Ngày thứ hai tan tầm, Bình An cứ theo lẽ thường từ Đại vọng lộ cửa B ga tàu điện ngầm đi vào, chuẩn bị ở nơi này về nhà uống một chén canh nóng trong mùa đông giá rét, mới tắm nước nóng, thay áo ngủ, mở hệ thống sưởi hơi ấm áp vừa xem ti vi, nhanh chóng quay về ổ nhỏ của chính mình nghỉ ngơi.
Nhưng hắn, người định không bằng trời định, vừa mới tiến vào cửa B không bao lâu, đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở nơi đó nhưng muốn làm bộ không biết, Nhâm Thủ mặc một áo sơ mi màu xám tro thẳm cùng áo khoác dày, vóc dáng tiêu chuẩn người mẫu đứng bên tường, trên tay cái gì cũng không cầm, hắn vừa giương mắt, rất nhanh thì bắt được thân ảnh của Bình An từ bên ngoài đi tới, cất bước tiến lên liền đi theo qua, ánh mắt hắn hoàn toàn không thấy Bình An trắng bệch.
Bình An không nghĩ tới hắn sẽ từ khu thương mại chạy đến cửa ga tàu điện ngầm Đại vọng lộ chờ hắn, dù vậy, hành động này ở trong mắt Bình An cũng là hành vi vô lại, càng ảnh hưởng hắn bình thường làm việc và nghỉ ngơi bị người bức bách vì lý do phải đi uy một con thỏ, sở dĩ lúc Bình An hoàn toàn không thấy, làm bộ không biết người này, kiểm tra túi, Nhâm Thủ cũng không để ý chút nào ở bên cạnh hắn, từ trong túi lấy ra một thẻ vé mới tinh, xẹt qua cửa xét vé đứng ở bên trong chờ hắn.
Hai người hai bên mí mắt cùng nhau khiêu, Bình An đột nhiên cảm giác được lần ngồi tàu điện ngầm này nhất định sẽ phi thường thống khổ.
Hai người cũng không biết là quá ăn ý, hay là cũng không nghĩ mở miệng trước nhượng bộ nói, nói chung một đường trầm mặc lại sóng vai đi xuống thang lầu đứng trong đám người chờ đoàn tàu.
Nói thật Bình An kỳ thực rất mong muốn thấy bộ dạng kinh ngạc của Nhâm tổng giám đốc trên tàu điện ngầm, lúc ấy an ủi tâm tình căm phẫn của hắn, thế nhưng người đàn ông này rõ ràng so với Bình An tưởng tượng có thể thích ứng tốt hơn, bởi vì cửa tàu mở ra sau đó, tất cả mọi người chen lấn mà lên, Bình An và Nhâm Thủ xếp hàng sau cùng còn muốn đi tới cũng chỉ có thể ở cạnh cửa dùng sức chen lấn.
Giống nhau là trường hợp đúng lúc dưới điều kiện, Bình An càng thích chờ một chuyến tàu khác, ngoài dự liệu của hắn, Nhâm Thủ không hề cố kỵ lên lần chuyến tàu này, đứng ở cửa thừa dịp cửa còn chưa đóng xoay người lại, đối Bình An còn đang ở ngoài cửa nháy thiêu mi, ý bảo hắn cũng đi lên.
Bình An còn chưa kịp nói, một thanh âm đối hắn lúc này phi thường duyên dáng xuất hiện: “Cửa xe gần đóng, thỉnh nắm chặt thời gian lên tàu, không kịp lên hành khách xin chờ chuyến tiếp theo…”
Khóe miệng đắc ý giương lên một đường cong khoa trương, Bình An hướng về Nhâm Thủ phía trong xe không tiếng động phất tay một cái, hắn đột nhiên cảm giác được trên cái thế giới này vẫn có thần minh, bởi vì lão thiên gia rốt cục mở mắt!
Thế nhưng một giây kế tiếp, khi hắn còn chưa có thu hồi nụ cười quỷ dị trên mặt, cánh tay trái liền bị kéo lại, thân thể không thăng bằng ngã về phía trước, ngay lúc cửa gần đóng trong nháy mắt, Bình An cả người đều dán tại phía trước ngực người kia, đồng thời phía sau lưng một chút khoảng trống cũng không có, thật chặt dựa vào cửa.
Mặt cứng ngắc, từ trên cánh tay trái kia nhìn lên chính là gương mặt hơi cười không nói, mũi của Bình An đều phải lệch, hướng về phía Nhâm Thủ nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố ý.”
“Ừ.” Có được dĩ nhiên là tùy ý khẳng định trả lời như thế, đồng thời người nói chuyện biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi.
Bình An muốn nhấc chân đạp hắn, thế nhưng trời không làm tốt, đoàn tàu lúc này nhẹ nhàng phanh lại, Bình An cả người bất ổn lần thứ hai nhào đến trên người của người trước mặt, Nhâm Thủ đối với mỹ nhân khó có được tự nhiên nghi ngờ là đưa tay tiếp được, Bình An một trận ở phỉ báng chuyến tàu này, nhưng lại không để ý động tác của hắn lúc này là dạng gì.
“Này, chúng ta đi vào bên trong.” Bình An di chuyển thân thể đối Nhâm Thủ che ở trước mặt hắn nói.
Người trước mặt vẫn không nhúc nhích: “Vì sao?”
Bình An lại một trận muốn mắng người, vừa nhìn cũng biết Nhâm Thủ là tên ngốc không thường đi tàu điện ngầm, còn muốn cố sức cùng hắn giải thích nguyên lý đơn giản như vậy: “Anh nghĩ ngăn ở cửa một hồi khiến hai ta bị người lên xuống xe chen thành một nhân thịt phải không? Chúng ta là muốn đến Bình quả viên, trung gian còn có hai mươi trạm! Đều không phải trạm kế tiếp liền xuống xe, đây là điều bình thường gì anh lại còn hỏi.”
Không chút nào che dấu khẩu khí khinh bỉ, tâm lý Bình An thống khoái cực kỳ, cuối cùng cũng để hắn hung hồn xả giận, Nhâm Thủ ngược lại không cảm thấy khó chịu hay tức giận, mà là lựa chọn nghe theo Bình An, lúc trong xe thở dốc chen lấn khó khan đều vì Bình An mở đường, không quên một tay nắm chặt cổ tay Bình An lại để tránh bị lạc hắn.
Trong lúc ở nơi này gian khổ, tin tưởng cho dù có rèn luyện hằng ngày cũng sẽ mặt biến sắc đến cực điểm, Bình An nín cười, nhìn Nhâm Thủ đứng ở bên cạnh mình trên mặt rốt cục không nhịn được cười yếu ớt, tuy rằng hai người đã thành công từ vị trí trước cửa dời đến phía gần cửa, thế nhưng hiển nhiên quả đắng trong này chỉ có người trong cuộc tài năng mới biết được.
Nhâm Thủ cau mày, nhìn trước mắt đầu người chi chít, mặt không thay đổi nói: “Kế hoạch hoá gia đình là một chính sách tốt.”
“Phốc!”
Bình An cũng không nhịn được nữa, không hình tượng cười ha ha, người bên cạnh đối với lần này như ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh.
“Nhâm tổng giám đốc, anh còn có thể không biết nhân gian khó khăn sao?”
“Có thể, cậu đừng cười.”
“Ha ha ha… Ha ha… Anh lại cố ý?”
“Ừ.”
“… Anh bây giờ đặc biệt thiếu đánh biết không?”
“Ừ.”
“Anh có thể hay không phản ứng khác chút.”
“Có thể.”
“…”
“…”
Hai người lần đầu cùng nhau ngồi tàu điện ngầm phong ba cứ như vậy bình thản không có gì lạ lại chung sống hoà bình, đến nhà Nhâm Thủ gia, Bình An tận lực lảng tránh cái địa phương tràn đầy hồi ức không đẹp này, toàn bộ vật dụng cũng không có thay đổi, nhưng nhìn tới bài biện vẫn có thể khiến hắn không tự chủ nhớ tới việc xấu hổ không gì sánh được ngày đó, mặc dù hai người cái gì cũng không nói, Bình An vẫn sẽ cảm thấy cả người khó chịu.
Cục diện có chút cứng ngắc bị tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên đánh phá, Bình An lập tức thả thỏ xuống, lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút chuỗi số lạ trên màn hình, nghi hoặc nhưng vẫn nhận điện thoại.
“Alo, ngươi khỏe.”
Bên trong điện thoại truyền đến tạp âm loạn tao tao, một lát sau mới nghe được một thanh âm thở hổn hển: “Này, Bình An a, cậu lúc nào còn nói lời khách khí vậy?”
Bình An nghe thanh âm xa lạ trong điện thoại, lúc bị hắn gọi tên càng thêm nghi ngờ, còn chưa phải biết đây rốt cuộc là ai.
“Xin hỏi tiên sinh… Ngài là ai?”
Trong điện thoại di động một trận chửi bới: “Bình An cậu chán sống a! Tớ là Phát ca của cậu!”
Bình An sửng sốt một chút, qua hơn mười giây rốt cục vỗ mạnh đầu nhớ ra, hướng điện thoại kinh hô: “Lý Đại Phát! Là cậu a, đã nhiều năm không liên lạc, làm sao tìm được số điện thoại của tớ còn gọi điện cho tớ?”
Lý Phát vừa cười vừa nói: “Muốn tìm số của cậu còn không dễ dàng sao, tùy tiện lật qua lật lại sổ cao trung tìm địa chỉ, số điện thoại nhà cha mẹ cậu, tên ai họ cũng biết rõ, tớ hiện tại đang ở ga tàu Tây An lên tàu, trưa mai đến Bắc Kinh trạm Tây.”
Bình An lại càng hoảng sợ, coi như là biết hắn vì sao gọi điện thoại cho mình, thở dài nói: “Đại Phát, tớ hiểu rõ cậu có ý gì.”
“Ha ha, hiểu rõ là được, chỉ biết không cần tớ nhiều lời, ngày mai đến rồi tớ sẽ liên lạc lại cho cậu, cúp trước a, này quá nhiều người.” Nói xong người bên đầu điện thoại kia cũng không chờ Bình An đáp lời, liền cúp điện thoại.
Bình An chỉ có thể vừa lắc đầu vừa yên lặng đem cái số xa lạ kia lưu lại, vừa nghe xong điện thoại cũng đưa ánh mắt Nhâm Thủ tới, hắn nhìn Bình An bộ dạng hình như vô cùng đau đớn, hỏi: “Người nào?”
Lại thở dài, Bình An khép lại điện thoại di động nói: “Ngày mai tôi không có thời gian tới uy thỏ, y viện vậy cũng phải xin nghỉ một ngày, một người vài năm không gặp da mặt có thể dày như thành tường đến xin cơm lại sắp tới.”
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
119 chương
18 chương
25 chương
23 chương