Tạp Đồ
Chương 466
Không khí sặc mùi thuốc súng, mỗi sợi thần kinh trong cơ thể mọi người đều chịu loại cảm giác này, nó khiến mọi người hưng phấn, thậm chí run rẩy.
Bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt nhưng đại sảnh vẫn yên tĩnh lạ thường. Một lát sau, vẻ kinh hãi trên khuôn mặt Vinh Minh mới dần dần phai đi, một lần nữa khôi phục sự trấn tĩnh ngày thường.
“Đa tạ các hạ hậu ái, Vinh Minh tự thấy không đủ lực để nhận hậu lễ như vậy.” Giọng nói trầm trầm của hắn có phần khô khốc, những lời này không khác gì bỏ một quả bom vào giữa đại sảnh đang chuẩn bị bùng cháy này. Mọi người lập tức ồn ào, vô số ánh mắt tập trung trên người chủ nhân của căn phòng.
Hắn điên rồi sao? Đây là tạp phiến sáu sao, trong đầu mọi người đều xuất hiện một câu nói, bọn họ nhìn Vinh Minh như nhìn quái vật.
Trần Mộ đầu óc yên tĩnh lại, không khỏi thở phào một hơi. Hắn nhìn về phía Vinh Minh, ánh mắt đầy vẻ kính nể. Lúc này còn có thể bình tĩnh, chỉ bằng định lực này, so với bản thân không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Từ điểm này có thể thấy được Vinh Minh là người tâm tính kiên định, không dễ bị ngoại vật dao động.
Lúc này mọi người đều tỉnh táo trở lại, đám lão đại như Thái Thúc Dong lúc này đều khôi phục tinh thần, ánh mắt đều trở nên thâm trầm. Vinh Minh nói không sai, nếu như bên trong thật sự là tạp phiến sáu sao, lễ vật này thật quá lớn. Thiên hạ nào có bữa cơm nào không phải trả tiền, giá trị một tấm tạp phiến sáu sao, Vinh Minh hiểu rất rõ. Pháp Á là tổ chức ra sao? Là một tổ chức thủ đoạn độc ác, giết người cướp của như cơm bữa. Một tổ chức như vậy khi đưa ra một lễ vật thì yêu cầu sẽ càng nhiều. Hơn nữa Vinh Minh hiểu rõ, tấm tạp phiến này hôm nay làm dậy nên lòng tham của nhiều người, trừ phi lọt vào tay nhân vật tuyệt đỉnh như Đường Hàm Phái, nếu không vào tay ai cũng là bùa đòi mạng.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội!
Sáu sao tạp phiến, lại còn là huyễn tượng tạp hiếm thấy, hắn tin rằng ngày mai tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ liên bang, tới lúc đó vô số tạp tu sẽ như cá mập ngửi thấy mùi máu, chen chúc nhau chạy tới.
Nữ nhân này muốn gì?
Trần Mộ khôi phục trấn tĩnh cũng lập tức nghĩ tới vấn đề then chốt, Tiểu Man muốn làm gì?
Lẽ nào là vì Cừu San Ngọc? Trần Mộ trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Ánh mắt Tiểu Man lộ vài phần thưởng thức: “Vinh Minh đại nhân quả nhiên không giống người thường, tại hạ bội phục. Bất quá, tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ này tất nhiên không phải đưa không, tại hạ có một điều kiện nho nhỏ.” Trong phòng khách trống trải yên tĩnh, giọng Tiểu Man mang theo vài phần đanh thép.
“Chắc Vinh Minh đại nhân chắc vẫn còn nhớ chuyện, một thời gian trước Pháp Á chúng ta bị đánh lén.” Đôi mắt đẹp của Tiểu Man ẩn chứa uy áp, trầm giọng nói: “Không nghĩ tới thành Đông Thụy nổi danh vì trị an này lại phát sinh chuyện như vậy, thật khiến người ta tiếc nuối.”
Thái Thúc Dong từ trong đám người đi ra, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu cô nương nói thật buồn cười. A, cái này không phải thủ đoạn mà quý tổ chức thường dùng sao?” Hắn đã là cáo già, có thể đoán được đại khái ý đồ kế tiếp của Tiểu Man. Bây giờ hắn và Trần Mộ trên cùng một chiếc thuyền bèn đi đầu làm khó dễ.
Mọi người đều gật đầu, Thái Thúc gia Tam công tử suýt nữa bị bắt cóc, Thái Thúc Dong tất nhiên có tư cách nói lời này. Việc làm của Pháp Á đã chạm tới giới hạn của những thế gia ở đây.
“Không sai, quý tổ chức cách làm quá hung tàn. Có trời xanh chứng giám, thành Đông Thụy của chúng ta tuy chẳng màu mỡ gì, nhưng chỉ cần chúng ta còn một hơi sẽ không để cho các người làm xằng bậy.” Gia chủ La gia trầm giọng nói. Là thế lực mạnh mẽ nhất thành Đông Thụy, thái độ của Thái Thúc Dong lập tức khiến cho những thế lực khác phụ họa.
Tiểu Man thần sắc không thay đổi khom người hành lễ với Thái Thúc Dong: “Ta thay mặt tổ chức biểu đạt sự hối hận đối với hành vi lúc trước của chúng ta, cũng xin bảo đảm sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.” Nàng vừa nói ra những lời này, đám lão đại vốn đang tức giận cũng nhanh chóng trấn định trở lại, dù sao không ai muốn trực tiếp đối kháng với tổ chức lớn như Pháp Á.
Thái Thúc Dong cũng không ngờ Pháp Á lại lùi bước nhanh như vậy, không khỏi im lặng. Hắn nhìn qua Trần Mộ, trong lòng dậy lên một tia lo lắng.
“Ta tới lần này là mang theo tình hữu nghị và thiện ý của Pháp Á, xin các vị trợ giúp. Kẻ tập kích Pháp Á chúng ta lần này đã được điều tra rõ ràng, là Kiều Nguyên cùng đồng bọn của hắn. Trong sự kiện lần này một vị phu nhân của Pháp Á chúng ta bị bắt đi, chúng ta vô cùng lo lắng về vận mệnh của nàng. Kiều Nguyên tên này tàn nhẫn vô lương tâm, dám làm bất cứ chuyện gì, cho nên ta mới nhân dịp sinh nhật tiểu thư nhà Vinh Minh tới xin các vị trợ giúp. Nếu ai có thể cứu vị phu nhân này, chúng ta nguyện ý đem tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ này làm thù lao.” Tiểu Man mở hộp gỗ, bên trong là một tấm tạp phiến màu đen, trên đó có một tiêu chí sáu sao bắt mắt.
Ầm! Cả phòng khác ồn ào nhốn nháo. Chuyện Kiều Nguyên đánh lén Pháp Á đã sớm loan truyền khắp thành Đông Thụy, không ai không biết. Chỉ là không ai nghĩ tới Pháp Á lại dùng cách này để phản kích Kiều Nguyên.
Trần Mộ tóc gáy dựng đứng, hắn tự biết gặp phiền phức đã tới. Đợi tới ngày mai, không, ngay buổi tối hôm nay, toàn bộ thành Đông Thụy sẽ bắt đầu tìm kiếm mình. Trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, trước đây hắn nghĩ Cừu San Ngọc chắc chắn là nhân vật trọng yếu trong Pháp Á. Giờ nhìn lại, xem ra mình đánh giá còn chưa đủ cao, Pháp Á vì cứu Cừu San Ngọc không ngờ có thể nguyện ý trả giá lớn như vậy.
Thái Thúc Dong sắc mặt vẫn như thường chỉ là sâu trong ánh mắt vẻ lo lắng càng đậm. Pháp Á bất ngờ treo giải thưởng khiến cho Kiều Nguyên lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Trên đời này không có bức tường nào kín gió, nếu như tất cả mọi người trong thành tham gia điều tra, sợ là giấy không gói được lửa. Một tấm tạp phiến sáu sao tất nhiên vô cùng trân quý, nhưng Thái Thúc gia không đủ năng lực để giữ nó. Đối với Thái Thúc gia mà nói, một phiếu quyền biểu quyết kia đến tay được hay không mới quan trọng. Nếu Kiều Nguyên gặp chuyện thì mọi đầu tư của hắn từ đầu tới giờ đều uổng phí. Ánh mắt lão chớp động, hiển nhiên trong lòng đang cực kỳ đắn đo.
Tiếng ồn ào rất lâu sau không lắng xuống, mọi người thảo luận dữ dội, có khách nhân trực tiếp kích hoạt Thông Tấn tạp, phấn khích truyền tin tức này ra ngoài.
Tảng đá trong lòng Tiểu Man rốt cuộc cũng được buông xuống, cho tới giờ mọi chuyện xảy ra không khác mấy so với dự tính của nàng. Lực lượng của Pháp Á tại khu Thiên Đông Lý rất mỏng, hơn nữa vừa rồi lại bị Sương Nguyệt Hàn Châu đả kích, nên nhân thủ thiếu hụt nghiêm trọng. Bây giờ bọn họ không cách nào phái nhiều người tới, làm vậy không chỉ khiến Sương Nguyệt Hàn Châu cảnh giác, mà quan trọng hơn là tốn quá nhiều thời gian. Nàng không thể chờ được, mỗi ngày mỗi đêm qua đi, phu nhân lại thêm một ngày đêm nguy hiểm. Từ chuyện lần trước Kiều Nguyên hung hăng cắn nát môi phu nhân, có thể nhìn ra hắn hận phu nhân thấu xương như thế nào. Phu nhân rơi vào tay hắn không biết sẽ bị làm gì?
Cho dù thế nào nàng cũng phải cứu phu nhân ra. Trong mắt nàng hiện vẻ kiên định, tuy rằng nàng không có hảo cảm với phu nhân, nhưng cũng biết tầm quan trọng của nàng với Pháp Á. Tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ này vốn là nàng phụng mệnh đưa tới cho Phòng tiên sinh. Không ngờ Phòng tiên sinh lại bị thương!
Khi nàng vừa nghe được tin này, lập tức sợ tới ngây người. Phòng tiên sinh dù ở Liên Bang không được nhiều người biết đến, thế nhưng trong Pháp Á hắn không khác gì thiên thần. Tạp tu thiên phú xuất chúng trong Pháp Á đều được Phòng tiên sinh chỉ điểm, ví dụ như nàng và Vu Quả đại ca. Tiêu Tư nổi danh cả liên bang cho tới giờ chỉ có ba trận không thắng, trong đó có một trận là đối chiến với Phòng tiên sinh.
Phòng tiên sinh địa vị như thiên thần trong lòng nàng lại bị thương. Còn phu nhân thông minh xuất chúng lại bị người ta bắt đi. Tin tức này khiến cho tầng tầng lớp trên của Pháp Á vô cùng căng thẳng, lực lượng của toàn bộ khu Thiên Đông Lý đều tập trung về thành Đông Thụy. Lực lượng trên tay Tiểu Man rất có hạn, đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra.
Lòng thoáng yên ổn lại, Tiểu Man bắt đầu quan sát mọi người trong đại sảnh, muốn tìm được phu nhân phải nhờ vào những kẻ địa đầu xà này mới được. Nhìn những kẻ đó hưng phấn kích động hay đăm chiêu suy nghĩ, nàng thầm cười nhạt.
Bỗng dưng ánh mắt của nàng chuyển tới một người đeo mặt nạ màu trắng, trong đám đông người này thực quá bắt mắt. Trong toàn bộ đại sảnh chỉ có một mình hắn đeo mặt nạ. Mà khiến nàng càng thêm chú ý là nàng cảm thấy người này dường như mình từng quen biết..
Càng là cao thủ càng có trực giác kinh người. Điều này cũng chẳng có gì huyền bí, phàm là cao thủ đều có trực giác, đối với tin tức cũng càng nhạy bén. Ánh mắt đó, hình thể đó, Tiểu Man càng nhìn càng thấy quen thuộc. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khi nàng vừa vào trong phòng khách, ánh mắt người này có phần không tôn trọng, chính là tên đeo mặt nạ này, chỉ là mình lúc đó không có thời gian nghĩ kỹ.
Lúc này thanh âm trong đại sảnh cũng dần dần yên tĩnh lại.
“Các hạ là?” Tiểu Man chăm chú nhìn vào đôi mắt của Trần Mộ hỏi.
“Ngươi có thể gọi ta là Bạch tổng quản.” Trần Mộ kiên trì nói, hắn cố gắng để giọng mình nghe thật trấn tĩnh.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Chẳng hay các hạ có thể bỏ tấm mặt nạ xuống cho ta thấy không? Ta thấy các hạ rất quen mắt.” Giọng Tiểu Man càng ngày càng lạnh, nàng có cảm giác mình chắc chắn đã từng gặp người này, giọng nói của hắn, còn có vài phần quen thuộc nữa. Nàng không thể có người quen ở khu Thiên Đông Lý.
Trần Mộ lắc đầu: “Rất xin lỗi, không thể.” Hai người đối đáp mọi người trong đại sảnh đều nghe được. Bạch Tổng quản nổi danh ở thành Đông Thụy nhưng hắn luôn rất thần bí, cho dù đi đâu cũng không bỏ tấm mặt nạ, không ai biết lai lịch của hắn.
“Lẽ nào..” Có vài người không nhịn được rục rịch.
Tiểu Man trong lòng càng thêm nghi ngờ, chân trái bước về phía trước nửa bước, trầm giọng nói: “Các hạ giấu đầu giấu đuôi như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì mà không thể lộ mặt?” Giọng nói nhấn mạnh rồi lại cao giọng nói: “Ngươi chính là Kiều Nguyên?”
Cái tên Kiều Nguyên này lập tức khiến đám tạp tu đang rục rịch lại càng không thể kiềm chế được.
“Đúng vậy, bỏ xuống, chỉ nhìn một cái thôi, có mất miếng thịt nào đâu!”
“Ha ha, cả ngày mang mặt nạ, ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt..” Trong đám người có vài người ngứa miệng nói vài câu.
“Làm càn!” Vinh Minh giận tím mặt, hai mắt trợn tròn, khí thế đột nhiên bạo phát: “Người đâu. Đem tên vừa nói ra ngoài. Thật to gan, khách do Vinh Minh ta mời các ngươi cũng dám nói xấu?” Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Đám tạp tu lúc này mới khôi phục tinh thần vội vã như hổ đói đem mấy người vừa nói trong đám người bắt ra.
Tạp tu bài danh sáu mươi ba của Thiên Đông bảng toàn lực phóng thích cảm giác của mình, uy thế bức người phô thiên cái địa toát ra. Tạp tu vừa có ý nghĩ nóng nảy lúc này mới phản ứng lại, trong lòng vô cùng hối hận. Dưới sự áp bách của khí thế Vinh Minh, bọn họ lặng lẽ đi khỏi phòng khách.
Tiểu Man lại chẳng hề có ý thối lui mà ngược lại bước lên một bước nói sắc như đao: “Vinh Minh đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn bao che nghi phạm?”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
34 chương
493 chương