Tạp Đồ

Chương 59

Buổi họp báo phát hành của tập đoàn Duy Khả sẽ được tổ chức sau hai tháng nữa, Trần Mộ cùng Lôi Tử cũng có đủ thời gian để thực hiện toàn bộ kế hoạch. Trong việc này bọn họ không chỉ được Bùi Hành hết sức ủng hộ, mà câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp cũng giúp đỡ khá nhiều. Điều này khiến cho tiến độ công việc của Trần Mộ rất nhanh, hắn chỉ tốn hai tuần liền chế tạo xong các huyễn tạp mà Lôi Tử cần. Sau khi xem hiệu quả của huyễn tạp mà Trần Mộ chế tạo xong, Lôi Tử khen ngợi không ngớt lời. Phần việc của Trần Mộ đã xong, nhưng đối với Lôi Tử mà nói thì còn lâu mới kết thúc. Đảm nhận vị trí tổng biên kịch, hắn còn cần phối hợp làm việc nhịp nhàng với các nhân viên khác. Vì vậy cả ngày đều thấy hắn đi sớm về muộn, đầu tắt mặt tối. Vốn Trần Mộ còn lo lắng sự an toàn của Lôi Tử, nhưng sau đó lại phát hiện có người âm thầm bảo vệ Lôi Tử thì mới yên lòng. Việc này là do hắn tình cờ phát hiện. Tên tạp tu kia dù chỉ nhìn thoáng qua một chút nhưng vẫn bị hắn phát hiện. Cảm giác của hắn bây giờ nhanh nhạy đến mức trước kia không thể tưởng tượng ra được. Tương tự hắn cũng phát hiện có người đang âm thầm bảo vệ bản thân mình. Dù không biết thực lực của người đó ra sao, nhưng nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp.Trần Mộ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hắn không thích bị người khác nhìn trộm khi đang huấn luyện nên hắn quyết định cả ngày đều ở trong nhà. Nhưng nếu cứ như vậy thì hắn bắt đầu rãnh rỗi. Cho dù là huấn luyện gì thì mãi mãi không phải cứ nhiều là tốt. Ví dụ như rèn luyện cảm giác, Trần Mộ liền phát hiện trong ba giờ đầu tiên có hiệu quả tốt nhất, vượt qua khoảng thời gian này thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Mà môn thể dục cũng như vậy, nếu thời gian quá dài thì toàn bắp thịt trên thân sẽ mệt mỏi quá sức. Hơn nữa trong thời gian này, trên tay hắn cũng không có công việc khác. Lôi Tử vẫn chưa đưa tập kế tiếp của {Sư Sĩ Truyền Thuyết} cho hắn. Bất ngờ Trần Mộ phát hiện bản thân trở nên nhàn rỗi, thời gian còn lại nên làm gì đây? Đang lúc buồn chán thì hắn bỗng nghĩ tới thế giới nước đơn giản. Đã có trò chơi thoát khỏi trói buộc, vậy chắc cũng có trò chơi khác? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Trần Mộ, hắn đột nhiên có hứng thú. Ngoại trừ mỗi ngày đều huấn luyện cảm giác cần ở trong thế giới nước đơn giản, thì đã lâu hắn không đi thăm dò nó. Vừa vào thế giới nước đơn giản, một cỗ áp lực nước quen thuộc đột nhiên bao phủ cả người hắn. Hắn đã sớm quen thuộc với chuyện này, thân thể lắc lư một cách kì lạ, giống như một con cá đang bơi, cả người liền vọt lên ra ngoài. Lớp cát mềm cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn, nửa bơi nửa bước, như đi trên mặt đất. Đây là kĩ xảo mà hắn học được từ trong trò chơi thoát trói buộc, hắn phát hiện loại kĩ xảo này rất thích hợp để di chuyển trong nước. Đây cũng là tác dụng duy nhất của kĩ xảo này mà hắn phát hiện đến giờ. Tuy nhiên khi nghĩ đến tấm {Thoát Vĩ toa} tạp, hắn thấy mình tốn nhiều công sức như vậy rất đáng giá. Làm người không thể quá tham lam, hắn cảnh báo bản thân trong lòng. Rong tảo là trò chơi thoát trói buộc, ngọc trai lớn là phương pháp rèn luyện cảm giác, bên trong thế giới nước đơn giản còn có cái gì khác? Ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào bầy cá kiếm đang bơi kia. Bầy cá kiếm hình tam giác, mỗi lần nghĩ đến tên gọi này hắn đều đỏ mặt xấu hổ. Vẻ bề ngoài của các con cá kiếm tam giác này thật sự khiến người khác khen không nổi, nhưng thân hình linh hoạt của chúng, còn có quỹ đạo bơi khó đoán trước, lại thêm hơi thở sinh mạng của chúng. Những điều này khiến lòng hâm mộ của Trần Mộ đối với người chế tạo tạp phiến thần bí càng sâu đậm. Đàn cá kiếm này có khoảng vài trăm con, khi bơi nhìn rất tráng lệ. Chúng là mục tiêu lần này của Trần Mộ, theo hiểu biết của bản thân, hắn tin rằng trong thế giới nước đơn giản không có vật gì vô ích. Huống chi đàn cá này quá thu hút sự chú ý của người khác. Trần Mộ thử tới gần đàn cá, khi hắn còn cách đàn cá một khoảng cách thì chúng dường như nhận ra sự tồn tại của hắn. Bầy cá hơn mấy trăm con đang vui đùa bỗng nhiên đứng im, chúng cùng lúc ổn định thân mình. Những con cá kiếm này xếp thành đội ngũ chỉnh tề, toàn bộ đầu tam giác nhỏ màu hồng cùng ngắm vào Trần Mộ. Bị hơn mấy trăm đôi mắt cá hình tam giác nhìn chòng chọc, mồ hôi lạnh của Trần Mộ đều chảy hết xuống đất. Bỗng dưng một con cá kiếm rời khỏi bầy, lao về phía Trần Mộ. Trần Mộ lập tức bị dọa đến giật mình, thân thể lập tức nghiêng qua một bên, liền tránh được đòn tấn công của con cá kiếm này. Không đợi hắn vui mừng, lại thêm một con cá kiếm khác lao tới. Bây giờ Trần Mộ liền cảm thấy hối hận, sao mình lại làm đầu những con cá kiếm này thành hình tam giác sắc bén chứ? Nếu làm thành hình tròn thì tốt biết bao a! Cá bong bóng hình tròn, dù cho đâm vào người cũng không đau a! Tuy nhiên những con cá kiếm này cũng không để hắn có thời gian hối hận, vừa tránh được đòn thứ hai, lại có thêm một con cá kiếm lao tới. Một bầy cá kiếm như hổ đói rình mồi vây quanh, mỗi con cá kiếm hung hăng lại gần, ngay cả lớn gan như Trần Mộ, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Hắn bối rối, mặc dù đã học được kĩ xảo phát lực trong nước, nhưng so với sinh vật sống trong nước thì vẫn chậm chạp như một con vịt không biết bơi. Chỉ gắng sức được bảy tám giây, hắn liền chịu không nổi. Cánh tay trái tê rần, hắn còn chưa kịp kêu lên đau đớn thì chỉ trong chốc lát, toàn thân trên dưới đã bị đâm hơn bảy tám lần. Ngay cả lần trước bị thương, dù không có thuốc gây tê Trần Mộ đều có thể chịu được nhưng lần này sắc mặt hắn lại đột nhiên thay đổi. Đau đớn! Đau đến tận xương tủy! Vừa mới nghĩ rằng khả năng chịu đau của bản thân tiến bộ lớn nhất, bây giờ mới hiểu được cái gì mới gọi là đau thật sự! Giống như trong nháy mắt, có vài tia nước cực nhỏ bất thình lình từ ngoài da tiến vào trong xương tủy. Trần Mộ đau đến mức cả khuôn mặt đều nhăn lại cùng một chỗ, nhưng hắn biết nếu lúc này không có biện pháp ứng phó, có lẽ mình sẽ bị đàn cá kiếm này đâm chết tươi, không đúng, là đau đến chết! Chân phải của hắn giậm sâu vào trong cát, cả người đột nhiên ngửa về phía sau, thân thể mềm dẻo vô xương, liên tục lắc lư rất nhanh nhiều lần, khiến thân thể của hắn nhìn qua như một cuộn sóng, nhanh chóng vọt ra. “Cá kiếm số bảy, khiêu chiến thất bại.” Giọng nói già nua quen thuộc như đang giải thích cho hành vi lúc này của Trần Mộ. Khi Trần Mộ dốc hết sức, cả rong tảo đều không trói được hắn, càng không cần nói đến những con cá kiếm nho nhỏ này, hắn như một mũi tên được bắn khỏi cây cung, vèo một cái liền thoát khỏi vòng vây của mấy con cá kiếm. Trần Mộ lui về sau hơn mười mét mới dừng lại. Cá kiếm không có đuổi theo, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng còn sợ hãi quay đầu nhìn bầy cá kiếm đang bơi quanh quẩn, chúng đã khôi phục lại tình trạng bơi tự do như bình thường, cũng không thèm nhìn tới Trần Mộ đang hoảng sợ. Rất đau! Bây giờ trên người Trần Mộ vẫn cảm thấy từng cơn nhức nhối nhẹ, vẻ mặt hơi sợ hãi nhìn đàn cá kiếm. Bên trong thực sự có ẩn tình! Vừa rồi hắn nghe rất rõ giọng nói già nua kia: “Khiêu chiến thất bại!” Chỉ là….trò chơi, như vậy….chỉ sợ chết người a! Hắn không hiểu được, tại sao cá kiếm đâm vào người lại đau đớn đến vậy. Nếu nói hắn phát hiện thứ gì nguy hiểm trong tạp phiến thần bí này, Trần Mộ cũng không quá kinh ngạc. Ngay từ đầu, hắn đã không hề nghĩ rằng tạp phiến này không có bất cứ mối nguy hiểm nào. Bất quá hắn tạm thời gác vấn đề này qua một bên, bây giờ hắn đang suy nghĩ đàn cá kiếm này để làm gì? “Khiêu chiến thất bại! Cá kiếm số bảy.” Rốt cuộc trong tám chữ này ẩn chứa thông tin gì?