết chắc.   “Hôm nay em trai cô ấy đến.”   “Éc! Bảo sao, hóa ra là có bóng đèn.” Lại hỏi anh: “Thế tiếp theo cậu định làm gì?”   “Ngày kia hẹn cô ấy ra ngoài.”   “ĐM, dữ vậy?! Cậu nói thế nào.”   “Tôi muốn hẹn ――” dừng lại, “Liên quan gì đến cậu?”   “Ấy sao lại không liên quan, tôi chính là người bày mưu ――”   11 còn chưa nói xong, Giang Ký Minh dứt khoát nhấn cúp điện thoại.   Nghe xong một cuộc điện thoại, Demacia cũng uống xong nước.   Móng vuốt đạp cái bát tới bên chân Giang Ký Minh.   Loài sen ngu dốt, mau chuẩn bị bồn tắm cho bổn boss.   …   Nhà Tống Phưởng.   Tống Phưởng ngồi trên ghế sô pha bóc quả cam, ngước mắt nhìn Tống Huyên ngồi đối diện.   Sau khi Giang Ký Minh rời đi, cậu cầm điện thoại gõ không ngừng. Nửa đường còn chụp tờ giấy được Giang Ký Minh ký tên, sau đó lại tiếp tục nhấn nhấn nhấn. Vừa nhìn là biết đang khoe khoang với đám bạn học.   Tống Huyên nhấn ghi âm, nói vào điện thoại: “Lừa chúng mày thì cả đời này tao không lên Kim cương được, vừa nãy tao thật sự gặp Akoo đấy!”   Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia cũng gửi tin nhắn thoại tới.   Người kia nói: “Với cái trình Đồng thau của mày có mà lên Kim cương bằng mắt.”   Tống Huyên tiếp tục trả lời: “Tao cho mày xem cả chữ ký anh ấy rồi cơ mà, vẫn không tin à?!”   Nói tới chữ ký, bên kia càng khinh thường: “Ờ, mày bảo cái chữ ký ‘học tập thật tốt, đừng nghịch ngợm’ ấy à?”   Lần này Tống Huyên nghẹn họng.   Trong mắt người ngoài, hoàng đế Giang Ký Minh lạnh lùng dù có uống rượu say cũng không nói ra những lời như vậy, huống chi là ký tên.   Nhưng mà… Đúng là chữ ký anh ấy mà!!!!!   Tống Huyên không biết nên trả lời bạn thế nào, chỉ có thể tức tối ngẩng đầu nhìn chị gái đối diện. Tại sao chị ấy phải bắt Akoo viết những cái đó lên chứ!! Hại lũ bạn chẳng đứa nào tin cậu cả!!!   Tống Phưởng bị trừng mới nhíu mày, “Dùng ánh mắt đấy nhìn chị thêm lần nữa thì cái tờ học tập thật tốt cũng đừng hòng lấy.”   Tống Huyên: “…”   Đáng thương thu hồi ánh mắt.   Được rồi, chị gái trâu bò, chị gái lớn nhất.   Thiếu niên lại cúi đầu, lần này không gửi tin nhắn thoại nữa, gõ tới gõ lui màn hình điện thoại.   Tống Phưởng nghĩ tới những lời bố Tống nói qua điện thoại: “Chiều nay chị đưa em về.”   Tống Huyên nghĩ đến về nhà như bị dội thùng nước lạnh xuống đỉnh đầu. Tâm tình vốn kích động cũng giảm đi hơn nửa.   Cậu biết mình không thể ở mãi nhà chị gái, sớm muộn cũng phải về nhưng nghĩ vẫn phiền. Cậu ngẩng đầu, trầm giọng đáp lại: “Vâng.”   Tống Phưởng nhìn mặt cậu chau vào một chỗ, cười, “Không muốn về à?”   Tống Huyên: “Cứ về nhà lại bị mẹ nói mãi thôi.” Lại nói: “Chị, lần trước em nghe lời chị, học hành chăm chỉ, thi hàng tháng tiến bộ lớn, giáo viên cũng khen em. Nhưng khi cầm phiếu điểm về nhà vẫn không làm mẹ hài lòng, nói em vẫn có thể thi tốt hơn.”   Đây đúng là chuyện mẹ Tống có thể làm.   Tống Huyên: “Hôm qua ăn cơm mẹ lại nhắc đến chuyện này, nói con nhà hàng xóm nhận được giải gì đó, em ăn cơm mà to cả đầu, Nếu bố không khuyên mẹ có khi mẹ còn nói đến sáng hôm sau cũng được, chị tin không?!”   Mẹ Tống là giáo viên chủ nhiệm Nhất Trung, phong cách làm việc trước giờ đều cứng rắn.   Cũng may bố Tống là người mềm mỏng, vừa vặn bổ sung với mẹ Tống, trung hòa cho nhau nên tháng ngày của hai chị em cũng không coi như quá khó chịu. Nhưng thời kỳ tiền mãn kinh của mẹ Tống bây giờ ngày càng nghiêm trọng, dường như bố Tống cũng hết cách chống đỡ.   Đúng là khổ cho Tống Huyên.   Tống Phưởng than nhẹ một tiếng, không biết nên nói như thế nào.   Tống Huyên thấy chị gái nhíu màu, vung tay nói sang chuyện khác: “Thôi không nói nữa. Chị, chúng ta nói về A thần đi! Em có hứng thú với chuyện này hơn nè!”   Tống Phưởng nhìn cậu vài giây, nói: “Chị cũng có một chuyện rất hứng thú về em.”   Tống Huyên: “Em á? Cảm giác thế ạ.”   Tống Phưởng: “Bài tập của em.”   Tống Huyên: “…” Chị nói chuyện thật là duyên.   Tống Phưởng: “Đã làm xong bài tập chưa? Giáo viên giao bài ít quá không? Có muốn chị tặng em một cuốn 38 đề thi làm quà năm mới không?”   Tống Huyên bịt tai: “Chị không hổ là con gái của mẹ. Rồi rồi rồi, em đi làm bài tập đây, được chưa?!”   Cậu nói xong, trốn vào phòng khách.   Cửa phòng mới vừa khép lại, Tống Huyên dán lên cửa mở điện thoại ra.   Click mở tin nhắn thoại chưa xem, điện thoại truyền ra giọng điệu khinh thường của thiếu niên: “A thần là anh rể mày á?! Tống Huyên, mày lăn lộn rank Bạc nhiều quá nên đầu óc co giật đấy à.”   Tống Huyên cắn răng trả lời: “CMN đầu óc mày mới co giật ý!”   Người kia nói: “Mày cho tao cái búa* tao tin liền.”   (*) Cái búa ở đây trong từ búa đá, cụm từ scandal búa đá trong showbiz có nghĩa là những scandal có bằng chứng thuyết phục.   Tống Huyên hừ một tiếng: “Mày cứ đợi đấy!”   Ngày hôm sau.   Sau khi ăn cơm trưa, Tống Phưởng đưa Tống Huyên về nhà họ Tống.   Vì là thứ bảy nên bố mẹ Tống đều nghỉ ngơi ở nhà.   Mẹ Tống nhìn Tống Huyên, không lên tiếng.   Tống Huyên đi vào chào bố mẹ một tiếng, cúi đầu đi vào trong phòng.   Tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng.   Nhưng trong lòng ba người lại vô cùng vang vọng.   Tống Phưởng đặt túi xuống, ngồi cạnh mẹ Tống nói chuyện với bà.   Tối qua bố Tống đả thông tư tưởng với mẹ Tống rất lâu, có lẽ bà cũng nhận ra mình có lỗi, nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận. “Nếu nó chia một chút tâm sức vẽ vời vào học tập thì thành tích còn tốt hơn thế, chắc chắn có thể cao hơn cả con trai lão Hà hàng xóm.”   Tống Phưởng: “Không so được thì nó không phải là con trai mẹ nữa hay sao?”   Mẹ Tống: “Ý mẹ không phải vậy!”   Tống Phưởng: “Mẹ đừng mang những chuyện ở trường về nhà được không?”   Bố Tống nhanh miệng nói chen vào: “Tôi đồng ý với Phưởng Phưởng.”   Mẹ Tống chỉ vào hai người hừ lạnh: “Hai người diễn kịch kẻ tung người hứng đấy à?”   Tống Phưởng lặp lại những lời lần trước đã nói: “Mẹ đừng ép Tiểu Huyên chặt quá.”   Mẹ Tống phiền muộn vung tay: “Rồi rồi rồi, mẹ biết rồi, được chưa, thật sự là phục hai bố con này.”   Tống Phưởng nhìn bố Tống.   Ông lặng lẽ ra hiệu OK với cô, Tống Phưởng mới an tâm.   Lúc ăn cơm tối, mẹ Tống làm rất nhiều món.   Cẩn thận một chút có thể phát hiện, đa phần đều là món Tống Huyên yêu thích.   Coi như là lấy lòng không tiếng động.   Mẹ Tống chính là người như vậy, mạnh miệng nhẹ dạ. Phong cách làm việc trước kia cứng rắn, không thừa nhận sai lầm, những năm qua tốt hơn một chút, tuy vẫn cương quyết nhưng cũng biết kiểm điểm bản thân. Trước kia Tống Phưởng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.   Tống Huyên thần kinh thô, không chú ý nhiều như vậy.   Cậu chỉ cảm thấy cơm tối nay ăn quá ngon, ăn một bát lại một bát.   Bố Tống ở bên cạnh cười: “Nhà chị con nghèo quá nên bỏ đói con à?”   Tống Huyên ngẩng đầu nhìn vào mắt mẹ Tống: “Do mẹ nấu ngon quá thôi ạ.”   Mẹ Tống ho nhẹ một tiếng, gắp một đũa vào bát cậu: “Vậy con ăn nhiều vào đấy.”   Tống Huyên dùng sức gật đầu: “Vâng.”   Vừa nãy Tống Huyên nhốt mình trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhận ra mình cũng chưa đủ tốt với mẹ Tống, cho nên lời này cũng là một loại lấy lòng giống như mẹ Tống.   Cho nhau bậc thang đi xuống, không còn ai trên sân khấu, màn diễn khép lại, trò khôi hài kết thúc.   Tống Phưởng nhìn, gẩy mấy hạt cơm, nhấc mắt nhìn thấy bố Tống đang nháy mắt với mình.   Sắc mặt vui mừng không giấu được.   Tống Phưởng nhịn không được cười ra tiếng.   Ăn xong cơm tối, Tống Phưởng rời đi.   Lúc thay giày, Tống Huyên chống tay trên ngăn tủ nhìn cô, nói: “Chị, nhờ chị một chuyện được không?”   Tống Phưởng: “Nói coi.”   Tống Huyên nịnh nọt: “Chị có thể gửi em ảnh chị chụp chung với Akoo không?”   Động tác trên tay dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu: “Em muốn làm gì?”   Tống Huyên cười hai tiếng: “Ngắm chị gái và idol của mình thôi mà.”   Tống Phưởng vỗ trán cậu: “Không có!”   Tống Huyên méo miệng: "Sao lại không có được, hai anh chị ――”   Tống Phưởng: “Hai bọn chị làm sao? Đừng tưởng chị không biết em muốn gì, vứt ngay mấy cái kế vặt đấy đi cho chị.”   Tống Huyên không phản bác được, đáng thương vâng một tiếng.   Tống Phưởng đi giày, khoác áo khoác trên khuỷu tay, nhìn bố Tống mẹ Tống trong phòng khách, hạ thấp giọng nói với Tống Huyên: “Chuyện của chị và Giang Ký Minh, trước hết em không được nói trước mặt mẹ nghe chưa?”   Nếu như mẹ Tống biết chuyện này, với cái tính bé xé ra to của bà thì lại có chuyện đấy.   Tống Huyên ngoan ngoãn gật đầu: “Em hiểu mà.”   Tống Phưởng: “OK.” Nói xong, cô chào bố Tống mẹ Tống trong phòng khách: “Bố mẹ ơi, con đi đây ạ.”   Bố Tống mẹ Tống đáp lời, “Ừ, đi đường cẩn thận nhé.”   Tống Phưởng vặn tay nắm cửa, cửa mở ra, hơi lạnh.   Vừa mới bước một bước, ống tay áo cô bị ai phía sau kéo lấy.   Tống Phưởng quay đầu lại nhìn Tống Huyên: "Buông ra."   Tống Huyên tội nghiệp: "Thật sự không cho em được à, một cái, một cái ảnh chụp chung thôi mà?” Cậu chỉ cần một cái thôi, một cái búa thuyết phục thôi! Nếu không thứ Hai đến trường cậu lại bị gọi là Hoàng đế Bạc chém gió mất!   Tống Phưởng đẩy cậu vào nhà: “Không có!”   Tay phải cô mau chóng kéo cửa đóng lại.   Rầm một tiếng.   Đèn cảm ứng hành lang sáng lên.   Tống Phưởng thở phào nhẹ nhõm.   Cuối cùng cũng yên tĩnh.   Nhà họ Tống cách Green Garden hơi xa, đi xe mất khoảng hai mươi phút.   Tống Phưởng lên taxi, tựa đầu vào cửa sổ, nhìn khung cảnh lướt qua nhanh chóng.   Hôm qua anh hẹn cô ngày kia ra ngoài.   Ngày mai, ngày mai sẽ là ‘ngày kia’ đúng không?   Chỉ có hai người đi ra ngoài.   Cũng không biết sẽ làm gì nữa.   Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng anh đứng bên cạnh cô, cả thân thể như đang bồng bềnh.   Reng reng reng reng.   Reng reng reng reng.   Đang lúc Tống tiểu thư trôi nổi thì điện thoại vang lên.   Là điện thoại của Đường Kiêu.   Đường Kiêu: “Ngày mai chúng mình đến hoạt động cùng nhau nhé, tớ đến đón cậu.”   Tống Phưởng nghe sửng sốt: “Hoạt, hoạt động?!”   Đường Kiêu: “Hoạt động sản phẩm mới của hãng G ấy, đừng bảo cậu quên đấy nhé?!”   Tống Phưởng: “…” Cô quên cmn thật chứ.   Gần năm mới, rất nhiều nhãn hàng đều ra mắt sản phẩm mới.   Nửa tháng trước hãng G đã gửi thư mời cho cô.   Tống Phưởng nhớ nhớ quên quên, hôm qua lại bị Giang Ký Minh làm quên béng, cái nhớ nhớ kia bị bay luôn rồi.   Đường Kiêu: “Bốn giờ chiều mai tớ qua đón cậu nha.”   Tống Phưởng: “…Ừ.”   Cúp điện thoại.   Suy nghĩ một chút, cô mở WeChat ra, click avatar của anh.   Tống Phưởng: Em quên mất mai em phải dự một hoạt động. Sáu giờ tối mai chúng ta gặp ở trung học A được không?   Nửa phút sau.   Giang Ký Minh: Được.   …   Phòng huấn luyện căn cứ RG.   Hầu Tử và Bàn Tử vừa đánh xong một ván rank.   Trụ địch trên màn hình máy tính nổ tung.   Hầu Tử nằm ra ghế máy tính, chậm rãi vặn eo.   Bàn Tử bên cạnh mở điện thoại ra lướt lướt gì đó.   Hầu Tử đến gần xem.   Ấy, tên mập này lại đang xem trộm livestream của Soraka rồi.   Hầu Tử theo bản năng giương mắt, quét xung quanh một vòng không nhìn thấy bóng người kia.    Đúng lúc 11 đi tới, thấy vẻ mặt yêu nhiều như cầu tiêu của Bàn Tử, hỏi Hầu Tử: “Cái gì vậy trời?”   Hầu Tử hất cằm: “Lại ngắm Soraka đấy.”   Bàn Tử nghe mà sốt ruột, chỉ vào camera, nói: “Đang livestream đấy, CMN cậu chú ý mồm miệng được không?!”   Lúc này, đạn mạc* livestream sôi sùng sục vì lời Hầu Tử nói.   (*) Tính năng hiện comment trôi ngang trên màn hình livestream, mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận, còn được gọi là làn đạn.   [Soraka là ai zạ?]   [Xem trộm?????? Soraka là streamer nào dọ???]   [Hầu tổng đang ghen đấy à???]   [Shock vờ lờ! Mặt ngoài anh anh em em, bên trong lại ghen tỵ?]   [Lầu trên êi, mai chúng ta báo tin cho NC đi.]   [Báo tin cho Tencent*! Giá Tencent mua tin gấp mười lần NC đấy!]   (*) Tencent Video là một trang web phát video trực tuyến của Trung Quốc, thuộc sở hữu của Tencent.   […]   Bàn Tử híp mắt nhìn màn hình, muốn giết Hầu Tử: “Đã bảo cậu bớt mồm bớt miệng! Tôi biết kiểu gì bọn họ cũng như thế mà!”   Hầu Tử buông tay.   Nhưng 11 nhìn người cầm son môi trên màn hình lại buông tiếng thở dài, vỗ vai Bàn Tử, vẻ mặt muốn nói nhưng CMN lại không nói ra được.   Đầu óc Bàn Tử mơ màng.   Đúng lúc đó, cửa phòng huấn luyện bị mở ra.   Giang Ký Minh cất điện thoại vào túi, nhìn ba người đang nhìn mình, cau mày: “Làm gì đấy?”   Hầu Tử giành trước nói: “Minh ca! Tên mập này lại đang xem trộm Soraka livestream!”   Tuy Bàn Tử không biết tại sao Hầu Tử lại mách lẻo với Giang Ký Minh nhưng vẫn muốn phản bác theo bản năng: “Xem trộm cái sứ giả khe nứt nhà cậu ý, tôi đây đang học kiến thức makeup, cậu biết cái wuần wuè gì!”   Hầu Tử coi thường hừ một tiếng.   Giang Ký Minh liếc nhìn Bàn Tử.   Anh đi lên trước, đưa tay kéo ghế máy tính ra ngồi xuống, cầm chuột click vào giao diện game LOL.   Chỉ chốc lát sau, Bàn Tử rên rỉ quay đầu lại: “Minh ca, sao anh lại đột nhiên mời em solo thế?!”   Giang Ký Minh: “Thích thì mời mà không thích thì mời. Không được chắc?”   Bàn Tử nghe giọng điệu này đã biết anh không đùa, cam chịu số phận quay đầu lại: “…Được được được chứ.”   Hu hu hu anh ta đắc tội vị tổ tông này từ bao giờ thế?!   Vì Giang Ký Minh xuất hiện mà đạn mạc lại nổ tung lần hai. Lần này không cosplay Tencent với NC nữa, ai cũng chung một comment kêu Bàn Tử tránh ra để bọn họ nhìn thấy gáy A thần cũng đủ rồi.   Bàn Tử tâm tình phiền muộn, hừ một tiếng, sau đó khuôn mặt mập mạp chiếm lấy toàn bộ video, “Cứ nằm mơ đê!”   Đêm đó, sau khi Bàn Tử kết thúc livestream.   Có người đăng vài cái video lên Bilibili, tiêu đề là: Bàn Tử bị Akoo mời solo trong livestream, Bàn Tử bị Akoo đè xuống đất giết hơn 30 ván.   Chỉ trong chốc lát video đã đạt hơn mười nghìn lượt xem.   Toàn bộ comment đều là: Bàn Tử đừng khóc, thắp một nén nhang cho mập nè!