Tarot Lá Bài Để Ngỏ
Chương 22 : Hai bóng hồng trên tháp (1)
“Da bụng đã chùng chưa, có muốn ăn bát cháo gà xé không?”
Chị Yến bưng cháo tới trước mặt Mễ Lộ Lộ, cô ta nhận lấy húp mấy miếng rồi đặt xuống. Chị Yến thấy cô ta ăn có vẻ miễn cưỡng bèn không ép nữa. Mấy ngày nay, vũ nữ nổi tiếng trong Bách Lạc Môn đều dồn hết tâm sức chuẩn bị phục trang váy vóc, mua thêm phấn son của người Tây, mục tiêu chính là để làm mình nổi bật trong cuộc thi Nữ hoàng Hoa quốc ở phường Quần Ngọc, đường Sán Đầu. Mễ Lộ Lộ cũng đã hạ quyết tâm, nhất định dành lại thể diện cho Bách Lạc Môn, không thể để khách quen ở đây bị mấy ả gái hạng sang ở các nhà khác câu mất. Một tháng trở lại đây cô ta kiêng tiệt đồ tanh, vòng em quả thật đã nhỏ được một nấc, nhưng không ngờ bộ ngực ngồn ngộn nổi bật lúc trước cũng tóp theo, khiến cô ta chán nản ủ ê, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong. Ghét nhất là ả Chu Viên Viên kia ngày ngày lót dạ khuya bằng mười cái bánh bao hấp mà vẫn thắt đáy lưng ong, ngực tấn công mông phòng thủ, đẹp tự nhiên chẳng cần cố gắng.
Thế nhưng Mễ Lộ Lộ không thể ngờ rằng, Hình Chí Cương còn có một dự định khác cho tương lai của cô ta.
“Ông chủ Hình tính toán cũng khéo quá mà, tôi đây là gái nhảy, chứ không phải gái ăn sương đứng đường! Kêu tôi đi tham gia cái cuộc thi Nữ hoàng Hoa quốc? Thế mà ông ta cũng nghĩ là được cơ đấy!” Mễ Lộ Lộ đập bàn, tức tối ngồi trước gương trang điểm kiểm tra lại lông mi.
“Em đừng tức nữa mà, có tức nữa thì vẫn phải đi.” Chị Yến biết cô ta đang làm cao, đành vờ vịt giả lả khuyên nhủ, thực tế chị lại chẳng đi guốc trong bụng cô ta, hiểu rõ cô ả không hề ghét bỏ chuyện này.
“Không đi!” Mễ Lộ Lộ liếc xéo, lại giặm một lớp phấn lên má, “Thích thì kêu Chu Viên Viên đi, cô ta còn xinh hơn tôi, lại thích ra ngoài giao thiệp, cô ta đi là hay nhất, vừa trông đã biết là từ Trường Tam ra rồi!”
(*) Trường Tam: kĩ viện cao cấp.
“Nực cười. Em cũng biết Chu Viên Viên đầu chỉ để mọc tóc mà, việc chọn Nữ hoàng Hoa quốc lại không phải chỉ dựa vào ngoại hình, mà còn cần cả phong độ khí chất nữa, quan trong nhất là còn phải biết ăn nói, lấy lòng người ta, em bảo có phải không?” Chị Yến ngoài miệng vẫn ngọt nhạt, nhưng tâm tu thì đã để hết ở chỗ Hình Chí Cương, đêm nay chị phải tới ngủ phòng gã. Từ sau khi xảy ra chuyện, bọn họ dẵ lâu rồi không chung đụng, chị ta gần như không còn nhớ nổi hơi ấm cơ thể lẫn hơi thở của Hình Chí Cương nữa, còn sót lại chỉ là đầu lưỡi lành lạnh cùng những kẽ ngón tay lúc nào cũng luồn đầy tóc chị ta…
Đang mãi nghĩ đến thần người, chị ta chợt nghe tiếng Mễ Lộ Lộ hét lên: “Muốn tôi đi thì ngài Hình phải bỏ tiền trang phục đạo cụ ra đây.”
Chị ta vội vàng chấp thuận, đi tìm Hình Chí Cương bàn bạc.
Chái phòng bên này, Mễ Lộ Lộ bưng bát cháo gà xé phay lên ăn như hổ đói, cô ta biết rõ thẩm mĩ khác biệt giữa khách vũ trường và khách làng chơi, khách làng chơi không hứng thú với dạng “thục nữ yểu điệu”, phải vú to mông nẩy mới được bọn họ thi nhau săn đón.
Ngày đầu diễn ra cuộc thi Nữ hoàng Hoa quốc, Mễ Lộ Lộ vì là gái vũ trường nên phải đơn phương độc mã ra trận, sau khi áng chừng mức độ quyến rũ của đám gái yên hoa bên phường Quần Ngọc, cô ta càng lấy làm tự tin. Thật vậy, Mễ Lộ Lộ nhan sắc hơn người, lại biết ít tiếng Tây,trong nét lộng lẫy còn xen lẫn đôi chút khí chất gợi cảm đặc biệt của loài mèo rừng, đem so sánh với đám giai nhân bên ngoài đẹp như lan như ngọc, nhưng mở miệng nói chưa được hai câu đã để lộ giọng địa phương quê mùa kia, đương nhiên chiếm được không ít ưu thế. Vậy nên trong suốt cuộc thi, cô ta luôn nhận được hàng tràng pháo tay reo hò, thoắt chốc đã chiếm hết thế thượng phong. Đặc biệt đến màn trình diễn tài năng, cô ta nhảy diệu Mambo càng toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ, bộc lộ rõ rệt ưu thế hình thể, khi màn nhả kết thúc, sân khấu đã ngập trong hoa hồng đỏ được người xem ném lên.
Nào ngờ Mễ Lộ Lộ dương dương tự đắc không được quá năm phút, đối thủ bước lên sân khấu tiếp theo đã hủy sạch thành quả cô ta lao tâm khổ tứ gây dựng.
Cô ả không hẳn thuộc hàng quốc sắc thiên hương, đôi vành mắt cong cong, mặc xường xám trắng đính ngọc trai, tóc tỉa ngắn cực mỏng, phần mái chỉnh tề ốp trước trán. Nhưng không hiểu sao, ai nấy đều mê mẩn phong thái hút hồn tỏa ra từ cô ả. Cô ả không hề cười, tựa hồ chán gét mấy kiểu liếc mắt đưa tình, chỉ dửng dưng đứng chính giữa sân khấu, thậm chí thi thoảng còn nhíu mày, nhưng màn biểu diễn thê thảm này lại khiến đám đông phía dưới thoắt chốc lặng ngắt như tờ, bởi ai nấy đều trông đợi động tác tiếp theo của cô ả. Điều khiến Mễ Lộ Lộ lo lắng hơn cả là, cô ta nhìn ra nét tinh tế và sang trọng của đối thủ. Màu son môi hoàn toàn tiệp màu với đôi giày thêu hoa dưới chân, mỗi hạt ngọc trai đính trê xường xám đều là ngọc trai biển tự nhiên, chiếc đồng hồ nạm kim cương trên cổ tay lại càng khỏi bàn, thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng ăn diện tới mức này là cùng! Bên cạnh cô ả không biết từ lúc nào đã lù lù một cây đàn dương cầm, cái thứ đó giống như từng giây từng phút nhắc nhở đám gái yên hoa xuất thân từ Trường Tam, Lão Ma rằng, cô ả và bọn họ khác nhau một trời một vực.
Mễ Lộ Lộ chỉ còn biết chửi thầm: “Đây nào phải chọn Nữ hoàng Hoa quốc? Là chọn hoa khôi Thượng Hải thì có!”
Song điều khiến cô ta rùng mình nhất lại không phải là khúc Chopin đối thủ chọn diễn tấu trên sân khấu, mà là diện mạo của cô ả kia, từng tấc trên mặt đều như đúc ra từ một khuôn với Bươm Bướm Nhỏ. Bởi vậy ngày đầu tuyển chọn, trong lúc các thí sinh đến từ khắp nơi bận bịu làm tóc trang điểm sau cánh gà, Mễ Lộ Lộ bèn nhìm chằm chằm cô ả, hít vào một luồng khí lạnh, cất tiếng gọi: “Thục Mai, sao cô lại ở đây?”
Nào ngờ cô ả kia lại ngẩn ra nhìn cô ta, ngơ ngác hỏi: “Cô hỏi tôi sao? Chắc cô nhận nhầm người rồi.”
“Vậy cô tên là gì?” Mễ Lộ Lộ săm soi cô ả thật kỹ, ngũ quan đúng là không lệch một li, có điều phong thái khí chất hoàn toàn là một người khác, khoan thai hơn nhiều, mỗi món đồ trên người đều là hàng xa xỉ. Ngay đến dáng vẻ lúc cuối xuống đi giày cũng đầy quyến rũ, hai nếp gập gợi cảm nơi khuỷu tay còn mang theo hương thơm nức mũi.
“Kim Ngọc Tiên” Cô ả để lộ ta hai chiếc răng cửa nhỏ xíu, giọng nói trong trẻo, không hề có mùi khả nghi của thuốc lá. Khẩu âm cũng chứng thực cô ta là người Thượng Hải chính gốc, không phải giọng Tô Bắc như Bươm Bướm Nhỏ.
“Ồ, cô trông rất giống một người chị em của tôi.” Mễ Lộ Lộ đành ngượng ngùng bổ sung, nhất thời chỉ nói chuyện với đối phương cũng thấy áp lực nặng nề, giống như hạng lưu manh rách rưới ngồi cùng bàn ăn với công tử nhà giàu, tóm lại là khí thế đã xẹp đi mấy phần.
Kim Ngọc Tiên trái lại không hề chấp nhất, chỉ mím môi, dệt nụ cười giữa hai cánh môi hồng nói: “Không sao, rất nhiều người cũng từng nhận nhầm tôi. Còn có người kêu tôi giống đại minh tinh Nguyễn Minh Ngọc nữa.”
“Đúng là rất giống, rất giống.” Mễ Lộ Lộ vội gật lấy gật để, nhưng lòng thì nguội ngắc, tự biết lần này gặp phải kình địch, danh hiệu Nữ hoàng Hoa quốc trong tầm tay đã bay vụt mất rồi.
Nghe nói ả Kim Ngọc Tiên này là kỹ nữ mới ở Trường Tam, vốn là con rơi của một vị vương gia trong hoàng thất triều Thanh, nên đã quen với cuộc sống nhung lụa an nhàn. Tiếc rằng sau khi gia đạo sa sút, Phổ Nghị bị đuổi khỏi Tử Cấm Thành, đến vùng Đông Bắc làm hoàng đế bù nhìn, vinh hiển hoàng tộc ngày trước mất hết, vị vương gia kia cũng dẫn theo gia quyến đi lên phía Bắc, đương nhiên không thể mang hết những kẻ không được bước chân vào từ đường tổ tiên, bởi vậy cùng đường hết cách, đành bán lá ngọc cành vàng này vào nhà chứa. May là Trường Tam quy củ nghiêm ngặt, đối với hạng tiểu thư tâm cao khí ngạo, tư sắc lại nổi bật cũng ưu ái thêm ít đặc quyền, tú bà lúc nào cũng đon đả khách sáo, biết bọn họ da mềm thịt mắc, ắt dùng được vào việc lớn. Ví dụ hạng gái cao cấp như Kim Ngọc Tiên, đem đầu tiên phải giữ rịt như vàng, chăm chăm đợi những cơ hội thế này để được muôn người chú ý, đẩy giá lên cao rồi nhân cơ hội khoắng lấy một món tiền lớn. Theo người trong ngành nhìn nhận, dựa vào phẩm chất tuyệt đỉnh của Kim Ngọc Tiên, không đời nào có chuyện “một đôi môi nhỏ vạn người hưởng”, nhất định về sau cô ả sẽ vịn được một vị đại gia, rồi mau chóng chuộc thân, từ đó áo gấm xông hương, hưởng một đời phú quý. Bước vào lầu xanh chỉ là một cái kế tạm thời, nói trắng ra là, không khác gì bàn đạp.
Nghe được những chuyện vụn vặt này, Mễ Mộ Lộ lại càng rầu lòng, chỉ biết oán trách mỗi người một phận, dù đều trong chốn chơi bời đăng điếm nhưng vẫn khác biệt trời vực, hiềm không thể nói thẳng mà thôi. Mấy người còn lại được lọt vào vòng trong, đại loại cũng đều nghĩ giống cô ta, ít nhiều tránh né Kim Ngọc Tiên, mơ hồ cảm thấy mình và cô ả không cùng loại người.
Vậy nên Kim Ngọc Tiên đăng quang ngôi vị Nữ hoàng Hoa quốc, còn Mễ Lộ Lộ chỉ vinh dự đứng ở vị trí thứ hai cũng không có gì đáng bàn. Kết quả này khiến Hình Chí Cương nổi trận lôi đình, vì “thứ hai” thì đáng cái mẹ gì, chỉ đính ngoài rìa bức hình trên báo, không đẩy lên được làm ngôi sao vũ trường. Song đồng thời Hình Chí Cương cũng dặn dò Húc Tử đi Trường Tam một chuyến, bao riêng Kim Ngọc Tiên, trên báo cô ả tuy ăn vận lộng lẫy, kiểu tóc cũng khác, nhưng ngũ quan mặt mày quả thực quá giống với Bươm Bướm Nhỏ, không điều tra không được. Nhưng khi Húc Tử đi rồi lại chỉ quay về tay trắng, ai bảo Kim Ngọc Tiên hiện nay đã không còn là hạng gái bao so tiền nhiều ít, mà nắm trong tay cả quyền chọn lựa khách hàng, Hình Chí Cương đích thân đi e cũng công toi, nói gì đến tay chân của gã?
Hình Chí Cương không được, nhưng Tần Á Triết thì có thể
Tần Á Triết bình thường không thích đi lại mấy chốn lầu xanh, chê đàn bà con gái ở đó có đẹp đến cỡ nào ít nhiều cũng không sạch sẽ, ngoài những dịp thù tạc linh đình hoặc dùng gái đút lót quan lại, còn đâu nhất quyết không đặt nửa bước chân đến những nơi ấy. Thế nhưng báo chí nô nức đăng ảnh Kim Ngọc Tiên, ông ta muốn không chú ý cũng không được, chỉ là không lập tức tới Trường Tam mà phải rủ Hình Chí Cương đi cùng, để nhỡ nhận ra đó là người cần tìm thì còn ba mặt một lời, ra tay tại chỗ. Hành động này một là để Hình Chí Cương tự thể hiện thái độ, hai là cho công bằng.
“Người này nhất định không phải Bươm Bướm Nhỏ.” Chị Yến đứng bên cạnh góp lời, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nhưng chị ta biết, càng nói nhỏ, người khác càng nghe rõ, người Trung Quốc phức tạp thế đấy. Chị ta thấy Tần Á Triết và Hình Chí Cương đang nhìn mình chòng chọc, đành giải thích: “Nếu cô ta là Bươm Bướm Nhỏ, trốn chui trốn lủi còn không kịp, sao phải chường mặt ra như thế, muốn nổi danh chỉ sau một đêm chắc? Huống hồ nghe Lộ Lộ kể, cô ta từ khẩu âm đến khí chất đều khác xa Bươm Bướm Nhỏ, còn biết đánh đàn dương cầm, Bươm Bướm Nhỏ lấy đâu ra cái ngón ấy?”
Lời nói ra ai nấy đều chìm trong im lặng, rốt cuộc có cần đi tìm hiểu Kim Ngọc Tiên không, chẳng thấy ai nhắc nhóm gì nữa.
Chỉ có một người, lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở Trường Tam, tuy không phải nhân vật có tiền có tiếng, nhưng dường như sở hữu vài đặc quyền, có thể tự do ra vào buồng hương của Kim Ngọc Tiên, thi thoảng còn ngồi cùng cô ta xáo mấy ván mạt chược. Theo lời miêu tả của Tiểu Lâm Đại Ngọc chị em trong ngành với Lâm Ngọc Tiên thì: “Làm kỹ nữ cũng thích thư sinh mặt trắng, ấy là bản tính.”
Vì vậy bản tính của cô kỹ nữ này, rốt cuộc vẫn lợi cho Đường Huy nhất.
Đường Huy trở thành khách quý của Kim Ngọc Tiên đã được một khoảng thời gian, vì Thân Báo là tờ đưa tin nghiêm túc nên cũng không coi cuộc thi Nữ hoàng Hoa quốc ra gì, chỉ đăng một mẫu tin con con gọi là, nhưng Đường Huy dường như rất hứng thú với Kim Ngọc Tiên, cách dăm ba bữa lại tới. Trước một chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú thế này, Kim Ngọc Tiên đương nhiên không thể ghét bỏ, còn không biết vô tình hay cố ý ngỏ lời muốn anh ta ở lại qua đêm, tiếc rằng đối phương có thế nào cũng không chịu. Chuyện này truyền đến tai tú bà, khiến cô bị ăn mắng một trận: “Đã ngứa ngấy đến thế rồi cơ à? Kiếm một vị đại gia chuộc thân cho mới phải lẽ chứ, trước đó thì cứ đẩy giá lên cho cao, đâu ra cái thói ngược đời như thế?”
Trên thực tế cái giá của Kim Ngọc Tiên từ lâu đã được đẩy lên đến mức khiến tú bà nghẹn họng trân trối, đồ khoác trên người cô ta không cái nào không phải hàng thượng hạng, ra khỏi cửa nhất định phải quần là áo lượt, xe hơi đưa rước, trong giới gái hạng sang giờ đã thuộc top đầu. Riêng về những khách khứa cô ta âm thầm qua lại gồm những ai, thì vẫn là bí mật mà cánh phóng viên báo lá cải chưa thể điều tra được, chỉ biết có lần Kim Ngọc Tiên còn góp mặt trong một bữa tiệc sang trọng toàn các nhân vật nổi tiếng, đeo đôi khuyên tai kim cương to bự thu hút mọi ánh nhìn. Đường Huy khi đó phải phỏng vấn Thượng Quan Giác Nhi cũng có mặt trong buổi tiệc, tiện thể chụp được một bức ảnh của Kim Ngọc Tiên, mang về cho Đỗ Xuân Hiểu xem, cô cười bảo: “Cách hành xử của cô ả này quá khoa trương, sớm muộn gì cũng vì thế mà chết oan chết uổng.”
“Cha chả! Đây lẽ nào cũng là bài nói cho cậu biết hả?” Hạ Băng chớp lấy thời cơ chăm chọc, “Hay chỉ vì đố kỵ người ta vừa quyến rũ vừa lắm tiền?”
Đỗ Xuân Hiểu quả nhiên bước tới, đập bộp lá bài Tử thần lên trán Hạ Băng, nói: “Đúng là bài nói tôi biết đấy.”
Ngay ngày hôm sau, Kim Ngọc Tiên mất tích.
Ba ngày sau, xác Kim Ngọc Tiên được tìm thấy giữa đồng lúa mạch ở ngoại ô Thượng Hải, toàn thân bị lột truồng, cổ họng bị cắt đứt, da thịt đầy vết bầm đen, có thể thấy trước khi chết đã bị giày vò thê thảm.
Lần này, tờ Thân Báo không thể không cho Kim Ngọc Tiên lên trang đầu, đáng tiếc là đi kèm không phải là bức ảnh rạng rỡ khi cô ta đăng quang Nữ hoàng Hoa quốc, mà là ảnh chụp xác chết vô cùng đáng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
39 chương
21 chương