Tạp Đồ

Chương 73

Cô nàng được gọi là Phượng tỷ đang thở hồng hộc chạy tới, miệng hét:” Xem ngươi chạy đi đâu.” Nha Nha cười hì hì. Mặc dù nàng không biết vì sao Phượng tỷ lại có hứng thú với cái gã nhà giàu mới nổi này, nhưng nhìn qua cách ăn mặc của hắn thì cũng thật là đặc sắc, khiến nàng ta cười thầm trong lòng. Ánh mắt của nàng nhìn đến cổ tay của Trần Mộ thì không thể nhịn nổi, liền ôm bụng lăn ra cười. Tiếng cười như chuông bạc giống như mồi lửa châm ngòi cho khối thuốc nổ trong lòng Trần Mộ. Nhưng càng giận dữ thì hắn lại càng bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn hai người trước mặt. “Nha Nha, ngươi cười cái gì vậy?” Phượng tỷ thấy lạ liền hỏi. Nha Nha vừa ôm bụng cười vừa chỉ tay vào độ nghi trên cổ tay Trần Mộ. Phượng tỷ vừa nhìn thấy cũng bật cười:”Ha ha, ngươi thật đúng là đồ nhà quê! Không ngờ lại đi mua một cái độ nghi dành cho nữ!” Trần Mộ bình tĩnh hỏi:”Xin hỏi có việc gì vậy?” Hai nàng đều cười ha ha, chẳng thèm để ý tới Trần Mộ. Trần Mộ thấy vậy cũng chẳng nói nhiều, đi luôn về phía trước.Hai cô nàng kia dù không thể ngừng cười nhưng cũng vẫn ngáng đường của Trần Mộ. Trần Mộ vẫn bình tĩnh, ánh mắt không loạn, nếu có ai nhìn kỹ sẽ thấy bước chân của hắn không hề thay đổi. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, Trần Mộ vẫn không hề dừng lại, hắn và hai cô nàng kia chỉ còn cách nhau không tới nửa mét. Trước tình huống này hai nàng đã bắt đầu ngừng cười nhưng không hề sợ hãi. Các nàng không tin trước mặt bao nhiêu người thế này Trần Mộ lại dám giở trò. Phượng tỷ còn cố ý ưỡn ngực, vừa cười một trận nên ngực nàng phập phồng dữ dội, đầy vẻ khiêu khích. “Nhóc con, có bản lĩnh thì tới đi.” Trần Mộ vẫn bình tĩnh, thần sắc hờ hững, tốc độ không hề giảm. “Oái!””Oái!” Hai tiếng kêu vang lên đã thu hút sự chú ý của tất cả các học viên xung quanh.. Hai cô nàng bị Trần Mộ va vào ngã lăn ra đất, vẻ mặt rất đau đớn. Trần Mộ chẳng hề quan tâm vẫn tiếp tục bước đi, tốc độ không hề thay đổi. Hắn cũng chẳng thèm nhìn hai cô nàng té dưới đất kia. “ Bạn học, sao có thể đối xử với người đẹp như vậy chứ.” Hành động bênh vực kẻ yếu này đã có từ xưa, tuy tỉ lệ không cao nhưng nếu đối tượng là cô gái xinh xắn thì tỉ lệ lập tức tăng mạnh. Trần Mộ lạnh lùng nhìn kẻ đang cản đường. Từ số hiệu có thể thấy được đây là đệ tử năm thứ hai hệ tạp tu. Trần Mộ không để ý đến hắn mà vẫn tiếp tục bước đi. Gã đệ tử này nhìn Trần Mộ một cách khinh thường. Hắn cao hơn Trần Mộ một cái đầu, vóc dáng cũng có vẻ vai u thịt bắp hơn. Một bên không tránh, một bên không dừng, cả hai nhanh chóng va vào nhau. Bốp bốp, gã đệ tử kia bay ra ngoài như bị xe tông, không thể khống chế thân thể được, cuối cùng thì cái mông tiếp đất đầu tiên. Trần Mộ nghênh ngang rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của hắn. Cũng chẳng còn ai dám bước ra làm anh hùng cứu mĩ nhân nữa. Đến khi Trần Mộ đã biến mất thì gã to con mới phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng lên. Vừa về phòng, Trần Mộ chui ngay vào nhà tắm, vặn nước lạnh. Nước lạnh giúp hắn từ từ bình tĩnh lại, khôi phục tỉnh táo. Ngẫm lại chuyện hôm nay, hắn không khỏi cười khổ. Xem ra mình đúng là một gã trẻ tuổi, dễ dàng đánh mất sự khống chế bản thân. Điều này quá nguy hiểm! Hắn liền tự kiểm điểm lại chính mình. “Tỉnh táo, bản thân phải giữ bình tĩnh mọi lúc”, Trần Mộ nhắc đi nhắc lại câu này cho chính mình. Mặc cho nước lạnh xối vào mặt, từng giọt nước lăn dọc theo thân thể, những ý nghĩ của hắn cũng dần rõ ràng hơn. Thời gian này hắn phải chịu rất nhiều áp lực, mà hắn vẫn còn thiếu khả năng khống chế và phối hợp với áp lực. Hơn nữa hắn cũng biết rằng với những thói quen của mình thì trước áp kực sẽ có lúc mất đi sự khống chế. Chuyện hôm nay cũng đã khiến hắn nhận ra một chút thay đổi của bản thân. Không biết có phải bị lây nhiễm của ma quỷ nữ hay không mà tính cách của hắn giờ đã có chút hung hăng. Hắn rất ghét điều này. Sau khi tắm xong thì Trần Mộ cũng đã khôi phục lại như bình thường. Hắn ngồi uống thanh vân lưu thủy vừa tự đánh giá lại nhiệm vụ xem có chỗ nào không ổn. Chẳng có ai dạy hắn phải làm thế nào, chỉ có tự mình suy nghĩ mà thôi, hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Ngẫm lại tính cách bản thân và thân phận hiện tại, hắn nhanh chóng tìm ra cách phối hợp. Bởi vì tính cách của hắn vốn chất phác nên nếu cứ giả làm một gã nhà giàu mới nổi thích khoe khoang thì trông sẽ rất giả, dễ lộ sơ hở. Nhưng ai nói nhà giàu mới nổi thì phải khoe khoang? Không. Xem ra bản thân nên làm một gã nhà giàu trầm lặng, không thích nói chuyện nhưng lại có một chút khoe khoang, tính cách hơi kì quái Ý tưởng của hắn càng lúc càng rõ ràng. Ít nhất cũng có chỗ tốt là sẽ không dễ phạm sai lầm, để lộ ra sơ hở. Cũng may là hắn phát hiện vấn đề này sớm, nếu như đã để cho mọi người có ấn tượng thì thay đổi sẽ quá đột ngột. Giải quyết được vấn đề cơ bản này, áp lực trong lòng hắn cũng nhẹ đi nhiều. Tuy nhiên nghĩ lại việc mình vừa mua một cái độ nghi cho nữ thì hắn chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Nhớ lại lúc mình nói mua cái độ nghi này thì vẻ mặt người bán hàng như có gì muốn nói rồi lại thôi. Cái độ nghi này có giá 90 vạn âu địch, nếu như vứt đi thì Trần Mộ thấy mình thật sự là một tên phá của. Mặc dù đây không phải là tiền của mình, hắn cũng chẳng cần tiết kiệm nhưng hắn vẫn không quen lãng phí như vậy. Nghi đi nghĩ lại, Trần Mộ cắn răng đeo độ nghi lên tay. Có lẽ sau này mình sẽ có thêm một trò cười đây, hắn tự giễu mình. Mặc dù cái độ nghi này trông rất hào nhoáng, nhưng đúng là cao cấp hơn độ nghi cũ nhiều. Vừa dùng thử đã thấy cảm giác và tốc độ phản ứng cao hơn nhiều. Trên mặt nó có ba khe chứa tạp, ngoài khe chứa năng lượng tạp và {Thoát Vĩ Toa} tạp thì vẫn còn dư một khe nên hắn cắm luôn tạp phiến thần bí vào đó. Ma quỷ nữ cho hắn rất nhiều tiền nên hắn cũng chẳng cần tiếc tiền, mua luôn năng lượng tạp cấp bốn. Cắm {Thoát Vĩ Toa} tạp và năng lượng tạp vào, Trần Mộ thử khởi động {Thoát Vĩ Toa} tạp. Ánh sáng long lanh của thoát vĩ toa lại xuất hiện trên ngón trỏ của hắn, tốc độ nhanh hơn trước khoảng 0,4 giây! Quả nhiên là hàng cao cấp, Trần Mộ than thở trong lòng. Trần Mộ cũng không có yêu cầu gì với hình thức của độ nghi. Tính năng xuất sắc làm cho hắn lập tức thích cái độ nghi này, dù là đồ dành cho nữ cũng chẳng sao. Tiêu chuẩn của hắn chính là: Dùng tốt là được! Lúc này ở khu ký túc xá của các giao lưu sinh thuộc Tinh Viện chỉ có ba người Vương Trạch, Âm Trần Cửu và Thanh Thanh. Âm Trần Cửu nói ra những gì mà bản thân nghe được:“Tin tức mà ta tìm được rất ít, Mộc Lôi làm việc rất cẩn thận, không để lại đầu mối. Nhưng ta thấy có một điểm rất giá trị. Dù là bộ tạp ảnh thứ nhất của Mộc Lôi {Không Hẹn Mà Gặp} hay bộ thứ hai {Sư Sĩ Truyền Thuyết} thì phạm vi tiêu thụ đều tập trung vào Đông Vệ học phủ.” Thanh Thanh và Vương Trạch đều lộ ra vẻ suy tư. Âm Trần Cửu chỉnh lại kính mắt, trên mặt mang theo một cỗ mị lực đặc biệt:”Ta nghi ngờ rằng Mộc Lôi có thể ở ngay trong Đông Vệ học phủ, hoặc là khu vực xung quanh Đông Vệ học phủ, chắc chắn là không quá xa. Nếu không phải vậy thì thật sự là ta không hiểu nổi tại sao họ lại chỉ bán tạp ảnh ở Đông Vệ học phủ.” “Rất có thể như vậy.” Vương Trạch gật đầu đồng ý với suy đoán của Âm Trần Cửu. Đại khái Trần Mộ cũng không nghĩ tới, những sự việc trên trời dưới đất lại kết nối với nhau bằng phương thức này. Âm Trần Cửu cũng chẳng đắc ý khi Vương Trạch đồng ý với ý kiến của mình, trái lại hắn còn cười khổ:” Nhưng mà ta vẫn còn có nhiều điểm không rõ. Tại sao Mộc Lôi lại làm tạp ảnh? Tại sao lại cẩn thận như vậy? Tại sao từ tập hai của {Sư Sĩ Truyền Thuyết} thì không còn sử dụng kết cấu đặc thù? Còn nữa, tại sao gần đây họ lại đột nhiên ngừng sản xuất?” “Mấy vấn đề này cứ để sau đi đã. Biên Vân tuy còn chưa có kết quả nhưng chắc chắn đây là một phát minh rất lớn. Việc mà chúng ta cần tập trung hiện nay là làm sao có thể tìm ra người này.” Vương Trạch nói. “Hay là tổ chức một cuộc thi chế tạp đi.” Âm Trần Cửu phản ứng rất nhanh:”Nhưng vấn đề lớn nhất là làm sao có thể dụ hắn tham gia.” Vương Trạch cười nói:”Cái này thì phải hỏi Biên Vân rồi. Chế tạp sư thích cái gì, có thứ nào mà bọn họ không thể từ chối, tên đó nhất định biết!” Đột nhiên Vương Trạch nhớ tới một việc, nói:”Kế hoạch ngày mai vẫn tiến hành như bình thường, dò xét đám sâu bọ này một chút cũng tốt. Hai người nhìn nhau cười, chỉ có Thanh Thanh vẫn đăm chiêu, không nói câu nào. Trần Mộ vừa đi ra khỏi Thế giới nước đơn giản. Trên người hắn đầy các vết thương, nhìn qua cũng đủ phát sợ. Những vết thương trên người khiến hắn thỉnh thoảng lại đau đến lạnh người nhưng thần sắc hắn lại có chút hưng phấn. Đây là lần thứ hai hắn khiêu chiến cá kiếm, mặc dù đã thất bại nhưng cũng đem đến hy vọng thành công. Thời gian luyện tập né tránh này thật không uổng công, bây giờ hắn đã có thể kiên trì đến khi khoảng 70 con cá kiếm cùng tấn công. Từ những vết thương trên người Trần Mộ có thể thấy khiêu chiến cá kiếm là loại khiêu chiến nguy hiểm nhất. Lần này hắn bị đâm mấy chục nhát, toàn thân đầy vết thương, khẽ chạm vào là liền đau nhức. Khiêu chiến cá kiếm, càng kiên trì được lâu thì càng nguy hiểm, chỉ nghĩ tới cảnh bị mấy trăm con cá kiếm xông tới cũng đủ rùng mình. Tổng kết lại thì thấy bản thân chưa thành công là vì hai nguyên nhân. Một là kỹ xảo né tránh còn chưa thuần thục, đặc biệt là việc phối hợp kỹ xảo phát lực trong nước và kỹ xảo né tránh mà nữ ma quỷ truyền cho còn chưa tốt. Nguyên nhân còn lại là cảm giác của mình còn chưa đủ mạnh. Khoảng cách 4,9 mét thì cá kiếm vượt qua chỉ trong nháy mắt. Nếu như cảm giác mạnh hơn thì không chỉ có phạm vi cảm giác lớn hơn mà khả năng cảm nhận biến hóa cũng tốt hơn. Đêm nay là một đêm đau khổ của Trần Mộ. Cả đêm hắn không ngủ nổi, hễ nằm xuống là cả người đau như bị kim châm, căn bản là không thể ngủ nổi. Mà ngồi cũng đau vì mông hắn cũng bị đâm vài nhát. Chỉ có lòng bàn chân là còn nguyên vẹn nên hắn chỉ còn biết đứng vào một góc, còn sau đó thì hắn cũng chẳng biết mình ngủ như thế nào nữa. Khi hắn tỉnh lại thì trời cũng vừa sáng, những vết thương đã biến mất nhưng vẫn hơi đau. Hôm nay là lễ chào mừng học sinh mới, là một hoạt động bắt buộc phải tham gia. Trần Mộ rửa mặt ăn sáng xong rồi đi ra ngoài. Trong sân trường đã có nhiều học sinh đang tập luyện hoặc cùng đọc sách với bạn học. Liếc nhìn bọn họ một cách hâm mộ, Trần Mộ liền tăng tốc. Khi Trần Mộ đi vào hội trường lớn, nơi diễn ra lễ chào mừng học sinh mới thì cũng chưa có nhiều người đến lắm. Qua nửa tiếng đồng hồ, người đến đã khá nhiều. Trần Mộ thấy Phượng tỷ và Nha Nha cũng ở cùng lớp với hắn. Trần Mộ coi như không thấy, hắn cũng không muốn có phiền phức. Kì lạ là hôm nay hai nàng lại có chút hiền lành. Ngoại trừ Phượng tỷ hung hăng trừng mắt với hắn còn ánh mắt Nha Nha thì lại như né tránh. Trần Mộ bình tĩnh ngồi xuống, dè dặt tiếp xúc với hai nàng. Nhưng thực sự là hắn ngồi trên ghế như đang ngồi trên một đống chông nhọn, mà lại còn phải cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Thật là khổ sở! Trần Mộ ngồi trên ghế mà chỉ mong buổi lể kết thúc cho nhanh, cơn đau truyền đến từ mông khiến hắn rất khó chịu. Hắn cũng chẳng có cách nào khác ngoài cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân. Ban của hắn ngồi ở khu vực phía trên bên trái. Bên phải hắn là học viên mới của hệ tạp tu. Nhìn lướt qua, Trần Mộ liền chú ý đến vài người. Mấy người này ngồi lẫn vào trong các đệ tử nhưng Trần Mộ có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người bọn họ. Từ sau khi gặp phải nữ ma quỷ, Trần Mộ phát hiện cảm giác của mình đã nhạy bén hơn rất nhiều. Hắn không biết cái gì đã khiến cho mình có cảm giác với nguy hiểm, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được. Hắn nhanh chóng suy đoán lai lịch của những người này. Hành động của Tinh Viện cùng với nữ ma quỷ vừa đến đều có điểm không tầm thường, nên người khác có sự nghi ngờ cũng là bình thường. Những người này có lẽ thuộc thế lực khác sao. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ Tinh Viện rốt cuộc muốn làm gì. Cho dù có ý đồ thì cũng phải lén lút tiến hành chứ không phải là đánh trống mở cờ như thế này. Đây chính là vấn đề hắn khó hiểu nhất. Quên đi! Dẫu sao đây cũng chẳng phải việc của mình. Hắn cũng không cho rằng mình có thể nhìn thấu thiên cơ.Vô luận từ góc độ nào hắn cũng chỉ là một tên chim non không hơn không kém. Hắn làm bộ lơ đãng rồi thu hồi ánh mắt vì hắn phát hiện dường như mình đã thu hút sự chú ý của vài người. Hắn thầm nhủ đám người kia có cảm giác thật nhạy bén. Cố gắng áp chế uy nghĩ muốn quay đầu lại xem, Trần Mộ cẩn thận làm cho mình trông tự nhiên hơn. Bộ trang phục của Trần Mộ khiến hắn nhận được những ánh mắt khinh bỉ của mọi người. Hai chỗ ngồi bên cạnh hắn vẫn trống, hiển nhiên là chẳng có ai muốn ngồi cạnh cả. Tâm thần của hắn đều tập trung vào người mấy gã tạp tu. Không biết có phải là do bị kích thích không mà hôm nay cảm giác của hắn rất tốt, tất cả diễn biến xung quanh đều hiện rõ trong đầu một cách thần kì. Loại cảm giác này rất kì diệu! Không cần quay đầu lại hắn cũng có thể cảm nhận được Phượng tỷ và Nha Nha thỉnh thoảng nhìn hắn. Hắn cũng cảm nhận được có một gã bạn học đã cởi cả giầy ra, hắn cũng có thể cảm nhận được sự lưu động của không khí quanh người. Hắn đắm chìm trong thế giới này, chẳng thèm quan tâm đến những bài diễn văn vô vị trên giảng đường. Vị trí của các đệ tử Tinh Viện khá gần với hệ tạp tu. Nhìn lướt qua vị hiệu trưởng của Đông Vệ học phủ đang nói liên hồi trên giảng đường, Vương Trạch quay sang gật đầu với gã đệ tử ngồi bên cạnh. Người này cao khoảng 2 mét, lại rất gầy, chân tay cũng rất dài. Nhìn qua trong như một cây gậy trúc, khiến người ta có cảm giác như gió thổi một trận là bay. Gã đệ tử gầy nhom này mỉm cười. Hắn buông tay xuống, độ nghi trong tay phải đột nhiên phát ra ánh sáng màu trắng. Các đệ tử Tinh Viện bên cạnh hoặc vô ý hoặc cố tình vây quanh gã đệ tử này, che đi luồng ánh sáng nhỏ nhoi này. Một khỏa ánh sáng màu trắng nhạt to bằng nắm tay lơ lửng cách mặt đất khoảng 10 cm. Vẻ cười cợt trên mặt gã đệ tử gầy nhom đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.Hắn hơi khép mắt nhìn quả cầu ánh sáng. Ánh sáng trắng này lan ra với một tốc độ kinh người, không tới một giây đã bao phủ toàn bộ hội trường. Mấy tiếng hừ lạnh phát ra từ trong hệ tạp tu, có vài người đã ngồi thẳng dậy, vẻ mặt cảnh giác nhưng hầu hết các đệ tử không cảm giác được, nói chuyện cứ nói chuyện, ngủ cứ ngủ. Ánh mắt mấy vị sư phụ trên bục giảng sáng lên, hiệu trưởng đang nói cũng chỉ ngước mi mắt, như là chưa thấy gì rồi lại tiếp tục diễn thuyết. Sắc mặt Trần Mộ hơi đổi.