Tạp Đồ

Chương 507

Tinh viện do Hải Nạp Phạm Sâm Đặc tự tay thành lập, cho đến bây giờ là học viện cổ xưa nhất, có diện tích cực rộng. Nó có bảy hồ chín bến, trong đó bao gồm hồ nước ngọt Minh Tư lớn nhất khu Tả Hách. Sinh thái ở đây được bảo vệ cực tốt, thực vật sum xuê, thủy thảo (các loài cây cỏ sống dưới nước) liên miên như thảm, chim di trú thành đàn, phong cảnh như vẽ. Các học viên lúc rỗi rãi có thể thuê toa thuyền dạo hồ, cho chim di trú ăn, trước nay là một trong những phương thức tiêu khiển bọn họ thích nhất. Chủng loại chim di trú ở đây rất nhiều, lại không sợ người, mỗi khi có người cho ăn, chúng kết thành đàn thành nhóm, rất tráng lệ. Phí thuê toa thuyền bình thường rất rẻ, mỗi giờ chỉ cần năm mươi âu địch. Cũng có toa thuyền xa hoa cho đệ tử thuê, nhưng mỗi giờ mất không dưới năm nghìn âu địch. Đệ tử có thể vào được Tinh viện, phần lớn gia cảnh ưu việt, chút tiền ấy đối bọn họ mà nói tự nhiên chả là cái gì. Ngay cả học viên ở phổ cư khu cũng có thể thi vào Tinh viện, mỗi tháng được nhận đủ loại trợ cấp giúp đỡ, đều là một nhóm con số cực kỳ khả quan. Nếu như kỳ nghỉ hè tham gia thực tế công ty bên ngoài Tinh viện, thu nhập đó càng khả quan hơn. Trên một toa thuyền cũ nát, một người mập đang ngồi đó, hai mắt tham lam nhìn chăm chú mặt hồ. Phí thuê toa thuyền này mỗi giờ chỉ cần mười âu địch, chiều dài không đến bốn mét, lớp sơn trên thân thuyền đã sớm bong ra từng mảng, nhìn qua tồi tệ không đành lòng nhìn. Tên mập này để cánh tay trần, trông sinh động như một quả cầu thịt, chiếc toa thuyền đáng thương này kẽo cà kẽo kẹt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm. Đầu kia của toa thuyền đặt một lò tạp giới dùng cho du lịch dã ngoại loang lổ rỉ sét, trên lò có bắc một cái chảo sắt, nước trong chảo đang sôi, hơi nóng tỏa ra hừng hực. Học viên ngẫu nhiên thuận đường bay qua đều quái dị nhìn tên mập, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Cũng may chỗ này rất hẻo lánh, tạp tu bay qua cũng chỉ có một hai người. Bỗng nhiên có tạp tu bay thẳng tới phía bên này, trên bầu trời đảo mấy vòng mới phát hiện vị trí của tên mập, lập tức cắm đầu lao xuống chỗ hắn. Khi vị tạp tu này sắp đụng phải chiếc toa thuyền cũ nát, chỉ thấy hắn dừng lại đột ngột, bỗng chốc dừng lại giữa không trung. Nếu có học viên thấy một màn như vậy, nhất định sẽ than thở không thôi, chiêu thức dứt khoát nhanh nhẹn, đủ thấy vị tạp tu này trên phương diện khí lưu tạp rất có nghề. Vị tạp tu này nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc rối tung, hai mắt lim dim, mặc một cái áo ngủ màu trắng, trước ngực vẽ một con gấu nhỏ đáng yêu, hình vẽ chiếm hơn phân nửa cái áo. Chân mang dép lê, loạng chà loạng choạng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống hồ. Hắn đưa mắt liếc nhìn toa thuyền, cảm thấy thật sự không tìm được chỗ đặt chân, liền dứt khoát trôi nổi trên không trung cạnh tên mập. - La Tây Cư vẫn chưa mò đến sao? Ta còn chưa ăn điểm tâm nữa chứ. - Hắn làu nhàu (nguyên nghĩa là gặm trong miệng), duỗi dài ra, lười biếng nằm thẳng cẳng xuống. Không trung rõ ràng không có chỗ dựa, nhưng hắn lại nằm được cực kỳ tự nhiên. La Tây Cư! Gã mập trông như quả cầu thịt vậy mà chính là nhân vật chiến thuật số 1 Liên Bang, La Tây Cư! - Điểm tâm? Giờ là ba giờ chiều rồi! Đồ lười nhà ngươi, ngươi coi lão tử là anh nuôi à (nguyên văn: phụ trách nấu cơm)? - Gã mập chửi ầm lên, nhưng hai mắt lại dán vào mặt hồ, không dám dời đi chút nào. "Hắc hắc." Người đàn ông mặc áo ngủ có chú gấu nhỏ nằm trên không chống cằm, cực kỳ đắc ý nói: - Ai bảo chỉ có tên gia hỏa ngươi mới có thể quơ được lươn Hồng Tuyến Thủy Tinh? Món này quả là đại bổ! - Tiểu Khạp (khạp ở đây nghĩa là ngủ). Cuối tuần này hình như ngươi phải làm kiểm tra đấy. - Gã mập hỏi. Gã này cực mê ngủ, bộ dạng vĩnh viễn ngủ gà ngủ gật. Hắn tên là Ni Khắc. La Tây Cư dứt khoát gọi hắn là tiểu Khạp mặc dù tuổi Ni Khắc so với tên mập còn lớn hơn. - Ừ. Đúng vậy. Hắn không thèm để ý nói: - Chẳng phải chỉ là một hồi kiểm tra sao? - Ngươi qua được là có thể đuổi kịp Thanh Thanh. Chậc. Bất quá cách gọi người thứ hai thật khó nghe. Gã mập bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: - Đúng rồi. Thi qua có tiền thưởng không? - Đừng có đánh đồng ta với nữ nhân kia. Ngươi muốn làm ảnh hưởng khẩu vị của ta hử? Tiểu Khạp tức giận bất bình nói: - Tiền thưởng? Đến cửa cũng không có! Ngươi cũng không phải không biết, hiệu trưởng khóa luôn cả cửa rồi. Bằng không, hai chúng ta còn có thể ra ngoài “ình chéo” một chút. - Thật sự là đáng tiếc mà. - Gã mập vẻ mặt hậm hực. Khạp bỗng nhiên ngồi dậy, nghiêng đầu nói: - Được rồi, tên mập, tại sao ngươi đột nhiên cảm thấy hứng thú với gã Bạch tổng quản gì đó thế? Điều này thực không giống phong cách của ngươi! - Hắn là người thú vị. Gã mập nhìn chăm chú mặt nước đến mức hơi xuất thần nói: - Hơn nữa rất có thực lực. Chiêu số so với những người khác hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa, hắn hẳn còn rất trẻ. - Trẻ tuổi? Bao nhiêu? - Tiểu Khạp hơi kinh dị hỏi. - Không biết. Gã mập lắc đầu: - Ta đoán. “Ờ" Tiểu Khạp vê cằm, vẻ mặt thâm trầm suy tư, chỉ là nhìn qua chú gấu nhỏ trước ngực cùng với mớ tóc rối tung khiến hắn trông tức cười: - Ngươi đoán mười thì đúng chín. Theo ta thấy, Tống Thành Ngạn đã chết, ngươi khó chịu đựng nổi nỗi cô quạnh chốn “khuê phòng”! Ngoài dự kiến của hắn, tên mập cũng không tức giận, chỉ thở dài một tiếng: - Tống Thành Ngạn chết quá sớm. Thế nhưng gia hỏa xuất hiện lần này cũng không tệ. Khạp không đồng ý nói: - Sư phụ Tây Trạch hắn lại không có thế lực, dựa vào một mình hắn không thành được chuyện gì đâu. - Không hẳn. Gã mập vẻ mặt nghiêm túc: - Một loạt động tác sau này của hắn ta cũng không hiểu. Nhưng mà có một điểm có thể nhìn ra được, hắn hẳn đang có kế hoạch làm gì đó. Có một số người một mình có thể làm được rất nhiều việc, Bạch tổng quản chính là loại người này. - Không nhìn ra ngươi lại tán thưởng hắn như vậy. - Tiểu Khạp vẻ mặt bất ngờ. Gã mập bỗng nhiên nói: - Hiệu trưởng đối với việc làm của Thanh Thanh không phải rất vừa lòng đâu, nếu ngươi vượt qua kiểm tra, phỏng chừng bọn họ có khả năng sẽ bồi dưỡng ngươi thành người nối nghiệp. Khạp sắc mặt đại biến: - Thật hay giả? Vậy ta đây không thông qua là được. Mỗi ngày ăn cơm chờ chết thật tốt, à nhầm, là nhàn nhã tự tại! Ngươi xem nữ nhân kia bị đày đọa thành cái dạng gì, thật là đáng thương. - Nàng đáng thương. Gã mập gật gật đầu: - Nếu ngươi không muốn, lần này cứ cố ý buông bỏ. Chỉ có điều trước mặt có cái đỉnh Thanh Thanh, hiệu trưởng mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ngươi, lần này chỉ sợ sẽ không cho ngươi thoải mái như vậy. Khạp lập tức lộ vẻ mặt đau khổ: - Bị ngươi vừa nói như vậy, ta có chút cảm giác hãi hùng khiếp vía. Đúng rồi, hiệu trưởng không thúc giục ngươi sao? Gã mập như không hề gì nói: - Lại không có nhà nào đấu Tinh viện, chỗ nào đến lượt ta ra tay? Hiệu trưởng cáo già, cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt. Sương Nguyệt Hàn Châu đang tiến hành liên minh, hiệu trưởng đang đợi thế cục sáng tỏ hơn. Đường Hàm Phái vừa mới chỉnh đốn xong Đường doanh, hiện tại thiếu một nhân vật như Tống Thành Ngạn, nếu có một nhân vật như vậy, Liên Bang tổng hợp học phủ sẽ càng mạnh so với trước kia. Giải Yến Bạch đã tiếp nhận Trung Đạt thư phủ, nghe nói chuyện thứ nhất chính là công khai truyền thừa, rất quyết đoán. Trung Đạt thư phủ nhờ chế tạp mà nổi tiếng, hiện tại truyền thừa công khai, ưu thế chế tạp liền có thể chuyển hóa lực chiến đấu. Chỉ cần thăng bằng vượt qua một hai năm, Trung Đạt thư phủ sẽ có bộ mặt khác rồi. - Mấy nhà còn lại thì sao? - Tiểu Khạp không tự chủ hỏi, nghe tên mập tùy ý chỉ điểm thiên hạ, thật sự là hưởng thụ một đời người. - Mạc Doanh duy nhất phải kiêng kị chính là đứa con thứ Túc Hắc Minh của Túc Hàn Hạo, hắn làm người tàn nhẫn quả quyết, cũng trong đám người chúng ta. Người hung ác. - Có một lần cùng hắn trận đấu, ta chiếm hết ưu thế, đã bao vây đội ngũ của hắn. Không ngờ tên gia hỏa này đầu tiên là phá huỷ tất cả vật tư, giết chết tất cả nhân viên phi chiến đấu của bộ phận hậu cần, tăng tốc đánh lén ban đêm. Gặp thành tàn sát hàng loạt dân trong thành, đánh cướp vật tư, xảo trá hung ác, ương ngạnh đánh đến suýt nữa lật lại được, dọa khiếp trái tim bé nhỏ của ta đập thùm thụp. - Lúc tên mập nói lên chuyện này, vẻ mặt vẫn còn rùng mình. Khạp ớn lạnh: - Ngoan độc! - Đáng tiếc thân phận con thứ đã ảnh hưởng đến địa vị của hắn tại Mạc Doanh. Con người Túc Hàn Hạo xem trọng nhất là tôn ti già trẻ, trừ phi hắn chết, Túc Hắc Minh mới có cơ hội. - Gã mập nói. - Còn Khổ Tịch tự? - Khổ Tịch tự so với Tinh viện ta còn thấp hơn, cũng rất khó nói. Bọn họ mặc dù cũng có hai người có thể tiến vào thi đấu vòng tròn người chỉ huy top 10, nhưng thực lực rất bình thường. Trừ phi bọn họ ẩn dấu vương bài gì đó, bằng không ta không xem trọng lắm. Nhưng nói đi nói lại, nếu luận về công phá khó nhất trong Lục Đại thì đương nhiên là Khổ Tịch tự. Lực lượng tôn giáo quá mạnh mà! Trừ phi hủy diệt cả khu Phạm A Tư, nếu không cho dù là ai chiếm được nơi đó, cũng là chôn một quả bom trong hậu viện mình. - Gã mập cười nói. - Ta còn nhớ, hình như còn có một Pháp Á gì đó, trước trận không phải phong quang một khoảng thời gian sao? - Tiểu Khạp nhíu mày nói. Gã mập lắc đầu: - Pháp Á chỉ là con hổ giấy, không đáng sợ. Liên bang cuối cùng rút lại vẫn chỉ là Lục Đại, trừ phi… Hắn bỗng nhiên nhíu mày không nói. - Trừ phi cái gì? - Tiểu Khạp vội vàng truy hỏi. - Trừ phi có kỹ thuật mang tính đột phá căn bản gì đó xuất hiện, mới có thể phá tan tích lũy của Lục Đại bao năm nay. Tựa như Hải Nạp Phạm Sâm Đặc năm đó, mới có khả năng xuất hiện lực lượng mới. Khạp mỉm cười nói: - Hóa ra ngươi nói chính là cái này, dọa ta tới mức bất chợt cả kinh, căn bản này không có khả năng mà! Gã mập thái độ khác thường lắc đầu: - Ta cảm thấy có khả năng! Khạp sửng sốt. - Lại nói tiếp, toa xe chiến đấu của Pháp Á đã nhắc nhở ta. Nếu uy lực của chúng cao hơn chút, giá trị chế tạo lại thấp hơn chút, Pháp Á lại có một nhân vật năng lực như Tống Thành Ngạn, kết quả thế nào rất khó nói. - Gã mập nghiêm túc nói. Khạp cười ha ha, chỉ vào tên mập cười nói: - Không ngờ con heo ngươi cũng lo bò trắng răng thế. Ngươi nói nếu uy lực toa xe chiến đấu có thể cao hơn chút sao? Có thể, nhưng ít nhất cần mười năm hai mươi năm, được rồi, cho dù Pháp Á không chịu thua kém chút ít, giảm thời gian năm năm, cái đám hiệu trưởng sẽ cho bọn họ cơ hội sao? Loại nhân vật như Tống Thành Ngạn, ngươi cho rằng thiên hạ còn có người thứ hai giống thế sao? - Tại sao lại không? Gã mập hỏi lại: - Bạch tổng quản không phải thế sao? Tiếng cười quàng quạc của Khạp chợt nghẹn lại, lắp bắp nói: - Gã mập, ngươi quá đề cao hắn rồi. - Hắn bây giờ vẫn chưa bằng Tống Thành Ngạn, nhưng mà lại có loại tiềm lực này. - Gã mập thản nhiên nói. Khạp buông tay, không đồng ý nói: - Chẳng lẽ hắn sẽ hợp tác với Pháp Á? Ta thấy không có khả năng, đệ tử của Tây Trạch căn bản sẽ không hợp tác với bất cứ thế lực nào. Cho nên, không có khả năng xuất hiện hai điều kiện cùng phù hợp! Gã mập bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, lần đầu tiên dời ánh mắt khỏi mặt hồ: - Ngươi đại khái không biết sao. Tên thật của Bạch tổng quản là Trần Mộ, hắn là người chế tạo dãy tạp phiến con số, Thanh Thanh lần này đi khu Thiên Đông Lý là vì tìm hắn. Khạp há hốc mồm, vẻ mặt ngạc nhiên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Khạp, tên mập nhẹ nhàng nói: - Nếu ngươi biết trong tay hắn có một tấm tạp phiến kết tinh cuộc đời của La Sâm Bác Cách, trong đó còn có kỹ thuật trù tạp đã thất truyền mà ngay cả Hải Nạp Phạm Sâm Đặc cũng đau khổ tìm kiếm cả đời, ngươi còn có thể nghĩ như vậy sao? Khạp ngây ra như phỗng! ********* Ba Cách Nội Nhĩ dứt dứt râu ria trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, nào đâu thấy được nửa điểm nhàn nhã lúc mới vào rừng. - Có ba người bệnh cứu chữa không có hiệu quả, vừa mới chết. - Ánh mắt Tô Lưu Triệt Nhu lộ ra sự đau thương sâu sắc, mấy ngày này không ngừng có thành viên thương tích, bởi vì cứu chữa không có hiệu quả mà tử vong. Mặc dù trước khi bọn họ tiến vào rừng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng mà hoàn cảnh trong rừng đối với việc trị liệu quấy nhiễu rất lớn. Trong một lần chiến đấu, toa xe chuyên chở dược phẩm của bọn họ bị người của Huyết Chùy bộ phá nổ, điều này cũng làm cho dược phẩm bọn họ lâm vào cục diện giật gấu vá vai. Mọi người im lặng, mỗi ngày nhìn thấy đồng bạn tử vong trước mặt mình đối với mỗi người mà nói đều là một việc cực kỳ tồi tệ. - Thi thể chôn chưa? - Giọng Ba Cách Nội Nhĩ khàn khàn. - Đã chôn. - Trả lời chính là Khương Lương, hắn xưa nay chú ý tác phong và kỷ luật, trang phục chiến đấu chỉnh tề từ lâu đã rách nát không kham nổi. Ba Cách Nội Nhĩ trên mặt không chút động dung, khuôn mặt tựa như nham thạch điêu khắc thành. Tình huống hiện tại của bọn họ rất gay go, Thiên Lý tạp bị Diêm phá huỷ, dẫn đến bọn họ mất liên lạc với Trần Mộ. Bây giờ tạp tu còn sống chỉ còn lại có hơn một ngàn người, quân số chiến đấu giảm quá nửa. Hắn trầm giọng nói: - Hiện tại xem ai có thể kiên trì được, tình huống địch nhân so với chúng ta càng tệ hơn! Từ việc chiến đấu mấy ngày nay mà xét, lực lượng chiến đấu của đối phương rõ ràng đã suy yếu, bọn chúng sắp không trụ được nữa rồi! Mọi người nghe vậy, tinh thần liền phấn chấn. Bọn họ đại khái không thể tưởng được tình huống Huyết Chùy bộ so với dự đoán của mình còn tệ hơn nhiều. Sau khi phát hiện Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn thiếu cao thủ, Diêm dẫn dắt cao thủ Huyết Chùy bộ thừa dịp bóng đêm tập kích Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, ý đồ hủy bộ chỉ huy của nó. Nào ngờ Ba Cách Nội Nhĩ sớm đã có chuẩn bị, thiết lập mai phục. Trận chiến ấy, song phương đều tử thương thảm trọng. Cao thủ Huyết Chùy bộ cơ hồ chết gần hết, ngay cả Diêm cũng tự bạo mà chết, chỉ còn lại có mấy người Thì Phượng Phỉ cùng Tề Lợi chạy thoát trở về. Đánh tới bước này, song phương đều không còn đường lui. Thì Phượng Phỉ dẫn dắt Huyết Chùy bộ triển khai sự truy kích với tính tự sát điên cuồng, bọn họ giống như ngưu bì đường (một loại kẹo đặc sản của Dương Châu), ngoạm chặt lấy Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn. Nhân số tử vong bên phía Ba Cách Nội Nhĩ lập tức tăng mạnh. Nhưng theo cái chết của Uông Vĩnh, bọn họ đã mất đi chuyên gia về rừng đáng giá ỷ lại được nhất. Huyết Chùy bộ hoàn toàn trượt về phía vực sâu. Ba Cách Nội Nhĩ nhạy bén lập tức phát hiện điểm này của đối phương, lập tức lợi dụng nó đến mức tận cùng. Rừng cây trở thành đồng bọn chiến đấu mạnh mẽ nhất của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, con số thương vong của Huyết Chùy bộ gia tăng với tốc độ kinh người. Mà bọn họ ngay từ đầu dược phẩm đã chuẩn bị không đủ, tạp tu một khi bị thương, cơ bản đã bị tuyên cáo tử hình. Cho nên tạp tu Huyết Chùy bộ sau khi bị thương, tất cả đều sẽ lựa chọn tự bạo, cũng khiến cho phe Ba Cách Nội Nhĩ nếm hết đau khổ. Bọn họ hiện tại chỉ là liều một hơi, phản công trước khi chết. Song phương đều ý thức được điểm này. Đoàn người Ba Cách Nội Nhĩ nơm nớp lo sợ vậy mà liên tục ba ngày đều không đụng phải tạp tu của Huyết Chùy bộ. Lần này tất cả mọi người đều đã rõ, Huyết Chùy bộ xong rồi! Lập tức, Ba Cách Nội Nhĩ truyền lệnh toàn tốc tiến về về phía trước. Quả nhiên sau đó bọn họ không còn gặp phải tạp tu của Huyết Chùy bộ nữa. Trải qua chiến đấu tàn khốc như thế, đám dã thú trong rừng đã không còn khiến đám tạp tu này sợ hãi. Liên tục đi mười ngày, bọn họ rốt cục đã nhìn thấy bóng dáng thành thị.