Tạp Đồ

Chương 551

Khơi khơi một câu, lại giống như cơn lốc gào thét quét ngang trong lòng mỗi người. Không có bất cứ tạp âm nào, khán đài vốn yên tĩnh giờ tựa như chết đứng hết cả, tĩnh mịch quá đỗi khiến người người có cảm giác hít thở không thông. Lúc này, mọi người tựa như chìm trong mơ còn chưa tỉnh. Mặt nạ màu trắng bạc tinh khiết, hai đường cong màu đen uốn lượn làm nổi lên cặp mắt lạnh như băng, an nhiên trấn định, hắn đứng ở đó tự nhiên, không một chút màu mè, không một chút thừa thãi, không một động tác thừa, nhưng đột nhiên lại làm người ta sinh ra một cỗ ảo giác, tựa như hắn đứng đó bình tĩnh thẩm duyệt đội ngũ của chính mình. "Hắn.. Hắn, hắn nói hắn là Bạch.. Bạch tổng quản.." Không biết là ai lắp bắp đầy thiếu sót, vậy mà lại giống một mồi lửa, phút chốc châm nổ toàn bộ hội trường. Oanh! Tiếng ồn chợt nổ bùng lên, tựa như một quả cầu nước nặng mấy mươi tấn lơ lửng trên không trung đột nhiên mất đi điểm tựa, từ mấy ngàn thước trên không tăng tốc rơi xuống, trong nháy mắt đập vào mặt đất nổ ầm ầm bốn phía. Tiếng ồn quét qua toàn bộ hội trường, những tạp tu tỉ mỉ thậm chí có thể phát hiện thanh âm ồn ào lớn đến mức kích phát không khí chấn động. Hắn là Bạch tổng quản.. Hắn là Bạch tổng quản! Hắn chính là Bạch tổng quản! Đệ tử sát thần Tây Trạch, người kiến thiết Mộc Tự doanh, toàn diệt Thương Giang quân, tập kích bất ngờ thành phố Ba Môn Bạch tổng quản! Trời ơi, cho ta xin. Trái tim ta chịu không nổi.. Các phóng viên sắc mặt đỏ ửng, kích động quá mức đến run rẩy, khiến cho hình ảnh bị rung rung. Đáng chết! Thế nào mà lại như vậy? Bạch tổng quản. A. Bạch tổng quản. Trần Mộ chính là Bạch tổng quản.. Bọn họ nói năng lộn xộn, ngay cả những lời gì đó chính tự bọn hắn nói ra đều không rõ ràng. Ước chừng qua hai phút, cuối cùng bọn họ mới dần dần an tĩnh lại. Chỉ là, mỗi người sắc mặt vẫn là đỏ ửng bất bình thường. Không cần chỉ đạo, tất cả ống kính thu hình đều đồng dạng hướng vào nhân vật cường đại tràn ngập tính truyền kỳ này! Sức chiến đấu của hắn có lẽ cũng không như sư phụ Tây Trạch bễ nghễ toàn liên bang, nhưng vẫn không thể ngăn cản mọi người điên cuồng mà sùng bái hắn như cũ. Mộc Tự doanh một tay hắn xây dựng cho đến bây giờ vẫn bất bại. Hắn ngang trời xuất thế, kinh tài tuyệt diễm, tràn ngập thần bí, là ngôi sao chói sáng nhất trên bầu trời liên bang. Tạp phiến hắn chế tạo ra được gọi là dẫy số tạp phiến, mỗi một tấm đều có giá trên trời. Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, so với tưởng tượng của bọn hắn Bạch tổng quản còn trẻ như vậy! Kiệt Sâm thấy đám thủ hạ vẻ mặt đờ đẫn, lúc này hắn kích động đến mức hoàn toàn phát điên, một cước đá văng cái tên lóng ngóng kia ra, cướp lấy màn ảnh. "Híc, các bằng hữu khán giả, hy vọng các vị hiện đang xem tiết mục thu hình của chúng ta. Nếu các vị vắng mặt thì thật sự là rất đáng tiếc. Các vị thử đoán xem năm nay, không, có lẽ là thế kỷ này chuyện giật gân nóng hổi nhất là gì. Chúng ta không ai biết được Tiêu Thanh là cái gì. Chúng ta cũng không biết được, nữ nhân xấu xí kia là ai. Chúng ta cũng đồng dạng không thể nào biết được, vị nam nhân được cho là có thể giết chết Thương Lan kia có thật sự hay không có thể giết chết hắn được. Híc, không, có lẽ lát nữa chúng ta có thể biết. Đây là buổi truyền hình trực tiếp của đài truyền hình Lục Dã tại hiện trường thi đấu tinh anh của khu Thiên Đông. Chúng ta một lần nữa tập trung ánh mắt trở lại đấu trường. Trời ạ, thật là cả một đội hình sáng chói lói đến cỡ nào. Bất quá, không hề nghi ngờ, ngôi sao chói mắt không ai khác chính là Trần Mộ. Đúng vậy, có lẽ từ thân phận cùng địa vị mà xét, vô luận là đệ tử của hiệu trưởng đương đại Sương Nguyệt Hàn Châu, người sau này có khả năng chấp chưởng Sương Nguyệt Hàn Châu nhất là Bách Nguyệt, hay là siêu cấp thiên tài Thanh Thanh, người duy nhất tốt nghiệp nội viện của Tinh Viện trong gần năm mươi năm qua, các nàng so ra cũng tương đương Bạch tổng quản, có lẽ chúng ta nên gọi lại là Trần Mộ. Nhưng điểm không sánh được chính là, các vị xin đừng quên, Trần Mộ ngoài việc là một tạp tu xuất sắc, hắn còn là một vị chỉ huy cực kỳ ưu tú, một vị chế tạp sư thần kỳ. Một điểm khác nữa xin nhắc nhở mọi người, Nghiêm Vũ đại nhân cùng Thương Giang quân của Thương Lan đại nhân, có lẽ đã toàn diệt trong tay Trần Mộ. Chúng ta không thể không sợ hãi mà than rằng, tạo hóa đúng là trêu người, hai vị sinh tử cừu nhân này, hiện giờ lại cách xa nhau không đến mười thước.." Mạc Bố Lý sắc mặt trắng bệch, hắn bị dọa ngã. Hắn thật sự là bị dọa mà ngã — Trần Mộ không ngờ là Bạch tổng quản! Hắn cảm thấy được thân mình như bị nhũn ra, nhìn đám người chung quanh kích động, hắn lại như đang chìm trong hầm băng. Âm mưu! Nhất định có âm mưu! Hắn rất muốn gào lên nói cho người chung quanh, cái gã đeo mặt nạ kia, chính là đoàn trưởng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn! Nhưng là hắn không dám! Nếu chỉ có một Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, hắn tuy kiêng kị, nhưng cũng không đến mức này, Chính là, gã đeo mặt nạ kia, không ngờ trên tay còn nắm giữ một nhánh lực lượng khác! Một gã trước kia còn phải xem ánh mắt bọn hắn mà sinh tồn, trên tay bây giờ thế mà lại nắm giữ lực lượng kinh khủng tuyệt luân như thế, Mạc Bố Lý trong lòng căng thẳng. Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cùng Mộc Tự doanh được xưng là "Thiên đông song đoàn", thứ khốn kiếp này, quả thực chính là chuyện khôi hài! Không, là âm mưu! Mạc Bố Lý vững chắc tin tưởng, chuyện này tuyệt đối là một âm mưu! Trong lòng hắn có cỗ xúc động mãnh liệt, hắn muốn đem tin bí mật này báo cho Thanh Thanh tiểu thư, nữ nhân mà hắn yêu tha thiết. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn tới cái mặt nạ trong đấu trường kia, tất cả dũng khí, đều ở trong nháy mắt tan biến, dưới chân mềm nhũn, hắn đờ đẫn ngã ngồi ở trên ghế. Thương Lan bỗng nhiên nở nụ cười: "Ha ha! Đi mòn gót sắt mà không thấy! Tại hạ một mực đau khổ tìm kiếm Bạch tổng quản, không nghĩ tới lại có thể gặp được ở đây." Ngữ khí của hắn đột nhiên chuyển lạnh, ngôn ngữ liền tựa như rít ra từ trong kẽ răng: "Các hạ thật là can đảm, dám ở trước mặt Thương Lan ta công khai thân phận!" Trần Mộ tựa như không nghe thấy gì, lẳng lặng nhìn nữ ma quỷ. Nữ ma quỷ nhìn chằm chằm vào mặt nạ trên mặt Trần Mộ hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Ta có nghe nói qua, được, thành giao." Vừa dứt lời, nàng liền xuất hiện ở bên trái Trần Mộ, đối mặt với bốn người còn lại. Trái là nữ ma quỷ, phải là Duy A, kẹp lấy Trần Mộ ở giữa. Thanh Thanh sắc mặt biến đổi, đột nhiên ngẩng mặt, nhìn thẳng Thương Lan: "Nghe nói Thương tiên sinh tu vi sâu không lường được, Thanh Thanh đã ngưỡng mộ từ lâu, lần này có thể gặp được Thương tiên sinh, mong có thể ban cho vãn bối một vài chỉ điểm." Trên khán đài tiếng nghị luận nhất thời ồn ào hẳn lên. Thanh Thanh là nhân vật hoàn toàn có thể đại biểu cho Tinh Viện, hành động này của nàng, có phải hay không là nói rõ lập trường của Tinh Viện? Cơn giận trong mắt Thương Lan chợt lóe rồi biến mất, nhưng trong lòng có chủ ý, trên mặt cười cười quay sang Gia Anh Hạ nói: "Gia hiệu trưởng, nếu tại hạ phỏng đoán không sai, Bạch tổng quản này trên thân nhất định có đồ tốt, nếu không với phong cách hành sự của Tinh Viện, sao tới lúc này vẫn còn ra sức bảo vệ Bạch tổng quản như vậy?" Gia Anh Hạ ánh mắt như sâu biển, căng thẳng nhìn chằm chằm Trần Mộ. Bà vẫn chưa quên, bốn bản bút ký của Đàm Vũ vẫn còn trong tay Tây Trạch. Khả năng Tây Trạch đem nó cho ai cao nhất? Đương nhiên chính là Bạch tổng quản đang ở trước mắt đây. Cho dù là bản bút ký không ở trên người hắn, nhưng nếu bắt được hắn, bà không tin Tây Trạch có thể thờ ơ. Bà nhẹ nhàng giơ lên tay phải, đột nhiên quát lên: "Tôn nghiêm của Liên Minh Thiên Đông chúng ta không để chà đạp, mấy người này quấy nhiễu trật tự trận đấu nghiêm trọng. Bắt lấy!" Các tạp tu Sương Nguyệt Hàn Châu như vừa tỉnh mộng cơ hồ đồng thời xuất động. Sương Nguyệt Hàn Châu đã sớm dự đoán, thi đấu tinh anh tuyệt sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy, nên đã chuẩn bị sẵn một lực lượng lớn. Hơn ba trăm gã tạp tu bồng bềnh trên không trung đem đấu trường vây kín lại. Những tạp tu này là lực lượng tinh nhuệ của Sương Nguyệt Hàn Châu, tu vi của mỗi người cũng không thấp, bọn họ như lâm đại địch, chỉ chờ Gia Anh Hạ ra lệnh, liền đem mấy người kia bắt sống. Biến cố bất thình lình khiến tất cả mọi người có mặt trợn tròn mắt. Ai cũng không nghĩ tới, Gia Anh Hạ nói trở mặt liền trở mặt ngay được. Đúng vào lúc này, một thanh âm hùng hồn vang lên: "Ha ha, Gia hiệu trưởng làm vậy thật không thỏa đáng." Một thân ảnh hùng vĩ, như một vệt lửa đỏ đột nhiên xuất hiện trong đấu trường. Tiêu Tư! Là Tư Nguyên hiệu trưởng Tiêu Tư! "Trần tiên sinh đã lâu không gặp, ra đi là mất tích à nha!" Hắn cười cười chào hỏi cùng Trần Mộ. Trần Mộ cũng đáp lễ: "Ra mắt Tiêu hiệu trưởng. Nhữ Thu từng nói với ta, nếu gặp được Tiêu hiệu trưởng, thay nàng hướng ngài cùng phó viện trưởng gửi lời hỏi thăm. Nàng nói, nàng rất nhớ các ngài." Kiên cường như Tiêu Tư, lúc này cũng nhịn không được có chút ướt át trong hốc mắt. Nhữ Thu đến giờ vẫn là đệ tử mà hắn yêu thích nhất. "Tốt tốt tốt!" Hắn nói liền mấy chữ. Thấy một màn chào hỏi như vậy, Gia Anh Hạ không khỏi nhíu mày. Tiêu Tư thực lực mạnh mẽ, là một nhân vật khó giải quyết, bà lạnh lùng nói: "Tiêu Tư hiệu trưởng, đây là ý gì?" Tiêu Tư xoay người lại, cười ha ha, hào khí đột nhiên bùng phát, cao giọng nói: "Tư Nguyên học viện chúng ta, cùng Trần Mộ tiên sinh kết minh đã lâu, hiện tại chẳng qua là tận lực làm bổn phận của một minh hữu mà thôi." Trần Mộ hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Tư. Trong mắt hắn, Tiêu Tư là một lão hồ ly, sao trong thời điểm này lại công nhiên biểu lộ thái độ của mình. Chuyện này có nghĩa, Tư Nguyên học viện sau này cùng Sương Nguyệt Hàn Châu hoàn toàn quyết liệt. Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Trần Mộ, Tiêu Tư hướng hắn nháy mắt, hạ giọng nói: "Ta đây chính là đem đánh cuộc tất cả đều đặt lên người của ngươi đó." Gia Anh Hạ sắc mặt rất khó coi. Bà đột nhiên phát hiện, ở trên phương diện cao thủ, bên bà cũng không chiếm ưu thế. Thanh Thanh tương đương Bách Nguyệt, Thương Lan ngang ngửa với Tiêu Tư, bên bà cao thủ chỉ còn lại có mình bà, mà đối phương còn có hai nhân vật sâu cạn khó dò, Bạch tổng quản thực lực xem ra phải ngang với trình độ của Bách Nguyệt, bà trong lòng âm thầm tính toán. "Thế thúc, chúng ta vào đi thôi." Cừu San Ngọc lạnh lùng nói, mà ánh mắt của nàng thủy chung không rời khỏi nữ ma quỷ trong sân khấu. "Vâng, tiểu thư!" Phòng Thế đeo mặt bằng đồng không chút do dự, mang theo Cừu San Ngọc hướng vào hội trường bay tới. Từ sau khi đoạn quảng cáo truyền tới Pháp Á, Phòng Thế liền ẩn nấp ở thành Thiên Hồ. Tạp tu phụ trách cảnh giới tất cả đều giật mình kinh hãi. "Ai?" "Ngăn hắn lại!" Từ dưới chiếc mặt nạ bằng đồng lạnh lùng truyền đến một tiếng ngâm khẽ giống như nói mê: "Hoa Cảnh!" Vô số đóa hoa màu hồng đột nhiên xuất hiện, như mưa bay đầy trời đan vào thành một mộng cảnh mê ly. Mỗi đóa hoa nhỏ nhắn phong duệ vô cùng trong mộng cảnh mê ly trí mạng đó, dễ dàng đâm thủng lồng năng lượng của tạp tu Sương Nguyệt Hàn Châu, xuyên thấu qua thân thể, dòng máu ấm áp đỏ tươi tung tóe quyện lấy những đóa hoa màu hồng, tạo nên một hình ảnh đẹp thê lương tuyệt mỹ. Lững thững dạo bước như trong sân vắng, Phòng Thế dắt Cừu San Ngọc thoải mái đến bên người Trần Mộ. Trần Mộ cũng không bất ngờ, hắn đối với Cừu San Ngọc quản giáo cũng không nghiêm khắc, nàng có thể liên lạc với Phòng Thế cũng là chuyện bình thường. Gia Anh Hạ sắc mặt kỳ kém vô cùng, người vừa tới này thân thủ cao siêu, bà trong lòng âm thầm run sợ. "Các hạ là?" Cừu San Ngọc ngạo nghễ nói: "Pháp Á phu nhân!" Gia Anh Hạ sắc mặt khẽ biến, không nghĩ tới Pháp Á cũng thò vào một chân, bà lập tức đoán ra thân phận trung niên đeo mặt nạ đồng: "Vậy các hạ hẳn là Phòng Thế tiên sinh." Nam nhân mang mặt nạ đồng mỉm cười: "Không ngờ Gia hiệu trưởng cũng nghe nói tới tên của tại hạ, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Nói xong hắn cũng không để ý Gia Anh Hạ, mà là lập tức đi đến trước mặt Duy A, nghiêm nghị nghiêng mình, chăm chú nói: "Đa tạ các hạ vì trận chiến ngày ấy, nhờ vậy mà Phòng Thế có thể đột phá gông cùm xiềng xích!" Không biết là lần thứ bao nhiêu tim của khán giả lại được khảo nghiệm. Duy A giống như tượng đá, mặt không chút thay đổi, không nói một lời, tựa như không có nghe được một lời. Phòng Thế cũng chẳng quan tâm, dứt lời liền xoay người trở lại bên cạnh Cừu San Ngọc. "Pháp Á cũng muốn cùng Sương Nguyệt Hàn Châu chúng ta đối địch?" Gia Anh Hạ lạnh giọng hỏi. Cừu San Ngọc nheo mắt lại, cười nói: "Chuyện này phải xem ý tứ của Bạch tổng quản." Mọi người không khỏi lại ồ lên. Thanh danh của Pháp Á cũng không tốt, nhưng là đối với lực lượng của bọn họ thì không một ai hoài nghi. Mà Phòng Thế có sức mạnh đáng sợ kia, địa vị ở Pháp Á cũng chỉ là hộ vệ cho Pháp Á phu nhân, từ đó có thể thấy vị Pháp Á phu nhân này địa vị là ở bậc nào. Mọi người không chút nào hoài nghi chuyện nàng có thể đại biểu cho Pháp Á, nhưng mà nàng hiện tại lại nói, phải xem ý tứ của Bạch tổng quản! Chuyện này chẳng phải là quá bất ngờ sao? Lại vào lúc này, một cỗ sát khí bạo ngược vô cùng đột nhiên không một chút dấu hiệu bao phủ lên toàn bộ hội trường. Sát khí nồng đậm được tựa như máu tươi, trần trụi không hề che giấu, khiến cho mọi người, thân ở trong đó luôn không tự chủ được mà run rẩy! Mỗi người sắc mặt đều ngưng trọng, tất cả mọi người đều biết, người kia đã đến. Một thân ảnh cũng không tính là cao lớn, từng bước một thong thả hướng bên trong đấu trường đi tới. Các tạp tu dọc đường tự giác nhường đường tạo ra một lối đi, không một người nào dám tiến lên ngăn trở. Trong mắt mọi người, thân ảnh của hắn tựa hồ cũng là màu màu đỏ, tượng trưng cho giết chóc. Thế giới vào lúc này tựa như hoàn toàn câm lặng, ánh mắt mọi người tất cả đều bị thân ảnh trông thì hết sức bình thường này hấp dẫn. Chỉ là, trong ánh mắt của bọn họ, tất cả đều mang theo một nỗi kính sợ sâu sắc. Người này, đại danh chính là tử thần - Sát thần Tây Trạch! "Hôm nay thật sự là náo nhiệt a!" Một câu tùy tiện như vậy, nhưng từ Tây Trạch miệng nói ra cũng dạt dào sát khí. Hắn đi đến trước mặt Trần Mộ, tùy ý ném cho mấy quyển bút ký: "Tiểu tử, đây là quà cho ngươi." Thương Lan nhìn chằm chằm mấy quyển bút ký trong lòng Trần Mộ, trong ánh mắt vụt qua một tia tham lam. Gia Anh Hạ sắc mặt vẫn giữ được bình tĩnh. Đúng lúc này, bỗng nhiên có thêm mấy người dùng tốc độ cao hướng bên này bay tới. Đám tạp tu Sương Nguyệt Hàn Châu đang định ngăn cản, Gia Anh Hạ lên tiếng: "Để cho bọn họ tới đi." Mấy người kia là đại biểu của Trung Đạt Thư Phủ trú tại thành Thiên Hồ, tuy rằng không phải là đại nhân vật cái gì, nhưng lúc này chạy tới nhất định là có biến cố. Mấy người mới vừa vừa rơi xuống đất, người cầm đầu liền hướng Gia Anh Hạ hành lễ: "Gia hiệu trưởng!" "Các vị đây là?" Gia Anh Hạ trực tiếp đặt câu hỏi. Người cầm đầu nọ giọng khiêm cung nói: "Vừa mới nhận được mệnh lệnh của tệ giáo hiệu trưởng, Trung Đạt Thư Phủ chúng ta, không tiếc bất cứ đại giới gì, toàn lực bảo hộ Trần Mộ tiên sinh! Xin Gia hiệu trưởng khai mở một góc lưới." Lời của hắn tuy rằng cung kính, nhưng ngữ khí lại kiên quyết dị thường. Tất cả mọi người ngây dại. Đối với Bạch tổng quản, ai cũng không dám một chút xem nhẹ. Nhưng vào lúc này, điều lại làm cho mọi người hoảng sợ phát hiện, chính là bọn họ vẫn là đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Bạch tổng quản một cách nghiêm trọng. Một tạp tu tuổi trẻ như thế, thế mà có quyền lực thật kinh khủng! Thân hình của Bạch tổng quản hờ hững mà đứng, nhưng lúc này, trong mắt mọi người không còn chứa đến nửa điểm cảm giác gầy yếu. Hắn cúi đầu, tựa hồ đang suy tư chuyện gì đó. Khi hắn lại một lần nữa ngẩng đầu lên, bao gồm Gia Anh Hạ, mọi người đều theo bản năng mà nín thở.