Tay buông tay và tim thôi nhớ
Chương 17 : Khi đó, bạn vẫn chưa hiểu được
Thời gian là một quá trình thú vị, bạn vĩnh viễn không biết được nó sẽ thay đổi bạn như thế nào.
Ví dụ như những món ăn, những loại rượu, những cuốn sách, và những người mà bạn từng không hề thích, đến một ngày nào đó, bạn bỗng thích thú một cách lạ lùng.
Một người bạn của tôi từng thề rằng có chết cũng không ăn mướp đắng, bởi vì mọi người đều nói, mướp đắng còn có tên gọi khác là “mướp nửa đời”, có nghĩa là thuở nhỏ chúng ta thường chê mướp đắng rất đắng, nhưng khi sống đến một độ tuổi nào đó, bạn lại thấy yêu cái vị ngọt và đắng của nó.
Cô ấy không muốn nhận là mình già, thế nên toàn nói: “Dù sao thì tớ vẫn không thể chịu được vị đắng như vậy.”
Còn tôi từ lâu đã yêu thích món mướp đắng mà hồi nhỏ từng ghét cay ghét đắng.
Ai có thể chống lại sức hấp dẫn của món thịt xào mướp đắng cơ chứ? Rồi cả canh gà mướp đắng nữa. Mỗi lần đến Đài Loan, tôi đều phải đi lùng ăn món canh này.
Có lần tôi từng viết trên blog, kể rằng gần đây tôi yêu loại rượu Porto của Bồ Đào Nha, một độc giả có vào comment, nói ngày xưa cô ấy từng uống loại rượu này, khi đó chẳng thấy ngon chút nào. Thế nhưng, cô ấy đồng ý với tôi rằng, giờ nếu được một lần nếm lại, có lẽ cảm giác nơi đầu lưỡi sẽ khác.
Một loại rượu đã từng cảm thấy không ngon, có lẽ do khi đó ta đã uống loại chưa đủ tuổi, hoặc khi đó ta vẫn chưa thấm được vị ngon của nó. Cũng giống như một cuốn sách mà bạn mua về, tiện tay lật giở vài trang, cảm thấy không thú vị rồi lãng quên trên giá kệ.
Một vài năm sau, khi vô tình cầm lại cuốn sách đó, cảm xúc trong bạn bỗng dạt dào lay động, trách bản thân khi xưa đã bỏ qua một cuốn sách hay như vậy.
Nhưng kỳ thực, bạn chưa hề bỏ qua. Điều đó cũng giống như sự gặp gỡ giữa hai người, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, giữa đất trời mênh mông, trong đằng đẵng thời gian, chỉ có duy nhất một khoảnh khắc như vậy.
Chỉ là, trước khi gặp gỡ và yêu nhau, chúng ta đều cần trải qua một quá trình.
Thời gian cũng là một sự thức tỉnh. Những bí ẩn không lời giải đáp, những chuyện chưa thể đả thông, hay một trái tim đã từng không hiểu, rồi đến một ngày nào đó, cuối cùng cũng có thể giải mã tương thông.
Ví dụ khi tuổi còn nhỏ, điều lãng mạn mà chúng ta hướng đến là sự có được: có được một người rất yêu mình, có được một cuộc tình khắc cốt ghi tâm. Sau này, chúng ta khát vọng có được nhiều thứ, ngoài lời thề và ước định, còn có giấc mơ mà cả hai cùng theo đuổi. Ngày sau của ngày sau, chúng ta hy vọng mình sẽ vĩnh viễn có được tất cả những gì đẹp đẽ nhất.
Rồi đến một ngày chúng ta mới bừng tỉnh ngộ, thì ra lãng mạn chính là dám buông tay từ bỏ.
Chỉ khi ta dám chấp nhận từ bỏ, đó mới là điều lãng mạn nhất.
Tại sao khi trước ta không thông minh như vậy? Tại sao ngày xưa không hiểu được lãng mạn là gì?
Đừng hận chính mình, bởi khi đó bạn vẫn chưa hiểu được.
Niềm hy vọng dài hơn cả một mét
Trong đêm vắng, ngồi lần giở những dòng nhật ký được viết từ bao năm trước, trong đó có một ngày, tôi đã chép lại câu sau:
“Muốn biết con người bi quan đến thế nào, cần phải xem họ dám đánh mất những gì. Muốn biết con người hy vọng biết bao nhiêu, cần phải xem họ muốn đạt được những gì.”
Câu nói này tôi đã đọc được ở đâu, và vì sao khi đó lại chép lại, tôi đã không còn nhớ nữa. Thời gian trôi qua đã bao năm, hai câu nói trên vẫn để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc.
Những người bi quan thường cảm hoài thân thế, cho rằng bản thân mình nhận được quá ít. Những thứ mà họ có được ít làm vậy, kỳ thực là vì trước nay họ chưa từng biết trân trọng. Không biết trân trọng, nên mới bị đánh mất.
Khi mới bắt đầu đánh mất, những thứ bị mất đi cũng sẽ ngày càng nhiều, đầu tiên là ý chí, sau đó là thời gian, mơ ước, niềm vui, bạn bè, hạnh phúc và hy vọng.
Bế tắc chưa chắc đã là bế tắc, khi bạn không dám mất đi bằng bất cứ giá nào, bạn mới có cơ hội để nhận lại.
Trong khoảnh khắc này, bạn muốn nhận được điều gì nhất? Hãy viết đáp án của bạn lên trang giấy, nếu danh sách đó còn dài hơn cả một mét, vậy chúc mừng bạn, bạn là một người tràn trề hy vọng.
Nếu như có người nói rằng bạn mù quáng, nói bạn thật tham lam, hãy đừng để ý đến họ. Trong quá trình vươn tới cái đích của hy vọng, bạn sẽ ngày càng hiểu rõ chính mình, biết được mình muốn đạt được điều gì nhất.
Có mục tiêu, ta sẽ có hy vọng.
Khi mệt mỏi và thất vọng, xin hãy đừng quên, bạn đã từng tự hứa rằng mình sẽ phải giành được những gì, niềm hy vọng còn dài hơn cả một mét kia, vẫn đang chờ đợi bạn thực hiện.
Sự đầu tư của phụ nữ
Vài năm trước, một anh bạn rất biết cách đầu tư buôn bán đã từng nói với tôi rằng:
“Thương vụ đầu tư tốt nhất của phụ nữ, đó là đầu tư vào một người đàn ông.”
Anh ấy là một doanh nhân buôn kim cương có tiếng, khi trút ra những lời tâm huyết như vậy, có lẽ ý tốt là sợ tôi tuổi già cô đơn.
Nhưng còn anh ấy thì sao, vẫn lủi thủi đơn thân, không để bất cứ người phụ nữ nào đầu tư vào mình. Ta có thể thấy, đầu tư và tình cảm hoàn toàn không giống nhau.
Sớm muộn bạn cũng sẽ tìm thấy một công cụ để đầu tư, nhưng chưa chắc sẽ tìm thấy một người thực sự xứng đáng để đầu tư.
Dù là đàn ông hay đàn bà, thương vụ đầu tư tốt đẹp nhất, đó chính là đầu tư vào chính bản thân mình. Và đương nhiên, thương vụ đầu tư này cũng cần đến sự tinh tường, tạm thời thua lỗ cũng không sao, xét đường dài mà nói, nó phải cần đến một khối óc thông minh tuyệt đỉnh.
Đầu tư lên một người đàn ông, đến cuối cùng mọi thứ có lẽ sẽ tan thành mây khói. Thế nhưng khi đầu tư lên chính bản thân mình, bạn vĩnh viễn sẽ không phải cảm thấy hối hận.
Nếu phải vun trồng, đầu tiên hãy vun trồng cho chính mình đã. Nếu ngay cả bản thân mà cũng không trồng trọt cho tươi tốt được, vậy sao có tư cách để vun xới cho người khác? Nếu phải nằm mơ, hãy mơ giấc mơ của chính mình trước, xin đừng nằm mơ cùng người khác.
Hãy coi cả cuộc đời như một hành trình sự nghiệp, đầu tư chính là kinh doanh. Hãy kinh doanh thật tốt bản thân mình, vượt qua khỏi sự phó thác dựa dẫm vào kẻ khác. Bạn có thể tìm đối tác, nhưng cần biết rằng, đối tác không phải là vĩnh viễn, họ cũng có cuộc đời của chính mình, biết đâu một ngày nào đó, đôi bên sẽ chia tách đôi đường.
Chúng ta từng thấy rất nhiều phụ nữ chấp nhận đầu tư vào một người đàn ông, người thì được lãi gấp bội và sinh lời; người thì thua lỗ. Quá trình đầu tư đó, có lẽ sẽ đong đầy những niềm vui, chỉ có điều, niềm vui ấy chẳng thể bù đắp nổi cho thời gian và tình cảm mà ta phải bỏ ra.
Lời của anh bạn kia, có lẽ chỉ đúng một nửa. Thương vụ đầu tư tốt lành nhất, đó là đầu tư lên chính bản thân mình, và những gì còn lại, hãy đầu tư lên một người đàn ông. Nhưng bạn cần tìm cách để anh ấy biết rằng, những gì còn lại này, là tất cả của bạn.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
25 chương
49 chương