Tay của anh ấy rất mê người
Chương 20 : trận chung kết
Chương 20: Trận chung kết
Edit: Tê Tê Team
(Chính thức chuyển xưng hô :”>)
Cô nuốt một ngụm nước miếng.
Ngón trỏ run run ấn xuống [Đồng ý].
Âm thanh phát ra.
Đầu bên kia điện thoại không quá yên tĩnh, có hơi ầm ĩ. Có người đang nói chuyện, cô nghe không hiểu được tiếng Tây Ban Nha. Còn có tiếng gió sượt qua cành cây, xào xạc liên tục.
Chắc anh đang đứng bên cửa sổ, cô nghĩ.
“Đang làm gì thế?”
Giọng anh nặng nề, có lẽ vì đeo tai nghe nên cảm giác như anh đang kề sát tai cô nói.
Hai bên tai đều ngứa như có thứ gì gãi vào.
“Đang lướt điện thoại thôi.” Cô nghĩ một lúc, lại nói: “Em vừa thấy tin tức trên Weibo nói về chiến thắng ngày hôm qua, chúc mừng anh.”
“Em biết não anh nghĩ đến những lời nào trước khi lên sân khấu không?”
“Lời gì?”
"Lên đường bình an, vượt mọi chông gai, cưỡi sóng vượt gió, lên đường bình an."
“…”
Đây đều là những lời hôm đó cô run rẩy giật mình nói với anh trước thang máy.
Tống Phưởng: “Hôm nay là mấy trận đấu cuối của anh à?”
Giang Ký Minh: “Ừm, còn mấy trận solo nữa.”
Tống Phưởng: “Vậy em lại chúc anh thêm mấy câu nhé?”
Giang Ký Minh cười: “Em nói xem.”
Tống Phưởng: “Chúc anh rẽ sóng xé gió, nhất vãng vô tiền, phụ mang khoác vĩ.”
(*) - Con tàu rẽ sóng khi nó di chuyển, và phép ẩn dụ loại bỏ những khó khăn và trở ngại trên con đường. Cũng đề cập đến tinh thần dũng cảm.
- Nhất vãng vô tiền: thẳng tiến không lùi.
- Phụ mang khoác vĩ: vượt qua mọi quy tắc.
Tống Phưởng dùng thành ngữ tục ngữ nên mình để nguyên.
Anh nghe xong, khẽ cười.
Rất nhẹ.
Hai tai Tống Phưởng suýt thì tê dại.
Giọng Đường Kiêu còn vang vọng bên tai ――
“Người ta đã biểu hiện rõ ràng như thế, cậu thật sự không thấy hay là giả bộ rụt rè vậy?”
Rõ ràng sao?
Tống Phưởng bắt đầu ngẫm lại cẩn thận.
Rõ ràng hay không cô thật sự không biết, nhưng cô biết, tiếng cười của anh thật sự rất êm tai, có loại thu hút có thể so với tay anh.
“Demacia đâu?” Anh hỏi.
Tống Phưởng đưa tay vuốt lông con Đần nào đó đang nằm úp sấp trên đùi: “Ngủ rồi.”
“Nó có phá đám em không?”
Thực sự không phá đám, nhưng mà ―― “Nó sắp cướp việc của em rồi.”
“Hả?”
“Bình luận dưới Weibo của em bây giờ đều nói em đừng ra video nữa, để con Đần biết ngậm phấn nền nước làm video cơ.”
Cô không hề khoa trương.
Hiện giờ cô chỉ cần đăng Weibo, top bình luận luôn luôn là: Tiểu Nhật Phương, boss đâu?
May mà cô có thêm tích ✓ xác nhận, nếu không người ta còn tưởng cô đổi nghề làm blogger thú cưng.
Cô nghe thấy anh lại cười, trong đó còn có tiếng mở bật lửa. “Keng” một tiếng lanh lảnh, cô nghe thấy mà nhíu mày.
“Giang Ký Minh.”
“Ừ.”
“Anh mới khỏi ốm, hút ít thuốc thôi.”
Lại nữa rồi, Tống tiểu thư không quên dặn dò như bác sĩ dặn dò bệnh nhân.
Anh khựng lại, ừm một tiếng.
Trước khi cúp điện thoại, Tống Phưởng nói với anh: “Giang Ký Minh, em mới tải phần mềm phát sóng trò chơi trực tiếp để xem anh thi đấu đó.”
Anh trầm ngâm một chút, hỏi: “Em xem hiểu à?”
“…”
Câu hỏi đúng trọng tâm.
Cô xem ―― hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Tống Phưởng ho hai tiếng: “Nhưng cái này cũng không gây trở ngại em ngồi trước màn hình điện thoại cổ vũ cho anh mà.” Dừng một chút, nói: “Em thực sự cổ vũ cho anh đấy, anh phải cố lên nhé.”
"Được."
Loại đối thoại này dường như hai bọn họ đã nói vô số lần. Cô cổ vũ anh để anh cố lên, anh đều trả lời được. Phút cuối cùng, hai người đều thực hiện lời hứa. Cô thật sự đánh call điên cuồng cho anh, mà anh cũng dùng hành động thực tế thực hiện chữ ‘được’ kia.
Gọi thoại* xong, thân thể Tống Phưởng hơi cứng lại, duỗi cái eo mỏi. Có thể do biên độ động tác quá lớn, Demacia nằm nhoài trên đùi cô bị đánh thức, mở to đôi mắt lim dim nhìn cô, có lẽ vẫn chưa tỉnh.
(*) Cái này để phân biệt gọi chỉ có âm thanh với gọi video.
Dáng vẻ manh manh* uể oải, Tống Phưởng không nhịn được véo thịt trên mặt nó.
(*) manh = dễ thương, bán manh = tỏ vẻ dễ thương.
Cô nói nhìn, gọi: “Demacia.”
Demacia sủa hai tiếng. Nói đi.
Tống Phưởng: “Chủ em thật sự thích chị hả? Hay là bọn Đường Kiêu nghĩ quá nhiều? Em có thể tìm ra kem nền nước thì có thể phân tích chuyện này giúp chị không? Đại nhân boss thần.”
Có lẽ Demacia cạn lời với câu hỏi này của cô, nhìn cô một cái, chuyển thân nhảy xuống sofa. Không thể ở cùng loài sen ngu xuẩn được, ngu xuẩn sẽ lây lan.
Tống Phưởng: “…”
Không hề nề mặt cô tẹo nào.
Cô đã sa sút tới mức đến chó cũng chê sao?????
Beauty blogger hơi đau lòng.
Tống Phưởng ngồi im trên sofa một lúc, như nghĩ tới điều gì, cô mở khóa điện thoại, mở tin Weibo vừa nãy ra.
Giao diện chuyển tới chủ đề All Star, blog chính thức của RG được ghim trên đầu.
Weibo thảo luận trận chiến solo của Akoo và Ben, trong đó dùng một đống thuật ngữ eSport, Tống Phưởng đọc không hiểu. Cô chưa từ bỏ ý định, bấm vào gif dưới bài blog.
emmmmmm.
Được rồi, càng đọc càng khó hiểu.
Ngón tay lướt xuống, chuyển sang khu bình luận ――
[A-chan chồng em: A a a a a!!! Chồng tôi đẹp trai quá!!!! Quán quân solo ngày mai chắc chắn là thuộc về A-chan của chúng ta!!! Kính mọi người một bình sữa!!!!]
[Chúng ta không thể làm bạn nếu cậu không thích học tập: Đế Vương lạnh lùng thắng vẫn lạnh nhạt như cũ.]
[Trái tim em dành cho Trần Húc: RG cố lên! Akoo cố lên! LPL cố lên!]
[Hôm nay 11 cập nhật Weibo chưa: Chức mừng Akoo. Btw*: Có thể phiền A thần bảo người anh em của anh một tiếng, đã một tháng anh ấy không cập nhật rồi, bảo anh ấy về dọn cỏ được không? @RG Akoo @RG 11]
(*) By the way: nhân tiện, tiện thể.
[Fangirl nhỏ của Ben: Cũng chỉ là thi đấu All Star thôi, nếu trạng thái của Ben nhà chúng tôi tốt, mấy người nghĩ là anh ta thắng được chắc? Đừng quên trận chung kết S6, Ben nhà chúng tôi dí A-chan của mấy người xuống đất đó : )]
[Tôi thích ăn kẹo trả lời @Fangirl nhỏ của Ben: +1]
[Vợ A-chan trả lời @Fangirl nhỏ của Ben: Fans FD thật sự có độc, ngày nào không qua Weibo chính thức của RG là ngày đấy khó chịu đúng không? Tôi chẳng nhớ S6 như thế nào, tôi chỉ biết 1 giờ 30 phút rạng sáng Bắc Kinh ngày 20 tháng 12 năm 2016, Ben của mấy người bị Akoo hành đến mức che mặt không muốn nhìn camera : )]
[…]
Tống Phưởng kéo đến hết khu bình luận.
Cuối cùng không khỏi cảm thán.
Năng lực xâu xé của fan giới eSport có khi gấp hơn mười lần giới làm đẹp của các cô ấy chứ.
…
Khách sạn Barcelona.
Giang Ký Minh vừa ngắt điện thoại, có người gõ cửa bên ngoài.
Anh đi ra mở cửa.
Đứng ngoài là 11.
11 nghi hoặc nhìn anh: “Sao vừa nãy cậu lại cúp điện thoại của tôi?”
Giang Ký Minh: “Vì tôi muốn gọi điện thoại cho người khác.”
11: “…”
Giang Ký Minh: “Cậu gọi không đúng lúc.”
11: “…”
Thật con mẹ nó đáng đánh mà!!!!!
11 tức giận nói: "A Kỳ bảo chúng ta tới phòng anh ấy tìm, đi thôi.”
Giang Ký Minh "À" lên một tiếng, thay giày, đi ra ngoài cửa cùng anh ta.
Hai người sóng vai bước đi.
11 nhìn anh một cái: “Vừa nãy gọi điện thoại cho Soraka chứ gì.”
Giang Ký Minh nhướng mày, không lên tiếng.
11 “Xì” một tiếng: “Biết ngay mà.” Anh ta đưa tay qua nắm lấy ống tay áo anh: “Đi hút thuốc với tôi!”
Giang Ký Minh: “Bảo qua chỗ A Kỳ cơ mà?”
11: “Không được! Tôi đang bị cậu ngược, nhất định phải hút thuốc mới đỡ được!”
Giang Ký Minh: “…”
Cứ nói thẳng ra là nghiện thuốc lá thì chết à?
11 và Giang Ký Minh đi tới cửa thoát hiểm phòng cháy.
Trong cầu thang tối tăm, chỉ có đầu thuốc lá đỏ lên trên tay 11. Giang Ký Minh ở bên cạnh dựa vào cầu thang, chiếc bật lửa chuyển động giữa hai tay, keng một tiếng, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, bật lửa nhen lên đốm lửa.
Nghịch bật lửa cũng đẹp trai nữa.
11 đưa điếu thuốc cho anh, Giang Ký Minh lắc đầu một cái.
11 cất hộp thuốc lá vào trong túi áo khoác, nhìn anh nói: “Tôi thật sự tò mò, cậu nói xem, điểm nào trên người Soraka hấp dẫn cậu thế?”
Ngón cái ấn bật lửa một cái, lửa tắt, âm thanh đóng lại nhẹ nhàng giòn tan.
Giang Ký Minh không ngẩng đầu, “Cô ấy rất tốt.”
11 đã chuẩn bị hứng những câu trả lời buồn nôn, rất thất vọng, kinh ngạc: “Chỉ có thế???”
Giang Ký Minh ừm một tiếng.
Cô rất tốt, vậy là đủ rồi, đủ để hấp dẫn anh.
11 xem như phục anh rồi.
Quả nhiên, anh ta nên sớm phát hiện không đào được cái gì từ miệng tên này chứ.
Hút xong một điếu thuốc, dập lửa, ném vào thùng rác.
"Đi thôi, tổ tông."
11 đẩy cửa ra, đi ra ngoài cùng anh.
Đi mấy bước, Giang Ký Minh chợt dừng bước chân.
"Lý Triêu."
11 đột nhiên bị gọi tên khai sinh sợ hết hồn, nhìn anh, “Hả? Sao đấy?”
“Hỏi cậu chuyện này.”
“Hỏi đi.”
“Theo đuổi con gái.” Anh dừng một chút, ngước mắt nhìn anh ta, “Phải làm như thế nào?”
“?!!!!!!!!!!!!!!!!!”
…
Thành phố A.
Thi đấu All Star tổ chức tại Barcelona, chậm hơn Trung Quốc sáu tiếng.
Khi Giang Ký Minh thi đấu đã là đêm khuya.
Lúc Tống Phưởng lướt Weibo còn dạo một vòng qua Weibo fans của Giang Ký Minh. Tiện tay lưu trộm lịch thi đấu của Giang Ký Minh do fans đăng lên.
Trận đầu tiên Giang Ký Minh vào lúc 12 giờ 10.
Vì đề phòng bỏ lỡ, Tống Phưởng đã mở điện thoại từ khi bắt đầu thi đấu.
Vẫn chưa tới anh thi đấu, Tống Phưởng đi đắp mặt nạ làm sạch (cleansing mask), khi trở lại cũng là lúc anh lên sân.
Trong màn hình, anh mặc đồng phục RG trắng đen, trên lưng in một chữ Akoo màu trắng.
Camera đặc tả sườn mặt anh, đường nét lập thể, quả thực quá đẹp.
Demacia thấy chủ nhân trên điện thoại, cũng sán qua, thậm chí lè lưỡi muốn liếm hai cái.
Tống Phưởng vội vàng cầm điện thoại ra xa.
“Không được liếm!!!!!!!!”
Game tiến hành đến phân đoạn BP, cô hiểu từng câu từng chữ bình luận viên nói. Cái gì đường đối đầu, phím A*, farm lính, liên chiêu EQ, Tống Phưởng nghe như đang nghe sách thánh.
(*) A = Attack. Khi người chơi nhấn phím A, một dấu thập sẽ xuất hiện. Sau khi nhấp vào nút bên trái, tướng sẽ thực hiện chiêu tấn công chung theo hướng của dấu thập.
Nhưng điều này hoàn toàn không cản trở cô xem thi đấu.
Ngây ngô.
Từ đầu đến cuối cô đều nhìn người ở khung hình vuông nho nhỏ kia, còn trận đấu hả?
Sorry, trong mắt fan nhan sắc + fan tay đẹp không có trận đấu.
Vì là solo một người, thi đấu bo1 nên tốc độ kết thúc thi đấu rất nhanh.
Vòng đầu tiên, Giang Ký Minh thắng.
Từng đợt hoan hô dưới đài nổi lên.
Tống Phưởng cũng không nhịn được thét chói tai, tay xoa mặt Demacia, “Anh ấy giỏi quá!! Đúng không Demacia!!!”
Mặt Demacia bị cô vò thành một cục.
Vâng vâng vâng, phiền Tống tiểu thư ngài thả tay xuống trước được không.
Vòng thứ hai bo3, anh thi đấu với một MID khu vực Bắc Mỹ.
Trận đấu này giống ván đấu đầu tiên, đánh nhanh gọn lẹ, kết thúc mau chóng.
Thắng lợi 2:0.
Dưới đài lại là tiếng hoan hô.
Tống Phưởng cười, xoay người lại muốn xoa mặt Demacia. Không ngờ nó nhanh hơn cô một bước, vừa thấy cô giơ tay đã lập tức lùi ra rìa sofa.
Được rồi, coi như nó thông minh.
Trận chung kết vòng thứ ba, vẫn là bo3.
Lúc này ở Bắc Kinh Trung Quốc đã là 1 giờ rạng sáng.
Số người xem livestream không giảm mà còn tăng, toàn bộ đều viết: “Akoo trâu bò!” “Akoo giết chết cây gậy kia đi!”
Thế Tống Phưởng mới biết, hóa ra ván chung kết cuối cùng anh thi đấu với kẻ địch lâu năm của RG ―― MID Lin của FD.
Tuyển thủ hai bên lên sân khấu.
Bầu không khí tại hiện trường và bầu không khí trên livestream lên đến cao trào nhất.
Ván này, Tống Phưởng không liên tục nhìn chằm chằm khung chỉ quay tuyển thủ nữa mà xem khung lớn chiếu trận đấu.
Tống Phưởng xem rất tập trung.
Đáng tiếc xem chẳng hiểu một giây nào.
Cứ lờ mà lờ mờ như thế, cô chỉ thấy lượng máu của Akoo ngày càng đi xuống, sau đó trong tiếng kích động của bình luận viên, Akoo bị Lin dùng ulti lấy mạng trong nháy mắt.
Livestream rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Tống Phưởng quen nhìn Akoo một đường thuận buồm xuôi gió không khỏi lo lắng cho anh.
Trận thứ hai bắt đầu.
Tống Phưởng xem vẫn không hiểu.
Trên màn hình điện thoại, hai tướng thần tiên đánh nhau, đánh nhau, Akoo lấy được đầu Lin.
Đoạt lại tỷ số.
Bầu không khí trong livestream lại sôi nổi lên.
Ván cuối cùng, cực kỳ quan trọng, quyết định ai là quán quân solo All Star năm nay, cũng quyết định sau khi về nước Akoo có bị bôi đen buộc tội không.
Tim Tống Phưởng đập hơi nhanh.
Cô ngoắc tay về phía Demacia gọi nó lại đây. Có vật sống ngồi bên cạnh luôn có thể giảm bớt căng thẳng.
Demacia không hề bị lay động.
“Chị đảm bảo không vò mặt em nữa!”
Demacia bất động như cũ.
“Chị xin thề! Nếu vò mặt em nữa thì toàn bộ mỹ phẩm và đồ skincare của chị biến mất hết!”
Demacia ung dung nhìn cô vài giây, lúc này mới đứng lên đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Con boss này…
Nhất định là có ai nhập vào hồn nó!
Phân đoạn BP qua đi, chính thức thi đấu.
Hai bên farm lính không hơn kém nhiều, đều rất ngông cuồng, gặp mặt là bắt đầu tặng nhau phím A.
Kinh tế chậm rãi tăng lên, sát thương cũng mạnh thêm, sau khi hai người lại tặng nhau một bộ ulti thì cùng còn lại ít máu tàn, trở về tế đàn bơm máu.
Qua ba mươi phút, trận đấu tiến hành đến giai đoạn gay cấn tột độ. Hai người đều đang tìm thời cơ, Giang Ký Minh nhân lúc Lin vừa mới hơi mất tập trung, quăng skill E, sau đó ném ulti vào cái trụ còn sót lại tia máu.
Trụ sụp đổ.
Đội xanh GG.
Đội đỏ thắng lợi 2:1!
Giang Ký Minh đoạt giải quán quân thi đấu All Star thế giới!
Hai bình luận viên đều đang chúc mừng Giang Ký Minh.
Tống Phưởng rất vui mừng, chỉ kém bước nhảy lên.
Cô hơi ngứa tay, suýt nữa lại vò mặt Demacia.
Demacia phòng bị, nhà ngươi đừng quên là mình vừa thề cái gì đấy nhé!
Tống Phưởng: “…”
Con boss này không phải hồn nhập thì cũng thành tinh! Cô cược hẳn 50 xu.
Tống Phưởng mải mê xem thi đấu, quên cả rửa mặt nạ trên mặt.
Cô mau chóng đứng lên vào nhà vệ sinh.
Đi được mấy bước cô đột nhiên ngừng lại, lộn người lại lấy điện thoại di động.
Mở WeChat ra, ấn vào avatar Giang Ký Minh.
Cô nghĩ một chút, gõ xuống một hàng chữ trên điện thoại.
Tống Phưởng: Chào quán quân thế giới.
Gửi xong, cô đặt điện thoại xuống vào nhà vệ sinh rửa mặt nạ.
Tẩy sạch mặt nạ bằng sữa rửa mặt, cô xử lý mụn cám trên mũi. Xong xuôi một loạt cũng chỉ vẻn vẹn một phút trôi qua.
Tống Phưởng cầm khăn tay khô lau mặt, đi vào phòng khách.
Điện thoại trên khay trà đang sáng, thông báo có người gửi tin nhắn đến.
Tống Phưởng vừa cầm lên nhìn ――
Giang Ký Minh: Chào em.
Giang Ký Minh: Anh sẽ về nhanh thôi.
Giang Ký Minh: Đi ngủ sớm chút đi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
60 chương
27 chương
24 chương
16 chương
118 chương
29 chương
10 chương
960 chương