Tạp Đồ
Chương 589
Hơi thở nặng nề đối với thính giác bén nhạy của các nhu khách trở thành vô cùng chói tai thế đấy.
Nhưng không ai để ý đến thứ đó, mọi người đều bị hấp dẫn bởi cuộc chiến đấu trong trường. Hơi thở nặng nề dần dần biến mất, chỉ còn sự yên tĩnh, yên tĩnh cực kỳ ngụy dị phủ xuống giác kỷ trường..
Trong mắt của những người đứng xem đầy vẻ kinh hãi, họ không thể tin vào cảnh tượng trước mắt họ.
Pháp Da Tư chưa bao giờ bại qua một trận nào vậy mà bị ngườ phụ nữ này áp chế hoàn toàn.
Không sai, là áp chế hoàn toàn!
Bóng Thiên tinh đằng bay khắp trời, Pháp Da Tư bị nguy cơ bao phủ! Mỗi lần đằng, thuẫn va vào nhau đều phát ra một tiếng choang nặng nề! Sức lực kinh khủng đó sẽ khiến người không khỏi liên tưởng đến loại vũ khí như búa tạ. Nơi đằng và thuẫn va đập, một lực lượng cường mạnh đến mức không khí cục bộ dao động phát sinh ra những gợn sóng cũng đủ khiến người ta ko thể chịu đựng được sự hồi hộp.
Trong lòng họ Pháp Da Tư như một vị thần mạnh mẽ vậy mà lại chỉ biết đứng phòng thủ tại chỗ, không còn sức lực nào để đánh trả.
Những kẻ có lòng tham lam đứng trước vũ lực cường đại trước mắt khiến người ta ngạt thở này cũng biến mất tăm mất tích.
“Đây, người phụ nữ này là ai…..?”
Đáp lại câu hỏi của hắn ta, sau một tiếng va đập như tiếng sét đánh, lại chỉ là sự tĩnh mịch chết người.
Trần Mộ rất có hứng thú đứng nhìn hai người đang chiến đấu, không thể không nói Thuẫn nhận lưu đối với cách vận khí sử dụng thuẫn đúng là có nơi độc đáo. Chỉ riêng việc Pháp Da Tư có thể dưới tay Trát Lạp kiên trì đến bây giờ, cũng đủ để khiến hắn nhìn sáng mắt. Phương thức công kích của Trát Lạp phiêu hốt ngụy di khó lường nhưng sự phòng thủ của Pháp Da Tư thì một giọt nước cũng không lọt qua.
Pháp Da Tư vận dụng chiếc thuẫn hình giọt nước đến tận lực, cực hạn. Toàn thân của hắn đều bị bao phủ trong thuẫn ảnh. Độ dày đặc của thuẫn ảnh, dưới sự công kích cuồng bạo của Thiên tinh đằng, mỗi lần như thế đều lung lay gần như là muốn tan vỡ nhưng rồi lại cứng rắn, kiên trì trụ lại.
Cánh vai của Pháp Da Tư cực kỳ linh hoạt, có thể làm ra nhiều động tác mà không ai có thể ngờ tới được, hắn cực giỏi khi nắm bắt được trọng tâm của thuẫn.
Một số trong những động tác đó là những động tác Trần Mộ chưa bao giờ nghĩ đến, nên càng khiến hắn sáng mắt lên. Tuy trên tay hắn có Yên liên nhẫn diệp thuẫn, nhưng lại không thể làm đạt được mức kỹ xảo tinh vi của thuẫn. Chứng kiến được kỹ xảo xuất sắc của thuẫn đạt đến độ như thế, hắn cảm thấy Yên liên nhẫn diệp thuẫn trong tay bản thân cũng thực là phí của trời.
Cuộc chiến của An Đức Liệt và Côn Á lại là quang cảnh khác.
Hai người này đánh với nhau như một đám cháy lớn, kẻ thù gặp nhau, nên tự nhiên sẽ cực kỳ quyết liệt. Nói đến kỹ xảo, Côn Á thua xa Pháp Da Tư, đòn thế nhiều chỗ chỉ hào nhoáng chứ không thực dụng, song vẫn xuất sắc hơn An Đức Liệt. Tuy vậy An Đức Liệt lắm lúc lại sẵn sàng lưỡng bại câu thương, đòn đổi đòn. Thái độ đánh không thiết mạng sống này khiến Côn Á cũng chịu một áp lực cực lớn.
Tuy An Đức Liệt ở thế kém hơn, Trần Mộ vẫn rất tán thưởng. Kỹ xảo của An Đức Liệt trải qua thực chiến rèn luyện, phong cách của hắn càng ngày càng thực dụng, nhìn xa thì không có đẹp mắt hoa lệ như Côn Á, thậm chí có nhiều chỗ rất thô. Tuy vậy nếu như cho Trần Mộ lựa chọn ai sẽ thắng lợi, hắn sẽ ko chút ngần ngại mà chọn An Đức Liệt.
Hắn rất xem trọng tiền đồ sau này của An Đức Liệt.
Kỷ xảo của An Đức Liệt còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện nhưng có thể thấy được hắn đang dần hướng tới con đường khác so với Thuẫn nhận lưu. Hay nói một cách khác, hắn bắt đầu hình thành phong cách của bản thân. Tuy vẫn còn rất thô thiển song cũng như rượu đục, bắt đầu tách biệt được phần cặn và phần trong riêng biệt, lại khiến Trần Mộ hào hứng hẳn.
Với lại, Trần Mộ còn để ý tới, từ lúc chiến đấu đến bây giờ, An Đức Liệt không ngừng điều chỉnh. Và những chỗ thô thiển cũng dần dần trở thành hoàn chỉnh, chín chắn hơn nhiều.
Đông đông đông!
Tiếng va chạm vang lên dày đặc như tiếng mưa, khiến người khác không thể thở nổi.
Pháp Da Tư hoàn toàn không nghĩ đến, bản thân sẽ có 1 ngày tả tơi như thế. Là một đệ tử kiệt xuất nhất của Thuẫn nhận lưu trong thế hệ này, thực lực hắn ta đã từ lâu không ai trong lưu phái địch nổi. Hắn cảm thấy huấn luyện trong lưu phái không thể khiến hắn thêm tiến bộ, bản tính kiên nhẫn của hắn đã ngạo nhiên lựa chọn đến giác kỷ trường để ma luyện kỷ xảo. Rất nhanh sau đó, hắn đã tẩy rửa hết vẻ ngây thơ non nớt trên người. Hòa mình vào môi trường mà chỉ sơ sẩy sẽ mất đi mạng sống như giác kỹ trường, hắn càng trở nên lãnh khốc vô tình. Đồng thời thực lực của hắn ta cũng đột nhiên mạnh mẽ lên.
Đến bây giờ, ngoài việc ngẫu nhiên gặp nhu khách đến từ nơi khác, những nhu khách chỉ cần đã đến qua giác kỷ trường một, hai lần, cũng rất cẩn thận bảo trì cự ly với hắn. Cho dù là những cỗ máy giết người của thành chủ Mạc Tang cũng không dám trêu chọc hắn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như ngày hôm nay! Mà ngay suy nghĩ tuyệt vọng như thế, cũng chỉ có thể thoáng qua rồi biến mất trong đầu hắn. Hắn hoàn toàn không dám có sự phân tâm nào, sự công kích của đối phương như cuồng phong bão vũ, ép hắn đến nỗi cơ hội thở cũng không có. Nếu như hai năm nay không phải thực chiến ở giác kỷ trường khiến hắn có thể thay đổi thì dưới sự công kích cường độ như thế, thậm chí hắn không thể kiên trì đến mười giây.
Bây giờ trong lòng hắn không có chút đắc ý nào. Tất cả khí lực của hắn đều tập trung phòng thủ, đến nỗi muốn suy nghĩ cách phản kích cũng không làm được. Mỗi lần, hắn ngưng tụ lại quang tầng của thuẫn, đều dễ dàng bị đối phương đánh vỡ.
Đông đông đông đông!
Tấn suất công kích của đối phương càng lúc càng nhanh, với tần suất cực kỳ ổn định gia tăng lên.
Điều này khiến hắn gần như sụp đổ! Điều này rõ ràng là đối phương chưa dốc hết sức. Bản thân đối phương chưa hề mất đi sự khống chế đối với công kích. Đột nhiên, hắn có một loại ảo giác, đối mặt với hắn không phải là một phụ nữ, mà là một người khổng lồ cao tận mây, hắn chỉ như một con kiến nhỏ bé dưới chân của người khổng lồ.
Cảm giác chán nản, không có khả năng chiến thắng bất thần tràn ngập trong đầu hắn.
Tại sao lại như thế……tại sao lại như thế…..
Chẳng lẽ bản thân hắn lại có thể sa sút thành kẻ thất bại sao?
Tuy động tác trên tay hắn vẫn còn huy động Thủy tích thuẫn nhưng tinh thần của hắn trong thời khắc này đã xuất hiện một thoáng đờ đẫn.
Trong chiến đấu khi tinh thần xuất hiện hoảng hốt là một việc rất đáng sợ, huống chi đối thủ của hắn là Trát Lạp. Trong lúc tinh thần của Pháp Da Tư xuất hiện một thoáng hoảng hốt mơ hồ thì Trát Lạp đã bắt lấy chính xác thời điểm đó!
Thiên Tinh Đằng trên tay nhẹ nhàng êm ái khẽ rung lên.
Như tiếng rít khi rắn độc phun nọc, giữa những tiếng vang như sấm thật khó mà nghe ra đươc. Song đồng thời, trong đám người đứng xem, có một số người biến sắc mặt!
Thiên tinh đằng vừa mới nặng như búa tạ đột nhiên biến thành một cái dùi ánh sáng mảnh mai!
Nhẹ nhàng xuyên qua một chỗ sơ hở cực nhỏ trong thuẫn ảnh của Pháp Da Tư.
Phốc!
Một chùm máu đột nhiên nổ ra từ bả vai trái của Pháp Da Tư, Thiên tinh đằng bất ngờ lộ ra một mũi đằng nhỏ, nhọn hoắt.
Đột nhiên, một đám người xông vào từ lối vào của giác kỹ trường, vừa đúng lúc họ nhìn thấy được màn này.
“Sư huynh!”
“Pháp Da Tư!”
Đôi mắt của đám người này đỏ ngầu lên. Thành A Cổ Đạt là địa bàn của họ, lúc nào mà người của Thuẫn nhận lưu lại có thể để người khác giết chết tại đây?
“Mọi người cùng nhau lên!Giết họ đi!” Không chút do dự, những nhu khách của Thuẫn nhận lưu củng nhau ùa lên.
Trần Mộ nhăn mặt nhíu mày, tay hắn nhanh như chớp điện với ra sau lưng.
Túi hành trang như làm bằng giấy bị kéo xuống một mảnh lớn, khi mọi người còn chưa nhìn rõ trong đó là gì thì tay của Trần Mộ đã bắt lấy vũ khí.
Thứ mà hắn nắm lấy trước tiên là Bạch mông cốt thứ, đặc biệt có những đường vân tăng tiếp xúc. Khi hắn bắt lấy, liển cảm thấy được sự thoải mái ko thể so sánh được.
Dường như không có bất cứ điều chỉnh nào, tay phải của hắn đột nhiên biến mất trong không khí.
Ba!
Trong trẻo như có chút giống tiếng pháo, đột nhiên vang lên trong đám người. Máu thịt tung bay, những tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp.
Vừa ra tay, đôi mắt của Trần Mộ vốn không khác với người thường, chợt biến mất sạch tình cảm trong đó, trở nên băng lạnh, thờ ơ! Hắn không có chút ngập ngừng, như những cuộc chiến đấu bình thường, năm trăm cây Bạch mông cốt thứ phóng ra ngoài toàn bộ trong thời gian chưa đến nửa giây.
Tại nơi chật hẹp đông đúc như thế này, lực xuyên thấu kinh khủng của Bạch mông cốt thứ được hiển lộ hoàn toàn. Không tốn chút công sức nào, năm cây bạch mông cốt thứ xuyên thấu qua nhóm người, hung mãnh cắm phập vào tường, chỉ lộ ra ngoài chừng phân nửa cây.
Một kích kỳ diệu bất thần này đã khiến những kẻ này như ngơ ngẩn.
Trần Mộ cầm Kim hoàn mộc mâu uyển chuyển vung lên, một đầu đâm vào trong đám nhu khách Thuẫn nhận lưu.
Một quầng tròn như mặt trăng kinh diễm hiện ra, giống như u linh của ban đêm, ngụy dị khó lường, lại giống thủy triều từng gợn vỗ vào, liên miên không ngừng, sóng sau càng lớn hơn sóng trước.
Ánh sáng xanh lạnh lùng, trong trẻo chiếu vào chỗ đầy máu tanh tươi trông càng thêm thê lương, diễm lệ và tuyệt vọng.
Kim hoàn mộc mâu dễ dàng đâm xuyên thuẫn trên tay một kẻ thuộc Thuẫn nhận lưu. Không có chút sai sót nào đâm vào trái tim của đối phương, trong mắt tên đó vẫn lộ vẻ khó tin. Trần Mộ thờ ơ rút ra, kéo theo một bựng máu tươi còn ấm nóng. Cổ tay xoay nhẹ, Kim hoàn mộc mâu chính xác đâm tiếp lên cổ họng một nhu khách Thuẫn nhận lưu khác. Vừa đâm dính liền mau lẹ rút ra, trong khi tên này ngã xuống thì cây Kim hoàn mộc mâu này đã liên tục chọc thủng thêm ba tấm hộ thuẫn.
Những tấm hộ thuẫn kiên cố này đối mặt Kim hoàn mộc mâu trở nên mong manh như giấy.
Trần Mộ hạ tay trái xuống, phẩy một cái, bao tay năng lượng phóng ra năm tia năng lượng cực nhỏ. Năm tia năng lượng này giống dây cung bị kéo đứt, bắn vụt ra.
Hai tên nhu khách chỉ cảm thấy cổ họng có một chút tê, động tác dưới chân khựng lại. Chưa tên nào kịp phản ứng thì chúng đã hoảng hốt phát hiện cổ họng của đồng bọn, dần dần nổi lên một đường máu cực nhỏ. Sau đó, một giọt máu rơi ra, giọt máu càng lúc càng nhiều.
Phốc phốc!
Máu phun tràn ra giống như suối nước nóng phun vào bản thân, rồi lúc này cổ họng của mình cũng có chút đau nhối, trước mắt hai người tối mờ đi.
Ba nhu khách khác xiêu vẹo té ngã xuống, sắc mặt họ không còn giọt máu khi nhìn thấy bản thân chỉ còn một nửa chân
A a a!
Một giây sau, tiếng kêu thê thảm tràn ngập giác kỹ trường. Họ đau đớn đến vùng vẫy lăn lóc trên nền nhà, giống như dã thú sắp chết, phát ra tiếng kêu thê lương đầy tuyệt vọng, khiến người khác ko nỡ nhìn.
Trần Mộ vừa ra tay, thì đã làm mọi người ở đây sợ đến ngẩn người!
Bên trong trường thi đấu, nét mặt của người nào cũng xám như tro. Họ hoảng sợ nhìn Trần Mộ, cứ vô ý thức mà lùi ra sau. ‘Bình’ cho đến lúc sau lưng truyền tới tiếng va chạm nhau, mới hay trong lúc không để ý thì bản thân đã lui đến sát vách tường.
Trong chớp mắt, xung quanh Trần Mộ không một ai còn có thể đứng đó được. Bốn phía xung quanh hắn, máu chảy thành sông, thi thể, tứ chi đứt lìa, tàn thịt, máu tươi phô thành địa ngục.
Sắc mặt hắn rất bình thường, đứng trên địa ngục.
Thong thả mà bước đi, tia năng lượng thỉnh thoảng từ dưới đất xuyên qua cổ họng của những nhu khách còn chưa tắt thở. Trong mắt công chúng những tia năng lượng cực nhỏ như cọng tóc, đã không còn chút dễ thương nào, nó giống như một lưỡi liềm trên tay thần chết, thu hoạch sinh mệnh.
Bang Kỳ toàn thân run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn là nhu khách thuộc Ma hắc đội của thành chủ Mạc Tang nhưng hắn cũng không kìm được sự run rẩy. Cho dù chính hắn ở trong Ma hắc đội rất am hiểu ám sát và giết chóc. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân có một ngày, lại sẽ sợ hãi đối với một người đến như thế.
Bản thân trải qua những huấn luyện rất nghiêm khắc, những huấn luyện lạnh lùng nhất, giết người như tê dại…..
Thân thể run lẩy bẩy không sao kiểm soát được. Mỗi lần ánh mắt nhìn đến người nam nhân bình tĩnh đứng ở địa ngục này, mắt của hắn như chạm vào lửa, rồi vô thức mà quay đầu đi chỗ khác.
Không có tiếng kêu thảm, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không còn. Những người chưa chết đều đã thành chết hẳn, bây giờ không gian đã yên tĩnh hơn rồi.
Nhưng chính là thứ yên tĩnh này, khiến Bang Kỳ gần như gục ngã!
Hắn cố không phát ói tại chỗ, lẳng lặng mà chuồn đi.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
34 chương
493 chương