Edit: Vũ Quân Buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ, bức rèm nhạt màu gần như không che được ánh sáng từ bên ngoài vào, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt đất. Quan Như tỉnh lại trong một buổi sáng ấm áp như thế, cô mơ mơ màng màng duỗi người, nghĩ đến việc phát sinh tối hôm qua cô cảm thấy mình như đang nằm mơ. Trong lòng cô ngọt ngào, giống như có kẹo bông gòn đang không ngừng tích lũy, bành trướng, vừa ấm áp vừa ngọt. Cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng vang, sau khi rửa mặt cô buộc mái tóc dài lên rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Cô tìm thấy bóng dáng của người đàn ông ở trong phòng bếp. Anh đeo tạp dề, đưa lưng về phía cô, anh mặc một bộ quần áo ở nhà, nhìn qua rất ôn nhu, khiến người ta yên tâm. Cô không lên tiếng, cứ như vậy nhìn anh. Ánh mặt trời dừng dưới chân cô, khóe môi không tự giác cong lên, đuôi mắt đuôi mày đều mang theo ý cười xán lạn. "Em dậy rồi à? Sao lại không nói lời nào?" Chu Ký Viễn rũ mắt nhìn lướt qua, anh nhíu mày, chặn ngang ôm cô gái nhỏ lên, đặt lên sofa, tay anh cầm chân cô, lòng bàn tay vuốt ve mấy cái lên bàn chân nhỏ trắng nõn của cô, mắt anh khẽ nhúc nhích: "Không đi dép đã chạy ra ngoài, cẩn thận bị cảm lạnh." Anh ngẩng đầu thấy cô gái nhỏ đang cười ngốc nghếch, giọng nói ngọt ngào: "Trời nóng như thế này, sẽ không bị cảm lạnh đâu ạ." Anh cười bất đắc dĩ, lắc đầu, in một nụ hôn lên trán cô: "Lạnh từ chân lên, biết không hả? Chờ tôi lấy dép cho em." Đi dép cho cô xong, Chu Ký Viễn đem bữa sáng lên, ăn xong anh lau khóe miệng, nhìn Quan Như: "Hôm nay em có sắp xếp gì không?" Quan Như a một tiếng, cô không nhịn được cong khóe môi. Vốn là định chuyển nhà nhưng bây giờ rõ ràng không cần rồi. Không biết nghĩ tới cái gì, Chu Ký Viễn cười khẽ một tiếng, anh sờ đỉnh đầu cô: "Ngoan, vậy ở nhà làm bài tập, ngày mai tôi đưa em ra ngoài chơi." Quan Như ngoan ngoãn gật gật đầu, rồi sau đó lại nghĩ tới cái gì, cô nghiêng đầu, đôi mắt liên tục chớp chớp: "Trưa nay thầy muốn ăn cái gì ạ?" Nói xong đôi mắt cô bị che lại, trước mắt một mảnh bóng tối, ngay sau đó trên môi cảm thấy một thứ ấm áp, mềm mại, ướt át liếm cánh môi cô, trên đỉnh đầu truyền đến tiêng cười của người đàn ông: "Ngốc quá, em thật sự cho rằng tôi giữ em ở lại đây là để giặt quần áo, nấu cơm thật à? Ngoan ngoãn học bài đi, trưa nay sẽ có người mang cơm tới." Tay người đàn ông rời đi, ý thức được anh vừa làm gì, mặt Quan Như đỏ bừng, cô run rẩy chớp mắt, cúi xuống nhìn chằm chằm tay mình, chỉ là không dám nhìn anh. Chu Ký Viễn buồn cười nhìn tay cô gái nhỏ đang nắm góc áo mình, anh dứt khoát bế cô lên đùi, ôm lấy eo cô, hôn lên thái dương cô: "Sao lại dính người thế hả?" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng một chút không kiên nhẫn cũng không có, độ cong trên khóe miệng anh vẫn luôn không giảm, cái tay ôm lấy eo cô cũng không buông ra. Một tay người đàn ông ôm eo cô, một cái tay khác nhẹ nhàng nắm tay cô, bóp vài cái, sườn mặt cọ lên thái dương cô: "Ngoan." Tâm tình tốt vẫn luôn duy trì đến khi làm bài tập xong, ý cười bên miệng Quan Như cũng không mất đi, nhưng một cuộc điện thoại lại khiến cô không thể tươi cười nữa. Những câu chửi rủa ác độc như vẫn còn văng vẳng bên tai. Quan Như ngồi trước bàn, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn phía trước, ngón tay không tự giác moi góc bàn. Bỗng nhiên, tay cô bị bàn tay to ấm áp nắm lấy, phía sau có một cơ thể dán lên, đỉnh đầu được vuốt ve hai cái. "Làm bài tập xong chưa?" Quan Như gật đầu, ngay sau đó đã bị người đàn ông ôm lên, trước mắt xoay tròn, sau khi hoàn hồn cô đã ngồi trong lòng anh. Đầu ngón tay của người đàn ông ấm áp, khẽ chạm lên khuôn mặt có chút lạnh lẽo của cô, tiếp theo mặt anh thay thế ngón tay, thân mật kề sát cô, hô hấp của hai người gần như dây dưa với nhau. Mặt Quan Như ửng đỏ, ngón tay cô không tự giác lôi kéo quần áo anh, cô muốn lui về phía sau, nhưng đằng sau là bàn sách, khiến cô không thể lui lại, cô không được tự nhiên ngả ra sau, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của người đàn ông, gập ghềnh nói: "Sao, sao vậy ạ?" Sợi tóc mềm mại của cô gái nhỏ từ gương mặt xõa xuống, nhẹ nhàng lay động, mắt Chu Ký Viễn sáng lên, dùng dầu ngón tay nhẹ nhàng nghịch tóc cô, không những không buông cô ra mà còn ngày càng ép sát cô, đè về phía trước, hai người gần như dán sát vào nhau. Quan Như cảm thấy trái tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài, nếu trực tiếp hôn luôn thì thôi đi, anh lại cố tình như gần như xa, làm cô vừa chờ mong vừa có chút sợ hãi, hàng mi dài run run rẩy rẩy, tay cô bắt lấy tay anh, cô muốn nói chuyện nhưng lại không dám, sợ chỉ cần động đậy một chút thôi đôi môi sẽ chạm vào anh, nên cô đành phải nhắm mắt không dám nhìn khắp nơi nữa. Trong mắt người đàn ông mang ý cười, mặt mày lại có sự bừa bãi và dục vọng trước nay chưa từng có, lúc này anh không hề giống thầy Chu ở trường học, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại...!cô càng thích. Chu Ký Viễn chính xác nắm lấy tay của cô gái nhỏ, thiếu nữ 16, 17 tuổi làn da trên tay trắng như mỡ dê, vừa trơn vừa mềm, giữa đốt ngón tay có vết chai mỏng, vuốt cũng rất đáng yêu, anh yêu thích không muốn buông tay, thưởng thức tay cô. Quan Như cảm thấy ngứa, lại có chút tê dại, cô chưa bao giờ biết bị người sờ tay cũng sẽ có cảm giác như vậy, cô muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ lấy, không thể rời đi. "Tiểu Như, hôm nay có phải em hỏi tôi muôn ăn gì không?" Khi anh nói chuyện, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, hơi nóng phun lên môi cô, cô run lên, đối diện với tầm mắt anh, cô chỉ cảm thấy tứ chi tê dại, eo bụng còn cảm thấy kì quái. Quan Như chớp chớp mắt, một lát sau mới phản ứng lại, mặt cô đỏ bừng vâng một tiếng. Cô vừa trả lời, gáy đã bị anh nâng lên, mặt anh cúi xuống, môi mỏng chạm vào môi cô, âm thanh trầm thấp của người đàn ông tràn ra từ cánh môi đang chạm vào nhau của hai người. "Muốn ăn em." Vừa dứt lời, từng nụ hôn của người đàn ông rơi lên môi cô, cọ xát cùng cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào, cướp lấy hơi thở ngọt ngào cùng cái lưỡi thơm của cô dây dưa, nụ hôn từ dịu dàng trở nên kịch kiệt, phát ra tiếng nước sền sệt. Lúc Quan Như gần như cảm thấy mình sắp không thở nổi anh cuối cùng cũng buông cô ra, bàn tay vỗ về lưng cô, như giúp cô dễ thở hơn, một cái tay khác nhéo cằm cô. Người đàn ông thấy mặt cô mơ màng, trong mắt lấp lánh ánh nước, nhẹ cười hai tiếng, thân mật hôn lên lỗ tai cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Lần sau em phải học cách thở." Giọng nói của anh vừa nhẹ vừa mang theo vài phần trêu chọc, Quan Như xấu hổ buồn bực, vùi đầu vào ngực anh, không muốn nhìn anh, trong tâm trí tất cả đều là nụ hôn mê người vừa rồi, nơi nào còn nghĩ đến cuộc gọi trước đó nữa chứ. Chu Ký Viễn còn đang cười, chỉ là cô gái nhỏ đang ôm không chịu nhìn anh nên không thấy. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, một tay kia nắm tay cô, âm thầm vui vẻ. _____ Thầy Chu chậm mà chắc ý. Edit đoạn thầy chớm cầm thú chưa xoxo mà đã nóng hết cả người ????.