Tạp Đồ

Chương 570

Tiếng rít! Là tiếng rít! Trong tầm mắt, cả một tảng màu lam! Nằm sấp trong hang, Trần Mộ tái mặt. Nhìn qua cửa hang, có thể thấy một khối băng màu lam cực lớn từ trên trời giáng xuống, giống như sao băng đập mạnh vào mặt đất. Mỗi lần va chạm, hắn đều cảm nhận được sự rung động của nền đá bên dưới. Đá vụn trên đỉnh hang rơi lả tả, tiếng va chạm ầm ầm vang lên không dứt. Hắn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác. Do vấn đề an toàn, mọi người đều chọn vị trí vách đá khá dày. Ở chỗ này khá an toàn, tầng đá dày trên đầu là lớp bảo vệ tốt nhất. Tuy nhiên, hiện Trần Mộ đang lo một chuyện khác. Nếu cái hang này sụp thì chẳng ai có thể sống sót. Lồng năng lượng cho dù mạnh đến mấy cũng không thể chịu nổi ngọn núi nặng mấy vạn tấn. Đá vụn liên tục rơi xuống khiến Trần Mộ càng sầu lo, nhưng bây giờ mà ra ngoài thì chẳng khác gì tự sát. Rắc rắc! Giữa những tiếng nổ lớn liên hồi, âm thanh nhỏ nhoi này lại như tiếng sét đánh trong lòng Trần Mộ. Sắc mặt của hắn rất khó coi, liền ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy vách đá trên đầu Ba Cách Nội Nhĩ càng lúc càng rạn nứt. Đáng chết. Chỗ đó sắp sụp! Hang động được vội vàng tạo ra chỉ đủ chỗ cho ba người. Ba Cách Nội Nhĩ ở sâu nhất, Trần Mộ ở ngoài cùng, nữ ma quỷ Trát Lạp ở giữa. Vết rạn càng lúc càng lớn, có thể đổ sụp bất cứ lúc nào. Tồi tệ nhất là bên trong không còn chỗ để Ba Cách Nội Nhĩ tránh. Ba Cách Nội Nhĩ khiếp sợ nhìn trên đầu mình, miệng run rẩy. Trơ mắt nhìn mình sắp bị lớp đất đá lở chôn vùi, nỗi sợ hãi này đủ để phá hủy bất cứ ai. Vài giây sau, Ba Cách Nội Nhĩ lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn chợt quay qua, vẻ mặt rất khó coi, nhếch miệng cười còn tệ hơn khóc: “Ông.. chủ. Ta sắp đi gặp Tây Lợi Á..” Chuyện cũ như tia chớp đâm vào đầu Trần Mộ. Trong nháy mắt, vài câu chuyện xoay quanh đầu hắn đến nỗi mất cả khả năng suy nghĩ. Hắn lộ vẻ giật mình, ngây ra như gỗ, đầu óc trống rỗng. Hắn không nhận ra đôi mắt mình đã chuyển sang màu đỏ từ lúc nào. Chẳng hề báo trước, tay phải của hắn bỗng chộp về phía ngực nữ ma quỷ! Nữ ma quỷ vừa sợ vừa giật mình, vươn khuỷu tay ra định ngăn Trần Mộ. Ánh mắt của nàng chợt trở nên hung tợn. Hai tay Trần Mộ trơn trượt như cá chạch, xuyên qua khuỷu tay nữ ma quỷ, luồn qua sườn nàng rồi nắm chặt lấy áo Ba Cách Nội Nhĩ. Cùng lúc đó, tay trái đỡ cú đá bằng chân phải của nữ ma quỷ, tay phải nắm áo Ba Cách Nội Nhĩ kéo mạnh. Khoảng không gian giữa ba người cực kỳ chật hẹp, động tác kéo này của Trần Mộ khiến ba người càng ép chặt vào nhau. Nữ ma quỷ đè lên ngực Trần Mộ. Rầm! Chỗ Ba Cách Nội Nhĩ vừa ngồi liền bị vô số đất đá che lấp. Bụi bặm phủ kín hang động, may mắn là Ba Cách Nội Nhĩ bị Trần Mộ kéo ra một chút, hiểm tránh khỏi kiếp nạn chôn sống. Dù cho như vậy, đầu vẫn bị một tảng đá đập trúng, máu trào ra. Rắc rắc rắc! Vết nứt trên đầu chầm chậm mà chắc chắn uốn lượn về phía cửa hang. Mỗi tiếng đá vỡ đều vang rõ trong tai, cả ba hoảng sợ. Lúc này nữ ma quỷ cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Rắc rắc rắc! Vết nứt lại lan đến đỉnh đầu Ba Cách Nội Nhĩ, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hai mắt Trần Mộ đỏ rực, hắn thét lên giận dữ rồi kéo mạnh Ba Cách Nội Nhĩ. Nửa người Trần Mộ đã lộ ra ngoài cửa hang. Nửa người vừa lộ ra ngoài liền bị sức gió mạnh mẽ thổi nghiêng qua một bên. Phanh! Lưng hắn dính sát vào tảng đá, hắn thấy mình như bị người ép sát vào vách tường, không thể động đậy. Điều này làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn không ít, màu đỏ trong đôi mắt cũng mờ nhạt hơn. Nỗi sợ hãi như lũ tràn đê, phá tung sự bình tĩnh trong lòng hắn. Mặc dù sức hắn không mạnh như Duy A nhưng vẫn vượt xa người thường. Sau khi hấp thu Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, Tiêu Thanh trong cơ thể lại càng bổ sung ưu điểm này. Trừ khi là siêu cao thủ vô tạp lưu, những người khác đều không thể vượt hắn về mặt thể lực. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị gió thổi đến mức không thể động đậy. Một lúc sau, hắn liền có cảm giác hít thở không thông. Sức gió quá mạnh, mạnh đến mức hắn không thể mở mắt, không thể hít thở. Rắc rắc rắc! Lúc này, tiếng đá nứt như tiếng âm hồn đòi mạng lại vang trong tai Trần Mộ rõ ràng đến thế. Vù! Một khối băng không biết lớn cỡ nào, lướt sát nửa người lộ ra ngoài của Trần Mộ. Nó mang theo lực ma sát khủng khiếp khiến hai má Trần Mộ đau nhức. Phần y phục trên nửa người lộ ra ngoài giống như bị vô số ngọn đao chém, rẹt một tiếng liền hóa thành vô số mảnh nhỏ. Làn da lộ ra giữa trời, Trần Mộ chỉ cảm thấy nửa người đột nhiên cứng đờ. Hắn chưa bao giờ lâm vào cảnh tuyệt vọng như thế! Cơn bão bên ngoài không hề có dấu hiệu yếu bớt, tiếng đá vỡ như tiếng bước chân của thần chết đang đến gần. Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây? Ý nghĩ này như sét đánh thẳng vào đầu Trần Mộ. Nó rõ ràng đến mức hắn không thể bỏ qua. Hắn cố hết sức mở mắt ra, khi thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Ba Cách Nội Nhĩ thì không khỏi ngây ra. Vì mình nên hắn mới tới đây.. Trong chớp mắt, ý nghĩ này lại dữ dội đến mức Trần Mộ quên cả gió bão bên người. Hắn không nên chết trước mặt mình.. Những hình ảnh đoạn thời gian cùng sống với Ba Cách Nội Nhĩ tựa như đèn kéo quân xẹt qua mắt Trần Mộ. Hắn đã giúp mình rất.. Tiếng nói vang lên trong đầu, hắn đột nhiên nở nụ cười, tay trái nhanh như chớp ôm lấy lưng nữ ma quỷ. Nữ ma quỷ giật mình nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì eo Trần Mộ đột nhiên xoay mạnh, ôm chặt lấy nữ ma quỷ lao vào cơn bão. Lão Ba, hy vọng có thể sống sót.. Tiếng thét đầy tuyệt vọng của nữ ma quỷ chợt vang lên rồi biến mất theo gió. Trong chớp mắt, hai người liền biến mất. Ba Cách Nội Nhĩ ngơ ngác nhìn cửa hang không bóng người, sau vài giây mới phản ứng. “Không!” Trần Mộ vừa vào trong cơn bão liền cảm thấy như trời đất quay cuồng. Sau khi trải qua nỗi sợ ban đầu, hắn tỉnh táo hơn nhiều, hắn chưa từ bỏ hy vọng. Trước mặt sự giận dữ của thiên nhiên, hắn không có lực chống cực, điều có thể làm là cố tranh đấu đến hơi thở cuối cùng. Trạng thái Linh Thức. Đại Nê Thu súc thế sẵn sàng! Hắn không thể ngăn cơn bão thổi bọn họ đi, điều hắn cần làm là tránh va chạm với khối băng bên ngoài. Dưới tình hình này, hắn không thể phi hành bằng khí lưu tạp nhưng vẫn có thể tránh né. Nữ ma quỷ liều mạng ôm chặt Trần Mộ, nàng không dám buông tay. Đây là bản năng sợ hãi, giống như người sắp chết đuối luôn luôn bám chặt lấy cọng rơm. Tuy nhiên rốt cuộc thì nàng không phải người thường, sau khi vượt qua sợ hãi ban đầu, nàng lập tức thể hiện sự khác thường của mình. Mặc dù bọn họ bị gió thổi đến chóng mặt, nhưng đến giờ vẫn không bị thương tích gì. Khối băng ngẫu nhiên lao qua sát người khiến nàng sợ đến toát mồ hôi nhưng lần nào cũng tránh được, nàng liền hiểu ra đây là nhờ Trần Mộ. Trong lòng nàng lại dâng lên khát khao được sống. Trong cơn gió, lại không có cảm giác khó chịu như bị gió thổi trên mặt đất. Gió vẫn không hề có dấu hiệu yếu bớt, điều này khiến Trần Mộ hơi lo lắng. Gió không yếu đi thì bọn họ cũng không có khả năng thoát khỏi cơn lốc. Đến giờ, bọn họ đã trôi theo cơn lốc hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ, hắn chưa từng thử giữ trạng thái Linh Thức trong thời gian dài như thế. Bản năng sống đúng là dữ dội a, hắn không khỏi cười khổ. Mặt hắn trắng bệch, môi xanh xao, nhiệt độ giữa cơn bão rất thấp nên thân nhiệt giảm rất nhanh. Lần này may mà có tĩnh lặng sâu cứu hắn. Làm liều, hắn kết hợp tĩnh lặng sâu và trạng thái Linh Thức lại, điều này khiến cho cảm giác tiêu hao ít đi rất nhiều. Nhưng tình trạng của nữ ma quỷ trong lòng ngực hắn không được tốt lắm, nàng không ngừng run rẩy, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lưng Trần Mộ. Trần Mộ chỉ đành cười khổ. Hắn không hề cảm thấy hối hận vì mình lôi nữ ma quỷ chịu cùng. Hắn dám chắc nếu nữ ma quỷ và Ba Cách Nội Nhĩ ở lại thì nàng sẽ không hề do dự giết chết Ba Cách Nội Nhĩ để giữ mạng sống. Hắn không muốn mình trả giá đắt như vậy mà người sống sót cuối cùng là nữ ma quỷ chứ không phải Ba Cách Nội Nhĩ. Đến lúc này, hắn chẳng còn sức đâu mà suy nghĩ vớ vẩn. Hắn cần giữ sự chăm chú, chỉ một khối băng có đường kính hơn 10 cm là đủ để giết chết bọn họ. Đúng là sức ép giữa sự sống và cái chết có thể khiến người khác phát huy khả năng vượt xa bình thường. Hiện Trần Mộ vừa đói vừa lạnh, lại khát và mệt nhưng tâm thần lại cực kì rõ ràng minh mẫn, độ nhạy cảm giác đạt tới mức khó tin nổi. Cảm giác có thể tùy tâm sở dục, làm còn tốt hơn tưởng tượng của hắn. Mặc dù độ nhạy cảm giác là điểm mạnh của hắn, nhưng hắn chưa từng cảm thụ qua cảm giác kỳ diệu như thế. Hắn giống như có ảo giác rằng bản thân có thể làm bất cứ chuyện gì. Thời gian không ngừng trôi qua, nhưng Trần Mộ lại thấy nó chậm chạp vô cùng. Đã năm mươi mấy tiếng đồng hồ trôi qua! Tốc độ gió kinh người như thế, Trần Mộ đã biết bọn họ cách khe núi cực kì xa. Tốc độ của cơn bão vượt xa tốc độ của bất cứ thứ gì hắn từng biết. Hắn tin tưởng cho dù là tạp tu phi hành nhanh nhất Liên Bang cũng không thể đạt tới tốc độ kinh người này. 60 tiếng đồng hồ! Sự mệt mỏi rã rời tràn ngập từng bộ phận cơ thể của Trần Mộ, cả người không còn chút sức lực nào. Hắn nhắm mắt lại. Hình như cảm giác cũng gần như cạn kiệt, trạng thái Linh Thức vốn rõ ràng giờ đã mờ nhạt vô cùng. Dường như tĩnh lặng sâu cũng mất tác dụng, cảm giác không còn tăng nữa. Nữ ma quỷ đã hôn mê từ năm tiếng trước, nhưng hai tay vẫn bám chặt lưng Trần Mộ. Trần Mộ chỉ đành mặc kệ, ngay cả sức động đậy ngón tay cũng không có chứ đừng nói là đẩy nàng ra. Hơn 70 tiếng đồng hồ.. Có lẽ lâu hơn.. Trần Mộ đã hoàn toàn chìm trong trạng thái vô tri vô giác, thần trí mờ mịt, đầu óc không còn suy nghĩ được gì. Xung quanh đều là bóng tối, chút cảm giác còn sót lại đều biến mất. Trước mắt như có một vệt sáng màu lam, rồi lại như chẳng có gì. Qua một lúc lâu, hắn cảm giác như mình rơi xuống vật gì đó. Cuối cùng cũng không bay nữa.. Tâm thần Trần Mộ đã hoàn toàn rệu rã, hai mắt tối sầm lại rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh!