Tạp Đồ
Chương 14 : Say Mê
Thời gian còn lại hắn dùng để quan sát những sự vật xung quanh. Giáo trình vĩnh viễn chỉ là lý thuyết, muốn đề cao, còn cần rất nhiều kinh nghiệm quan sát thực tế. Quan sát, đó là bước đầu tiên. Cái gọi là ảo mà như thật, nếu không biết vật thật ra sao, thì sao làm được giống như thật. Để làm được, hoàn toàn cần nhiều thời gian quan sát tỉ mỉ.
Đây là thứ mà người chế tạo huyễn tạp cấp thấp nhất định phải tích lũy.
Điều này cũng khiến hắn chịu di chứng nghiêm trọng, ví dụ như khi gặm bánh mì, lại không nhịn được ngây người nhìn chằm chằm ổ bánh mì trên tay gần sáu bảy phút, đến lúc tỉnh táo lại, thì bụng đã đói đến mức thắt lại.
Một khi hắn cẩn thận quan sát sự vật nào đó, rất dễ lâm vào trạng thái ngây người trong một thời gian dài, hay còn gọi là mê mẩn. Những lúc như thế này, tốc độ phản ứng của hắn trở nên cực kì chậm chạp, dường như có sự ngăn cách giữa hắn và hoàn cảnh xung quanh.
Có lần đến nhà Lôi Tử, hai người vừa trò chuyện vừa trân trọng uống thanh thủy lưu vân. Đang uống đột nhiên Trần Mộ im bặt. Lôi Tử gọi hắn nửa ngày cũng không thấy phản ứng, chỉ thấy hắn nhìn không chớp mắt cái chén trên tay, ngây người tại chỗ. Tưởng rằng Trần Mộ bị gì, Lôi Tử lúc đó sợ đến trắng mặt.
Chế tạp sư là một nghề nghiệp cực kì tốn tiền, đây là đặc điểm của nghề nghiệp này, bởi vì mỗi lần học tập một loại tạp phiến, chế tạp sư đều phải thực hành rất nhiều. Trên tay Trần Mộ cũng không có nhiều tiền, hắn không thể đốt tiền như đám con nhà giàu. Hắn không thể làm gì khác hơn là quan sát nhiều hơn bình thường, luôn chuẩn bị kỹ lưỡng, mới có thể giảm bớt phí tổn khi chế tạo huyễn tạp. Ngoại trừ lần đầu tiên mở ra tạp phiến màu xanh trong huyễn cảnh, Trần Mộ vẫn không đụng đến giáo trình chế tạo “Trù tạp”. Nói chơi, riêng lượng kiến thức lúc này đã đủ cho hắn nghiền ngẫm một thời gian dài.
Ăn nhiều thì khó tiêu, Trần Mộ luôn luôn khắc chế bản thân.
Trần Mộ cực kỳ quý trọng mỗi cơ hội chế tạo huyễn tạp thực tế, mỗi phương án trước đó đều được hắn sửa chữa hơn mười lần. Hắn không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Chỉ khi suy nghĩ thỏa đáng mọi thứ, hắn mới động thủ. Bộ dáng cẩn thận như thế, nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn không nghĩ ra hắn chế tạo chẳng qua là huyễn tạp cấp một cấp hai.
Bất quá thực tế chứng minh cách làm của Trần Mộ rất có hiệu quả. Giờ đây huyễn tạp của hắn phóng ra ảo ảnh cực kì giống như thật, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, mỗi lần hắn nghĩ đến huyễn cảnh kinh khủng trong tạp phiến thần bí, lòng kiêu ngạo nhỏ nhoi của hắn liền không cánh mà bay.
Ảo ảnh của huyễn tạp cấp một cấp hai đương nhiên không thể so với huyễn tạp cấp cao, điểm này hắn biết. Sự khác nhau giữa chúng không phải do chênh lệch về màu sắc, hình dạng… mà là sự khác biệt giữa thực thể và ảo ảnh. Mà điều này không nằm trong khả năng của hắn.
Bất quá nếu ở mặt này không có cách nào làm được, vậy mình liền tập trung cải thiện độ chân thực.
Hắn dự tính làm một huyễn tạp quảng cáo cho Hoa thúc.
Nghĩ đến Hoa thúc, trong lòng hắn càng thêm nặng nề. Thân thể Hoa thúc càng ngày càng yếu, ho càng lúc càng nhiều, khí sắc mỗi ngày một kém. Trong thời gian này, Trần Mộ cũng đến cửa hàng của Hoa thúc thường xuyên hơn, có khi còn giúp Hoa thúc trông coi cửa hàng, tâm sự cả ngày. Nhưng Trần Mộ nói năng vụng về, phần lớn đều là Hoa thúc nói, còn hắn nghe.
Trần Mộ vẫn muốn tặng Hoa thúc một huyễn tạp quảng cáo, một biển quảng cáo hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn chưa thực hiện, hắn cảm thấy mình chưa đủ sức, đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến hắn tiến bộ nhanh chóng trong thời gian này.
Nhưng khi hắn cảm giác được sự tiến bộ trong thời gian này, thì sâu trong lòng hắn lại ẩn một mối lo khác, chính là sức khỏe của Hoa thúc. Cho nên hắn mới có quyết định này. Một nguyên nhân chủ yếu khác là một thời gian trước, hắn có đột phá về việc chế tạo huyễn tạp có ảo ảnh chuyển động. Cái nan đề này vây khốn hắn cả một thời gian dài.
So với huyễn tạp ảnh tĩnh, huyễn tạp ảnh động chỉ nhiều hơn một hồi hình kết cấu. Nhưng chỉ cần là chế tạp sư, đều biết chế tạo huyễn tạp ảnh động khó khăn hơn huyễn tạp ảnh tĩnh nhiều lắm (từ bây giờ sẽ gọi là huyễn tạp ảnh động và huyễn tạp ảnh tĩnh). Biểu hiện dễ thấy nhất là ở giá cả, giá bán của huyễn tạp ảnh động cao hơn gấp ba lần huyễn tạp ảnh tĩnh.
Làm sao để ảo ảnh chuyển động trôi chảy tự nhiên, đây là vấn đề khó khăn với người mới vào nghề
Chẳng hạn như huyễn tạp phóng ra hình ảnh một thác nước, rất nhiều người mới vào nghề làm ra ảo ảnh như sợi mì chưa đun sôi. Mà muốn làm giống như thật, phải cần thêm rất nhiều chi tiết, như khi nước chảy phải có sóng gợn, bọt nước bắn tung tóe đầy trời, hơi nước tràn ngập trong không khí… Chế tạp sư có nhiều kinh nghiệm mới có thể làm tốt những điều này, mà rất nhiều chế tạp sư cao cấp ở điểm này còn thua kém cả chế tạp sư hạ cấp chuyên chế tạo huyễn tạp ảnh động.
Trong giới tạp phiến có một câu nói rất nổi tiếng – tỉ mỉ quyết định kết quả.
Đây là kết quả có được do rèn luyện, không thể làm giả dù chỉ nửa điểm.
Bất quá Trần Mộ rất có kiên nhẫn, điểm này có liên quan đến những việc hắn gặp phải lúc nhỏ, một đứa trẻ lang thang, nếu không có đủ kiên nhẫn, muốn có thức ăn không phải là việc dễ dàng. Mà “Cao thủ” trong giới bụi đời, có thể sinh tồn qua cuộc sống lang thang trong thời gian dài như hắn, càng kiên nhẫn đến mức khiến người khác tức giận.
Quan sát, quan sát trong thời gian dài, hắn cũng không thấy nhàm chán.
Tiến bộ của hắn rất nhanh, nhanh đến mức khiến hắn ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn còn hoài nghi mình thật sự có thiên phú chế tạp hay không.
Chim bay thỏ chạy, mây trôi nước chảy, bình minh hoàng hôn…
Huyễn tạp ảnh động mà hắn chế tạo đều cực kì sống động. Nhưng huyễn tạp ảnh động hắn làm tốt nhất lại không phải là những cái trên, mà là chó mèo lang thang vào ban đêm… Lúc nhỏ cảnh tượng này đã in sâu vào trong đầu hắn, cơ hồ không cần suy nghĩ hắn liền có thể biểu hiện ra ngoài, đây cũng là một trong số tài năng quý giá của hắn.
Hôm nay, hắn chuẩn bị chế tạo huyễn tạp quảng cáo cho Hoa thúc. Do lần đầu chế tạo huyễn tạp quảng cáo, chưa có kinh nghiệm nên Trần Mộ dự tính ra phố dạo, xem hình dáng huyễn tạp quảng cáo của người ta ra sao.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
439 chương
392 chương