Tạp Đồ

Chương 599

Khuôn mặt Trát Lạp đeo hoa Mặt Quỷ nên không thấy được vẻ mặt, nhưng trong khóe mắt ẩn hiện những giọt nước mắt. Vùng đất trước mắt thật quen thuộc, Tây Sơn vương tộc đời đời sinh sống ở đây. Mảnh đất này, đối với nàng mà nói đã là nhà rồi. Tiếng chém giết xung quanh nàng không nghe thấy, chỉ ngây ngốc nhìn mảnh đất trước mặt. Trong hốc mắt hơi nước bốc lên, nàng cố gắng cắn môi, một tiếng cũng không nói. Hơi nước trong mắt càng nhiều, cuối cùng không nhẫn được, từng giọt nước tí tách rơi xuống. Trần Mộ nhẹ than một tiếng, không biết nói gì để an ủi. Đội quân của Mạc Tang tựa như uống thuốc kích thích, bọn họ như thủy triều tràn lên đối phương mà chém giết. Cách hai người không xa là Mạc Tang đang được một đám hộ vệ xúm xít vây quanh, trên mặt đầy vẻ đắc ý. Sau ngày hôm nay, toàn bộ phủ Bách Uyên sẽ nằm trong túi của gã, ngay cả người Hắc Uyên cũng bại trong tay gã, hỏi còn ai có thể ngăn trở bước tiến của y được? Tấn công vào lãnh địa của người Hắc Uyên, ai dám tin được chuyện này, ngay cả chính hắn hiện tại cũng tưởng như là một giấc mộng. Phía người Hắc Uyên chỉ còn 500 nhu khách, còn một bên lại mới đại thắng, nhân uy danh mà trong thời gian ngắn khuếch trương quân đội lên nhiều lần. Mạc Tang giảo hoạt ghê gớm, đám lực lượng chưa được tổ chức kia bị gã điều đến tiền tuyến. Nhu khách Hắc Uyên kiêu dũng âm ngoan thủ lạt, đám lính mới lông mượt làm sao mà chịu nổi? Bọn họ rất nhanh tử thương thảm trọng. Nhưng mỗi một lần suy sụp đến bên bề sụp đổ, Mạc Tang lại điều đám thủ hạ tinh nhuệ tiến vào, ngay khi tình thế chiến trường đã ổn định trở lại, đám tinh nhuệ lại được điều ra, còn đám nhu khách lính mới gia nhập lại bị điều vào thế chỗ. Cứ sắp bại lại phản công như vậy, sau vài lần đám nhu khách mới gia nhập tử thương cực kỳ thảm trọng, mà đám nhu khách người Hắc Uyên cũng không còn lại bao lăm. Mạc Tang nhìn như không thấy thi thể phủ kín chiến trường, trên mặt vì quá phấn khích mà đỏ hồng lên bất thường, cánh tay hướng phía tiền phương mà phất, cổ họng gầm lên: “Sát!” Đột nhiên, một bóng hình từ phía sau người Hắc Uyên phiêu hốt xuất hiện! Nhu khách tinh duệ của Mạc Tang phản ứng cũng không chậm, tất cả tề tề rống lên phát ra công kích nhằm vào bóng đen, Tên bắn như mưa, các chủng loại ánh sáng chớp động, tiếng phá không liên miên bất tuyệt chói tai! Nhưng bóng đen kia lại nhanh như chớp giật, bắn trúng bóng đen vốn dĩ là những loại đạn có tộc độ cực nhanh, vậy mà tốc độ của bóng đen hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Đồng tử Trần Mộ đột nhiên co rút lại, mục tiêu của đối phương chính là mình. Nhanh thật! Trước mắt hoa lên, một bóng đen đã vọt đến sát trước mặt Trần Mộ. Không kịp suy nghĩ hai tay Trần Mộ đẩy ra một cái, mười sợi tơ nhỏ từ bao tay năng lượng đồng thời phún ra. Binh! Tiếng va chạm trong trẻo mà sắc nhọn, Trần Mộ như bị sét đánh, máu huyết chạy rần rật trong lồng ngực, mối nguy hiểm này thật không tả được bằng lời, hắn không tránh khỏi kinh hãi vội vàng lùi lại. Mười sợi tơ năng lượng cứng rắn không gì không khoan thủng thế mà lại bị một kích của đối phương đánh cho đứt gãy thành từng đoạn nhỏ! Hách Địch Lạp Đặc! Mặc dù không nhìn rõ được tướng mạo của đối phương, nhưng Trần Mộ gần như buột miệng bật ra. Đây chẳng phải là sức lực của vua một giới sao? Trong khoảng thời gian như chớp giật, ý niệm này đột nhiên hiện ra. Mười tia năng lượng tựa hồ như không làm nên bất kỳ trở ngại nào cho Hách Địch Lạp Đặc, thân hình của hắn loáng lên, như giòi bám xương tiếp tục nhằm Trần Mộ đánh tới! Đinh! Tiếng chấn động tựa như quả trùy gai đánh thẳng vào trong lồng ngực, một bóng đằng ở chỗ Trần Mộ múa lên, vừa kịp va chạm cùng với Hách Địch Lạp Đặc! Là Thiên Tinh đằng của Trát Lạp. Không cần suy đoán, Trần Mộ liền đoán được ai đã cản giúp mình một chiêu này! Trong đầu của hắn cực kỳ bình tĩnh, không một chút sôi sục. Dưới sự kích thích chưa từng có, Linh Thức trong thời gian ngắn đề tăng tới cực điểm, toàn bộ chuyển động xung quanh dường như châm lại, trong tầm nhìn của hắn ta có vô số sợi tơ nhỏ mỏng manh như tơ nhện với tần suất kinh người mà biến hóa. Một thế giới lạnh băng như cơ giới mà lại tinh tế cùng cực hiện ra, trong giờ phút này lộ ra những biến hóa phong phú dị thường. Cuối cùng, dù rất khó khăn nhưng Trần Mộ cũng có thể nắm bắt được cử động của Hách Địch Lạp Đặc! Hách Địch Lạp Đặc cũng không còn là hư ảnh mà mắt thường khó nhìn được nữa, Trần Mộ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả vô địch, kẻ làm cho cả Bách Uyên phủ rung động và sợ hãi! Ông ta lùn,.. gầy, lưng còng, khuôn mặt đầy vẻ phong sương. Nếu như gặp trên đường, đại khái không ai có thể tưởng tượng được một lão già như vậy lại có thế dẫn dắt người Hắc Uyên tiêu diệt nhu khách cực mạnh cuả Bách Uyên là Tây Sơn vương tộc! Chỉ có đôi mắt lạnh như điện phát ra sát khí uy nghiêm phủ đầy trời kín đất mọi ngóc ngách kia, mới thể hiện rõ thân phận chân thật của một lão già trông không có gì đáng để ý. Hai cánh tay gầy như hai khúc củi khô cầm một thanh trường mâu mầu đen, động tác của lão cũng không có gì ngoài sức tưởng tượng. Nếu luận về kỹ xảo, còn xa mới so được biến hóa kinh người của Duy Tư Lý, nhưng lại chiếm trọn hai chữ: Nhanh và Lực! Nhanh tới mức không gì có thể so sánh nổi, Cho dù trạng thái Linh Thức của Trần Mộ đã đẩy lên mức cực hạn, cũng chỉ tiếp cận được với việc nắm bắt được động tác của đối phương. Dưới tốc độ khủng bố như vậy, mỗi một lần huy động lại hàm chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa. Những sợi tơ năng lượng không gì không khoan thủng của Trần Mộ trong chớp mắt cũng bị bẻ gẫy, mà Trát Lạp chỉ dưới một kích cũng bị trọng thương, có thể thấy nó ghê gớm đến mức nào. Trần Mộ tựa như lại gặp được một Duy A khác! Bản năng chiến đấu khổ luyện trong vô số chiến trường đẫm máu lúc này đã phát xuất ra uy lực của nó! Bình tĩnh, chỉ có thể là bình tĩnh, không được sợ hãi. Tốc độ của Hách Địch Lạp Đặc khiến Trần Mộ đến sợ hãi cũng không kịp, lập tức tiến nhập trạng thái chiến đấu. Không gian xung quanh như cực rõ, hắn thậm chí có thể nắm rõ được đường bay của thiên tinh đằng bị đẩy lùi, khuôn mặt trắng bệch thảm hại của Trát Lạp, lại còn lực lượng truyền qua thiên tinh đằng mà tác dụng lên cơ nhục của nàng trong chớp mắt. Trát Lạp đã bị thương, bị trọng thương. Dưới sự vận chuyển như cuồng phong của Linh Thức, Trần Mộ chính xác đưa ra phán đoán. Phán đoán này khiến cho sự ngạc nhiên của Trần Mộ bị đánh bạt đi, không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn. Bây giờ Trần Mộ chỉ còn bình tĩnh, lạnh lùng tựa như cái máy, vô cảm hờ hững như máy móc. Trong giờ phút này, không gì có thể ảnh hưởng tới cuộc chiến của hắn. Một kích của Trát Lạp đã huy động lực lượng toàn thân của nàng, nó khiến cho thân hình của Hách Địch Lạp Đặc bị cản trở lần đầu tiên, một sự đình trệ trong thời gian cực kỳ ngắn.. nhưng đối với Trần Mộ mà nói, chỉ cần một sự khựng lại trong thời gian chưa đầy 0,1 giây là cũng đã đủ! Hắn ra tay phản kích. Tà Quân Đồng! Một con mắt màu đỏ yêu dị đột nhiên xuất hiện trong khoảng không tầm nhìn của Trần Mộ và Hách Địch Lạp Đặc, quỷ dị cùng cực. Con mắt màu đỏ máu đang nhắm nghiền đột nhiên khai mở, một luồng ánh sáng màu đỏ bắn ra. Luồng sáng màu đỏ này to chừng ngón tay cái, ngoại trừ nó có màu đỏ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nó không có chỗ nào quá đặc biệt. Nhưng lại chính luồng sáng màu đỏ không có gì đặc biệt này, lại khiến cho Hách Địch Lạp Đặc khựng lại lần thứ hai. Vặn mình quỷ dị một cái hoàn toàn ngoài quy tắc vật lý, Hách Địch Lạp Đặc đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Trần Mộ. Ngọn mâu trên tay đâm một cái, trước mắt Trần Mộ như hoa lên, mũi mâu đen thui không một chút ánh sáng xuất hiện trước mắt, lao đến với tốc độ cao hình thành một luồng khí áp khủng bố khiến đôi mắt của Trần Mộ đau nhức gần như không mở ra được. Trước tình thế nguy cấp, Trần Mộ tuyệt không hoảng loạn, con ngươi vẫn hờ hững như cũ, tựa như người sắp chết dưới ngọn mâu không phải là hắn vậy. Ngay lúc Hách Địch Lạp Đặc chuyển mình, không một ai chú ý thấy con mắt màu đỏ vừa mới phát ra luồng sáng màu đỏ đã nhắm lại. Mà tại lúc ngọn mậu gần như đâm thủng con mắt của Trần mộ, con mắt màu đỏ máu lại mở ra lần nữa. Trong con mắt màu đỏ máu này, giờ bất ngờ xuất hiện một con ngươi nhỏ bé màu vàng kim! Con ngươi nhỏ bé màu vàng kim này đột nhiên bắn ra vô số những tia sáng màu vàng nhỏ bé, mà điều kỳ dị chính là, những tia sáng này lại đan vào với nhau, tựa như dệt lên một trướng bồng màu vàng nhắm đối phương chụp tới. Tà Quân Hối Kim Đồng Chức! Đây là lần đầu tiên trong thực chiến Trần Mộ sử dụng chiêu này. Là loại tạp phiến chùm tia cực cực đỉnh, uy lực của Tà Quân Đồng cực kỳ cường đại, bình thường cơ hội để hắn sử dụng nó không nhiều, mà tuyệt chiêu giấu kín này Trần Mộ lại chưa từng sử dụng. Đôi mắt của Hách Địch Lạp Đặc trợn trừng, ngọn mâu thu lại nhanh như chớp, thanh mâu đen thui lúc này lại rực lên ánh sáng màu đỏ như thanh mâu thép được nung nóng, Hách Địch Lạp Đặc gầy gò lưng còng trừng mắt phẫn nộ, thần tình hiên ngang tựa như thiên thần giáng trần. Trần Mộ tinh tế cảm giác được khí thế của đối phương bạo trướng, hắn có thể nhận ra được ý nghĩ của Hách Địch Lạp Đặc, đối phương muốn chỉ trong một chiêu phân thắng bại! Không có gì có thể áp chế được, những kìm nén chiến ý của hai người trong giây phút này đột nhiên biến mất. Chiến ý trần trụi của hai cường giả đỉnh phong va chạm! Trần Mộ đôi mắt băng lạnh như hoang nguyên cực địa, trong đó tựa như có gì đó đột nhiên phát nổ, hoang nguyên tiêu tán, chiến ý như nham thạch bị kìm nén ngàn năm trong lòng đất ngập trời, trong giây lát phún trào cháy rực cả bầu trời. Con mắt màu máu điên cuồng tăng đến cực đại, tựa như tấm khiên đứng sừng sững trước mặt Trần Mộ. Con ngươi màu vàng kim trong đó chiếu thẳng vào Hách Địch Lạp Đặc! Tia sáng màu vàng kim cứng rắn chọi thẳng vào thanh mâu nung đỏ! Một chiêu cực mạnh của hai cực đại cường giả trực diện va chạm vượt quá mọi tưởng tượng của mọi người. Đất trời chỉ còn một màu trắng lóa, thời gian như ngừng lại lúc này. Không một ai có thể biết được điều gì xảy ra. Các nhu khách độc chiến tuyệt đối như trong mộng, bọn họ dừng hết mọi động tác, bởi vì cái gì bọn họ cũng không nhìn được, ngoại trừ một mảnh trắng lóa, tinh thần tựa như bị đào khỏi thân thể, bọn họ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, thậm chí có người vẫn còn giữ nguyên tư thế chiến đấu, trông quái dị vô cùng. Không biết qua bao lâu, bọn họ mới hoàn hồn trở lại. Tiếng động ầm ầm vang vọng không dứt, sóng trùng kích tựa như cơn bão càn quét qua toàn bộ chiến trường, bọn họ đột nhiên như bị cuốn vào trong cơn lốc, bộ mặt ngỡ ngàng như đang bị quay cuồng bởi luồng khí nát vụn. Lần va chạm này đã triệt để nhiễu loạn chiến trường. Quần áo Trần Mộ toàn bộ phá nát, trừ độ nghi trên tay phải, còn lại không thấy được chỗ nào nguyên vẹn. Góc miệng của hắn tràn máu tươi, toàn thân truyền lại những cơn đau nhức, nhãn thần phức tạp vô cùng nhìn vào một chỗ không xa. Mạc Tang bị một đoạn mâu gẫy đâu xuyên qua người, đôi mắt hắn trợn ngược tựa như không thể tin nổi những chuyện vừa mới phát sinh. Bên cạnh gã, Hách Địch Lạp Đặc nằm trong một vũng máu, ánh đỏ của máu tươi chầm chậm lan ra trên mặt đất. Đám hộ vệ xung quanh bọn họ, người người kinh hãi thất sắc. Nhìn quanh chiến trường đã loạn thành từng đám, Trần Mộ trong lòng than nhẹ, Hách Địch Lạp Đặc thật là khủng bố. Hách Địch Lạp Đặc đã dùng chính tính mạng của lão cứu người Hắc Uyên. Quân đội của Mạc Tang vốn dĩ đã chiếm thế áp đảo, chỉ giết một mình Mạc Tang tuyệt đối không thay đổi được vận mệnh của người Hắc Uyên, bản thân hắn cũng nằm trong kế hoạch của Hách Địch Lạp Đặc. Trong khoảnh khắc va chạm của hai cỗ năng lượng, Hách Địch Lạp Đặc đột nhiên thuận thế đảo người bay ngược lại, hai cỗ năng lượng cường đại tuyệt luân va chạm đã tạo ra một lực cực kỳ khủng bố khiến tốc độ của lão trong chớp mắt đột nhiên bạo tăng đến mức không một ai có thể tưởng tượng. Chính bằng việc mượn tốc độ kinh người này mà lão dễ dàng đột phá được tầng tầng lớp lớp phòng thủ của đám hộ vệ xung quanh Mạc Tang. Sát chiêu của Trần Mộ đã phá nát sinh cơ của Hách Địch Lạp Đặc, đây chỉ là một hơi cường ngạnh chống đỡ của lão. Mạc Tang bị chết, thế trùng kích mạnh mẽ càn quét chiến trường cũng bị phá nát, người Hắc Uyên không cách nào chuyển bại thành thắng, nhưng cũng đủ khả năng bỏ trốn, vì bộ tộc mà giữ lại một phần nguyên khí. Hách Địch Lạp Đặc quả nhiên vết thương chưa lành, cho đến lúc trước chỉ có những lời đoán vu vơ, nhưng lúc này, Trần Mộ mới khẳng định chắc chắn được. Nếu thương thế đã lành, Hách Địch Lạp Đặc không hẳn không đủ khả năng vãn hồi chiến cục. Chỉ dưới tình trạng vết thương chưa lành, mới khiến lão lựa chọn phương án bỏ mình cứu người như vậy. Hách Địch Lạp Đặc thương thế chưa lành mà còn kinh khủng như vậy, nếu lành lặn khỏe mạnh không biết còn kinh khủng đến mức nào? Vẫn còn đầy kinh hãi, Trần Mộ đối với lão đầu gầy còm này tràn đầy kính ý!