Tạp Đồ
Chương 533
Ý chí của Thương Giang quân cứng cỏi vượt xa phỏng đoán của Lạp Phỉ Nhĩ. Chiến đấu giằng co suốt ba giờ. Đối với tạp tu thì lần chiến đấu này thời gian có thể nói tương đối dài. Thương Giang quân chỉ còn lại có hơn ba trăm người cuối cùng, nhưng sự ngoan cường của bọn chúng khiến kẻ khác tán thưởng.
Tang Hàn Thủy sắc mặt rất khó coi. Đánh đến bây giờ, số người tử vong của Mộc Tự doanh đã vượt qua tám mươi, còn bị thương thì nhiều hơn, đã tới một trăm năm mươi người. Vô luận từ góc độ nào thì Mộc Tự doanh đều chiếm hết ưu thế, mà cuộc chiến lại thành như vậy. Từ đó cũng có thể thấy được sự chênh lệch giữa hai bên.
Trang bị của Thương Giang quân so tại liên bang cũng không tệ, tạp tu bình thường được trang bị đều là tạp phiến bốn sao, nhưng so với Mộc Tự doanh thì kém hơn nhiều. Trước khi có Hộp tính toán, dãy số tạp phiến ba sao mà Trần Mộ chế tạo đã có thể so sánh với tạp phiến bốn sao bình thường. Mà sau khi được Hộp tính toán ưu hoá thì tính năng của tạp phiến đã tăng lên một mức mới: Uy lực mạnh hơn, tần suất xạ kích cao, năng lượng tiêu hao ít, năng lượng dao động thấp hơn.
Nhưng hiện tại Mộc Tự doanh tựa như một đứa trẻ cầm bảo đao. Mặc dù trang bị hoàn mỹ nhưng không cách nào phát huy uy lực chính thức của nó. Nhìn lại Thương Giang quân, bọn họ sử dụng chỉ là tạp phiến bốn sao bình thường. Ngẫu nhiên mới thấy tạp phiến năm sao, nhưng lực chiến đấu của bọn họ, nhất là mức độ ngoan cường, dù là Tang Hàn Thủy cũng không khỏi lòng sinh tôn kính.
Một đội ngũ bốn ngàn người, đánh tới cuối cùng chỉ còn lại có ba trăm mà vẫn không tan vỡ thì đáng sợ đến cỡ nào. Nếu song phương chính diện chiến đấu, Tang Hàn Thủy dám khẳng định bên bại là phe bọn họ. Mộc Tự doanh từ bản chất mà xét là một đội lính đánh thuê, trông cậy vào lòng trung thành gì đó của lính đánh thuê là một chuyện tương đối khó khăn. Trừ phi một ngày nào đó, bọn họ có được cơ sở của mình, tiếp nhận tất cả người nhà của đội viên, chỉ có như vậy thì đội lính đánh thuê này mới có thể xảy ra biến hóa bản chất.
Thế nhưng hiện tại không phải thời điểm nghĩ ngợi, vấn đề này cũng không tới phiên hắn quan tâm. Hắn hiện giờ lo lắng chính là làm thế nào giải quyết chiến đấu cho xong.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lạp Phỉ Nhĩ. Hắn hơi do dự có nên đưa đội Một vào chiến đấu không. Nói thật, hắn không muốn điều này lắm. Trong năm đội thì đội Một có lực chiến đấu mạnh nhất, trang bị hoàn mỹ nhất. Lạp Phỉ Nhĩ từ gia tộc Thái Thúc theo ông chủ, phương diện trung thành rất đáng tin cậy.
Lạp Phỉ Nhĩ phát hiện ánh mắt Tang Hàn Thủy đang nhìn về phía hắn. Đối với đám tạp tu theo từ gia tộc Thái Thúc tới thì sự khủng bố của Đả Thủ không thể bị xóa nhòa.
“Giáo quan. Chúng ta xuất chiến chưa.” Lạp Phỉ Nhĩ thăm dò. Tạp tu đội Một bên cạnh hắn không phải là không nóng lòng muốn thử. Chiến đấu quyết liệt mà mình chỉ có thể đứng một bên ngó, loại tư vị này thật sự làm cho người ta khó chịu.
Tang Hàn Thủy không nói.
Trong xe thông tin phía sau doanh trại, Trần Mộ đang theo dõi tất cả nơi tiền tuyến. Trong mắt hắn thỉnh thoảng toát ra vẻ suy tư. Với hắn mà nói, có rất nhiều thứ hắn cần học tập. Hắn là tay ngang, không được học tập có hệ thống, phần lớn đều học từ vào mấy lời chỉ đạo và cách làm của Ba Cách Nội Nhĩ trước đây. Bất quá sự thật đã chứng minh, thực hành quả thật có thể khiến người ta đề cao tốc độ. Không có Ba Cách Nội Nhĩ, Khương Lương trợ giúp, hắn chỉ có tự mình làm. Mặc dù trong quá trình gặp rất nhiều vấn đề nhưng vẫn thành lập được Mộc Tự doanh.
Hắn cẩn thận quan sát hình ảnh tiền phương qua La Bàn, đầu óc nhanh chóng tính toán. Hắn trong vai quan sát đã thấy Tang Hàn Thủy rõ ràng không biến hóa linh hoạt. Trần Mộ đã tính toán ra vài phương án có thể nhanh chóng hủy diệt đối phương, nhưng Tang Hàn Thủy lại làm cho chiến đấu lâm vào thế giằng co. Nhưng Trần Mộ không lên tiếng, sau khi lập xong kế hoạch giao cho Tang Hàn Thủy, hắn không định can thiệp vào nữa. Hắn là tay ngang, Tang Hàn Thủy, Tiếu Ba cũng không phải vậy sao? Sự phát triển của cá nhân đều cần thời gian cùng ma luyện!
Không riêng gì mấy người bọn họ, đến cả những đội viên của Mộc Tự doanh này cũng thế. Trận chiến đấu này đã ảnh hưởng lớn đến họ. Hắn phát hiện các đội viên đang tự phát học tập theo địch nhân, phối hợp dần dần trở nên ăn ý, chuyện yểm hộ cho nhau cũng dần dần thành thạo. Lúc đầu kinh hoảng nhưng về sau càng bình tĩnh. Những đội viên này dần dần bắt đầu quen với chiến đấu gian khổ. Điểm này có thể thấy được từ tốc độ thương vong, tốc độ thương vong của phe hắn so với trước đó nhỏ hơn nhiều. Càng chiến đấu gian khổ mới càng có thể ma luyện ý chí chiến đấu của một đội ngũ.
Nhìn tạp tu phía mình từng người ngã xuống lại bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ sao có thể lạnh nhạt thế. Trong đầu chợt nảy lên một câu: ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’ (*), lúc nào hắn đã biến thành máu lạnh như bây giờ vậy? Thầm thở dài một tiếng, cười cười tự giễu, ánh mắt hắn một lần nữa chú tâm vào chiến trường.
Trần Mộ rốt cục phát hiện biến hóa của mình. Tình cảnh hắn trước kia đến giờ tương đối thư thái. Có Ba Cách Nội Nhĩ, Khương Lương cùng Hề Bình, hắn không phải quan tâm vấn đề gì, chỉ cần tập trung vào nghiên cứu chuyên môn là được. Nhưng khi Ba Cách Nội Nhĩ rời bọn họ, có vấn đề là hắn đều phải tự lập kế hoạch. Tâm tính cùng tính cách của hắn rốt cục đã lặng lẽ xảy ra biến hóa. Từ ý nghĩa nào đó, hiện giờ hắn mới có thể tính là một thủ lĩnh.
Vẻ mặt các tạp tu cấp bảy bên cạnh Trần Mộ đều sôi sục. Một màn trước mắt này đã mang đến cho bọn họ sự rung động cực kỳ mãnh liệt. Bọn họ ngày thường mặc dù nghe theo mệnh lệnh của Trần Mộ, nhưng chẳng qua chỉ là khiếp sợ hung danh của Bạch tổng quản. Khi Bạch tổng quản đột phá cánh cửa cấp bảy thì trong lòng bọn họ thật ra có chút thất vọng.
Trước khi đột phá cấp bảy, cường độ cảm giác của Bạch tổng quản yếu hơn so với bọn họ. Tại thế giới chỉ chú ý đến thực lực này thì việc này tự nhiên không thể làm cho bọn họ tin phục, mà Mộc Tự doanh đối với đám tạp tu cấp bảy mắt cao hơn đỉnh đầu này thì tuyệt đại đa số đều không xem trọng. Nhưng hôm nay bọn họ lại được chứng kiến, đệ nhất quân như Thương Giang quân khi lâm trận lại bị đám Mộc Tự doanh mà bọn họ luôn xem thường này tiêu diệt. Sự cường đại của Mộc Tự doanh vượt xa dự kiến của mỗi người bọn họ. Không có gì thuyết phục hơn so với trận chiến này. Đám tạp tu cấp bảy, khi đối diện gã thiếu niên mang mặt nạ tự tay tạo ra một đội ngũ cường đại thế này, rốt cục đã kính nể sâu sắc.
Điều Trần Mộ phát hiện, Tang Hàn Thủy đang ở chiến trường cũng đã phát hiện. Nếu nói về tâm địa cứng rắn thì hắn tuyệt đối hơn Trần Mộ, về điểm này Tiếu Ba cũng thế. Tạp tu chính thức nào không phải vật lộn trong sinh tử? Mềm lòng chỉ có chết sớm.
Phát hiện biến hóa của đội viên, Tang Hàn Thủy không hề cự tuyệt đề nghị chiến đấu của Lạp Phỉ Nhĩ. Hắn nghĩ rất đơn giản. Tạp tu vốn chính là dùng để chiến đấu. Trong loạn thế cái gì không đáng tiền nhất? Mạng sống là thứ không đáng tiền nhất. Cả Mộc Tự doanh hắn chỉ quan tâm sinh tử của một người, đó là ông chủ.
Số lượng tạp tu tử vong đạt một trăm năm mươi người. Mà số lượng thương vong đã đạt tới ba trăm người. Đây là thương vong nặng nề nhất từ khi Mộc Tự doanh được xây dựng. Nhưng mà thu hoạch cũng lớn. Mỗi đội viên Mộc Tự doanh vốn là bách chiến tạp tu. Trận chiến đấu này cũng làm cho bọn họ tìm được tiết tấu phối hợp cùng sự ăn ý. Mà theo sự phối hợp thành thạo thì lực chiến đấu cường đại của bọn họ bắt đầu dần dần được phát huy.
“Chết tiệt. Bọn chúng coi chúng ta là đá mài dao.” Một trong hai đội trưởng Thương Giang quân còn sót lại cực kỳ phẫn nộ nói, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi. So sánh với sự non nớt của tầng lớp lãnh đạo Mộc Tự doanh, mấy vị đội trưởng Thương Giang quân không ai là không kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm trận thế. Đường đường Thương Giang quân vậy mà bị người ta xem như đá mài dao tập trận. Điều này không khác việc trước mặt mọi người tát vào mặt bọn họ.
Một vị đội trưởng khác sắc mặt ngưng trọng nói: “Ừm. Phát hiện rồi. Cứ thế này không được. Ngươi mang một nửa số người phá vòng vây. Để ta ở lại cản chúng.”
Vị đội trưởng kia cả giận nói: “Mẹ nó ngươi có ý gì? Chết thì cùng chết.”
Người này lắc đầu. Thần sắc hắn bình tĩnh:
“Chúng ta phải đem tin tức này truyền về cho Lan lão đại. Như vậy chúng ta có thể lấy công chuộc tội. Thân nhân của chúng ta cũng có thể nhận được phúc lợi tốt.”
“Có truyền tin cho ba nhà kia không?” Vị đội trưởng kia thần sắc dao động, trầm mặc một lát rồi nói. Không ai muốn chết! Có thể còn sống, sự hấp dẫn như vậy hắn không thể cự tuyệt.
“Ngàn vạn lần đừng.” Người này vội vàng ngăn cản: “Thương Giang quân chúng ta toàn quân bị diệt. Nếu ba nhà kia hoàn hảo không tổn hao gì, chúng ta thất bại sẽ rơi vào cảnh lệ thuộc bọn chúng. Hừ, há có thể để cho bọn họ được lợi vậy? Ngươi phá vòng vây ra ngoài, ráng sức chui vào trong rừng cây. Đừng quay lại, tránh ba đội ngũ kia. Bọn họ nhất định sẽ giao chiến với Mộc Tự doanh. Đến lúc đó cho bọn họ nếm mùi lợi hại.”
Trầm mặc một hồi, hắn khó khăn nói: “Giúp ta chiếu cố người nhà.”
“Được.” Vị đội trưởng kia trịnh trọng gật đầu. Ánh mắt đột ngột ươn ướt.
Hai người không phải hạng đàn bà, vừa thương lượng xong liền nhanh chóng bắt đầu điều chỉnh.
Tang Hàn Thủy đang lạnh lùng quan sát lập tức phát hiện dị thường của đối phương. Hắn thấp giọng dặn dò Lạp Phỉ Nhĩ hai câu. Lạp Phỉ Nhĩ gật gật đầu, dẫn đội Một lặng lẽ lui xuống. Phỏng đoán của Tang Hàn Thủy không sai lầm. Năm phút đồng hồ sau, hỏa lực của địch nhân đột nhiên mãnh liệt chưa từng có.
Mặc dù đã có chuẩn bị nhưng một lát này Mộc Tự doanh đã có mấy chục người bị thương. Nhưng Mộc Tự doanh cũng đã sớm chuẩn bị, phản kích sắc bén. Con số thương vong của đối phương còn cao hơn.
Bỗng nhiên một trăm người nhân cơ hội này phá vây ra ngoài. Chúng tựa như hơn một trăm con chuột, khốn khổ vọt tới các phương hướng. Bọn chúng không mở lồng năng lượng, chỉ không ngừng thực hiện động tác tránh né. Gần như trong lúc đó, doanh trại của Thương Giang quân thoáng cái đã nổ tung. Mà một bộ phận tạp tu lại đánh thẳng tới vị trí của Tang Hàn Thủy.
Nhất là tạp tu cầm đầu, hung hãn tuyệt luân. Trên đường phi hành ngắn ngủi đã gạt ba tạp tu Mộc Tự doanh ra. Cặp mắt ti hí khinh miệt liếc về hướng Tang Hàn Thủy, thuận tay lại giải quyết một vị tạp tu nữa. Hắn sử dụng hẳn là một tạp phiến năm sao, có thể tự do điều khiển bảy quang trảm hình tròn. Mấy quang trảm này sắc bén dị thường, dễ dàng chém người thành hai nửa.
Tạp tu cấp bảy!
Tang Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng. Hắn vốn không phải người lương thiện. Đối phương khiêu khích như thế đã sớm kích thích khí hung ác trong hắn. Hung quang lóe lên, rít lên hai chữ: “**!”
Tạp tu Mộc Tự doanh vừa thấy Đả Thủ muốn độc chiến đối phương, nhất thời cảm thấy hưng phấn, vội vàng tản ra khắp nơi, nhường lại không gian.
Đám tạp tu này ngày thường bị Đả Thủ quản chế chặt chẽ. Kỷ luật Mộc Tự doanh nghiêm ngặt, không ai có dũng khí lấy thân thử nghiệm. Đả Thủ này người người đều biết, nhưng thực lực như thế nào thì ngày thường cũng hiếm khi thể hiện. Lần này hắn là người đầu tiên đột phá cấp bảy, cũng khiến cho các đội viên đối với thực lực của Tang Hàn Thủy vô cùng tò mò.
(*) nguyên văn: Từ bất chưởng binh: nhân từ không cầm được quân
Truyện khác cùng thể loại
2836 chương
6 chương
98 chương
101 chương