Tạp Đồ
Chương 230
Không ngờ lại gặp phải một người quen là Khắc Lý Áo Lôi Văn gia, lúc này thái độ của hắn rất khác trước.
Ngưỡng Mập không vui nhấc tay đặt trên ly nước hoa quả chào ngắn gọn:“Khắc Lý Áo công tử.”. Trần Mộ cũng hướng hắn gật đầu:“Khắc Lý Áo công tử.”
Khắc Lý Áo làm như không để ý, vẻ mặt sôi nổi hướng hai người:
- Không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy Tào tiên sinh, thật sự là làm người khác kinh ngạc. Vài ngày tới đây Khắc Lý Áo làm lễ trưởng thành, Ngưỡng An tiên sinh cùng Tào tiên sinh có thể tới không?
Lễ trưởng thành? Trần Mộ không rõ là lễ gì, bất quá hắn đối với Lôi Văn gia cũng không hứng thú. Ánh mắt Khắc Lý Áo nóng bỏng cũng làm cho hắn cảm thấy khó chịu, lắc đầu:
- Rất xin lỗi, ta có việc.
Nói xong liền im lặng. Ngưỡng Mập cũng từ chối:
- Ta cũng có việc, rất xin lỗi, Khắc Lý Áo công tử.
Khắc Lý Áo trên mặt khó nén vẻ thất vọng, nói tiếp vài câu rồi ấm ức rời đi.
Ngưỡng Mập nhìn bóng lưng Khắc Lý Áo, khinh thường nói:
- Lôi Văn gia càng ngày càng thụt lùi. hai người con trai chỉ lo đấu đá nhau, ngay cả gia nghiệp cũng không quản, thật sự là ngu xuẩn!
Ngưỡng Mập thấy vẻ mặt Trần Mộ ngơ ngác nên giải thích:
- Thế gia như Lôi Văn gia, lúc con cháu trong tộc trưởng thành sẽ cử hành một nghi lễ. Bọn họ cũng sẽ trong lúc đó yêu cầu một ít bằng hữu có thực lực gia nhập làm thành viên. Hắc, hiện tại ít nhà nào giữ lại truyền thống này, không ngờ lôi văn gia vẫn giữ lại.
Ngữ khí Ngưỡng Mập như là rất khinh thường truyền thống này.
Trần Mộ hiểu ra. Bất quá hắn đối với Khắc Lý Áo không có hảo cảm, tự nhiên cũng lơ đễnh. Hắn cứu Khắc Lý Áo. Đối phương không chỉ không thiện chí, lại còn sử dụng thủ đoạn, loại người như thế Trần Mộ né xa.
Ngưỡng Mập thấy vẻ mặt Trần Mộ, đồng tình hạ giọng nói tiếp:
- Hai tên con trai của Lôi Văn gia cũng không đáng là gì, suy bại kết cục đã định. Theo cách bọn họ knh doanh, chuyện nhỏ vẫn thành, chuyện lớn đừng mơ tới.
- Tại sao lại như vậy?
Trần Mộ nhất thời có chút tò mò.
Ngưỡng Mập vẻ mặt lạnh nhạt:
- Sinh ý đạt được tình trạng như chúng ta, không chỉ dựa vào vật lực. Quan trọng nhất là con người và hướng đi. Gặp lúc sinh ý không tốt nếu muốn bằng vào lực lượng của mình làm chuyện lớn, khó như lên trời, cùng người hợp tác đó là xu thế. Buôn bán ngắn hạn dù lời nhiều, cũng có hạn chế nhất định. Trường kì ổn định tiền lời quan trọng hơn, một đồng bạn có thể trường kì hợp tác mới đáng cho chúng ta hao tốn. Như Tào lão đệ mới là giá trị a!
Lý luận của Ngưỡng Mập làm Trần Mộ vô cùng sửng sốt, phương diện buôn bán hắn không có kinh nghiệm gì, nhừng lời nói này giúp cho hắn tỉnh ngộ ra.
Trần Mộ cười cười:
- Ngài đánh giá ta quá cao.
- Không không không!
Ngưỡng Mập lắc đầu nguây nguẩy:
- Tào lão đệ không cần quá khiêm tốn, Ta xem người mặc dù không phải bách phát bách trúng, nhưng cũng được tám chín phần mười. Tào lão đệ khí chất đạm định, ánh mắt kiên định, vừa nhìn chính là người làm chuyện lớn, tính tình cứng cỏi, nhất ngôn cửu đỉnh.
Trần Mộ sửng sốt vì cho tới bây giờ chư có ai đánh giá mình như vậy. Ngay lúc này có người gần đó ra hiệu muốn nói chuyện với Ngưỡng Mập, Ngưỡng Mập rất tinh mắt, vội vàng chào Trần Mộ, đứng dậy rời đi. Rất khó tưởng tượng một người béo như thế mà động tác lại rất nhanh nhẹn.
Ngưỡng Mập rời đi, Trần Mộ một lần nữa ngồi ở góc. Đại sảnh lộng lẫy đông người, những người phục vụ thỉnh thoảng lại bưng rượu và nước hoa quả len lỏi qua quan khách. Nơi này tập họp những nhân vật lớn của La Dữu thành, bọn họ tụ tập thành từng nhóm năm ba người. Đàm luận cười nói, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về trung tâm đại sảnh. Những phu nhân mặc lễ phục dạ hội tinh xảo chụm đầu xì xào bàn tán, ánh mắt các nàng, luôn luôn nồng cháy nhìn về hướng Tổ Trữ và Giải Yến Bạch. Một số nam đệ tử lại dùng ánh mắt nồng cháy và ham muốn, nhìn chằm chằm Tiểu Man.
Diễn viên chính của yến hội. Đó là hai nam một nữ này.
Về phần mình, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, không ai nhận thức được nên đỡ phiến toái. Hắn không có chú ý tới, thỉnh thoảng vài người đi ngang nhìn hắn ánh mắt cũng tràn ngập kinh dị.
Yến tiệc như kiểu này, cao cấp tạp tu tham dự cũng không nhiều. Cao cấp tạp tu cố nhiên là đối tượng từng thế lực đều tranh nhau lôi kéo, nhưng bọn họ nếu muốn tiến vào tầng lớp thượng lưu trong xã hội thì thật khó. Đương nhiên, ngoại trừ đệ tử lục đại đã tốt nghiệp vì một khi gia nhập vào lục đại, cũng đồng nghĩa là bắt đầu bước vào giới thượng lưu.
Như Tổ Trữ và Giải Yến Bạch, trên mặt bọn họ luôn giữ vẻ cao ngạo. Đây là thái độ từ trên nhìn xuống nhưng chung quanh không người nào cảm thấy kì quái, ngược lại bọn họ còn cho là bình thường. Đến ngay cả Do Văn Châu, cũng rất tự nhiên tiếp nhận.
Liên bang có một luật bất thành văn, chỉ có ngũ đại hoa khu cùng kinh đô mới có quý tộc chính thức. Trong mắt rất nhiều dân chúng của ngũ đại hoa khu cùng kinh đô, dạng như Do Văn Châu hào phú một phương chẳng qua chỉ là một phú hào địa phương. Bọn họ trời sinh thì có một loại khí chất ưu việt, mà người xuất thân từ lục đại, loại khí chất ưu việt này cũng biểu hiện càng thêm rõ ràng.
Cũng như vậy nhưng nhìn Tiểu Man thì thuận mắt hơn nhiều. Bất quá nàng không phải là đối thủ của hai người này, vô luận là khí thế, hay trên thực lực. Nếu như có thêm nam tử mặt nạ còn có thể cùng hai người này tranh cao thấp.
Bất quá, chuyện đó với mình có quan hệ gì đâu? Trần Mộ thích thú tiếp tục uống nước hoa quả, hắn làm một hơi bảy tám ly, mỗi một ly mùi vị cũng không giống nhau. Nếu như nói về mùi vị, hơn xa trước kia mình uống thanh vân thủy nhiều.
Vừa nghĩ đến thanh vân thủy, Trần Mộ chợt buồn rầu nhớ đến Lôi Tử không biết hiện tại đang ở nơi đâu.
Hắn cứ đứng ở góc sảnh, không người nào quấy rầy. Rất nhiều người muốn kết giao với Trần Mộ, chứng kiến vẻ mặt ngơ ngẩn của hắn liền thức thời rời đi.
Kết thúc yến tiệc, Trần Mộ lặng lẽ ra về. Về phần bốn người đang nói chuyện với nhau thật vui, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt một cái.
Trở lại chỗ ở, mở cửa ra, Trần Mộ sửng sốt, Duy A bất ngờ ngồi trên sàn nhà.
- Ngươi trở về lúc nào?
Trần Mộ đi tới bên cạnh Duy A, ngồi xuống sàn nhà. Lô Tiểu Như thấy Trần Mộ trở về. Vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn cùng nước trà.
- Vừa mới.
Duy A không ngước mắt. Trần Mộ lúc này mới chú ý trong lòng hắn có một con động vật lông màu mêu vàng, Duy A đang chọc ghẹo nó.
- Đây là con gì?
Trần Mộ tò mò hỏi. Động vật nhỏ có bộ lông màu vàng nâu phủ toàn thân. Gấn giống như chó nhưng thân hình béo hơn rất nhiều, nhìn giống như một con cáo tròn quay màu vàng nâu.
Duy A lắc đầu:
- Không biết.
- Không biết?
Trần Mộ kì quái:
- Ngươi tìm thấy nó ở đâu?
Lấy tính cách Duy A, Trần Mộ không tin hắn sẽ mua con thú nhỏ này. Nếu như nói hắn đã mua, cũng có nghĩa lúc đó hắn đã đói bụng.
- Cướp lấy.
Duy A vẫn không nhướn mắt, say mê nghịc phá tiểu tử kia. Tiểu gia hỏa kia cũng lười nhác, cuộn mình trên đùi Duy A, tì tì ngủ.
Trần Mộ nhất thời tới hứng thú:
- Cướp lấy? Từ chỗ nào cướp về?
- A mai đạt nhĩ thành.
- Đó là nơi nào?
Trần Mộ mù tịt. Lô Tiểu Như vội vàng giải thích:
- A mai đạt nhĩ thành là trung tâm thương nghiệp của Minh Chính khu, Cách nơi này rất xa,so với La Dữu thành không sai biệt lắm về phát triển.
- Ngươi đi A mai đạt nhĩ thành làm gì?
Trần Mộ kì quái hỏi. Lúc Duy A hỏi hắn tiền lần trước, hắn cảm thấy hết sức bất ngờ. Nguyên lai người này chạy đến a mai đạt nhĩ thành. Duy A đi chỗ đó nhất định là có chuyện gì, Trần Mộ chắc chắn không phải chỉ vì để có con chó tròn như trái banh này.
- Đoạt nó.
Duy A trả lời làm cho Trần Mộ suýt nữa hóa đá.
-Nó?
Trần Mộ há hốc miệng, ngón tay chỉ con chó mũm mĩm, vẻ mặt ngạc nhiên. Đang châm trà Lô Tiểu Như suýt nữa làm cho nước trà bắn tung tóe đi ra.
-Ừ!
- Ngươi chạy đến A mai đạt nhĩ chính là vì đoạt nó?
Trần Mộ tưởng rằng mình nghe lầm.
- Đúng.
- Ngươi tại sao lại đoạt nó?
Duy A nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Nhìn quen mắt.
Đầu Trần Mộ bốc khói:
- Vì vậy, ngươi đoạt nó? Chạy đến A mai đạt nhĩ thành chỉ để đoạt nó?
- Đúng.
Duy A lập tức lấy tiền tạp, đưa trả cho Trần Mộ:
- Thứ này vô dụng.
- Vô dụng?
Trần Mộ ngẩn ngơ, tiền tạp vô dụng? Tiền tạp này có bốn trăm vạn âu địch. Duy A nói nó vô dụng! Trong lòng hắn nghi ngờ phát sinh:
- Vậy ngươi làm sao đến được A mai đạt nhĩ thành?
- Ngồi đoàn xe dài!
- Đi toa xe dài phải có vé, làm sao ngươi qua được cổng soát vé?
Trần Mộ hỏi.
- Đó là cái gì?
Duy A hỏi ngược lại.
Lô Tiểu Như tay run lên, nước trà đổ ra mặt bàn.
Trần Mộ mô tả:
- Chính là, một loại tạp phiến dạng gì đó, gọi vé xe. Có vé xe mới được lên xe, ngươi có không
- Không.
Duy A lắc đầu.
Trần Mộ tò mò hỏi
- Vậy ngươi làm sao đi được?Máy kiểm vé cho ngươi đi qua sao?.
- À, ngươi nói là cái máy gì đó hả? Ta vỗ nó mấy cái, nó im re.
Ánh mắt Duy A cực kì hồn nhiên.
Trần Mộ toát mồ hôi lạnh. Vỗ mấy cái? Hắn liếc mắt nhìn bàn tay Duy A, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng lúc đó. Lấy sức lực Duy A vỗ mấy cái lên máy xét vé, đừng nói là máy kiểm vé, dù là dụng cụ gì cứng rắn hơn cũng lên đường.
Nuốt nước miếng, Trần Mộ hỏi tiếp:
- Ngươi không ăn cơm?
- Ăn.
- Lầy gì để ăn?
Trần Mộ rất tò mò.
Duy A tóp tép miệng:
- Ta thấy nhiều chỗ để thức ăn, tự lấy xuống ăn. Mùi vị cũng tạm, bất quá vẫn ngon hơn ngươi làm.
Trần Mộ trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng: Duy A đi tới một cửa tiệm bán thức ăn, thấy bầy bán thứac ăn đã chế biến, lợi dụng tốc độ kinh người chợt lóe, thong dong lấy vài món sau đó nghênh ngang rời đi.
- Ngươi trở về cũng dùng cách này?
Vẻ mặt Trần Mộ cực kì tò mò. Nhìn về con chó ham ngủ béo núc kia, chẳng lẽ con chó này cùng Duy A có quan hệ gì? Nếu như không quan hệ tại sao Duy A lại đi xa như vậy? Bất quá Duy A trả lời không biết, dường như là hắn không nhớ ra. Trần Mộ đột nhiên lại hỏi đến một vấn đề khác:
- Ngươi là làm sao biết con chó này ở Amai đạt nhĩ?
- Thấy trên thính thị huyễn tạp.
Trần Mộ lúc này mới bừng hiểu. Hắn đoán trước câu trả lời của Duy A:
- Nó cũng là cướp lấy?!
- Nó bị giam trong lồng ta bẻ ra. Có sáu người truy theo ta, bị ta giết.
Duy A không đổi sắc. Ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí tự nhiên kể lại chuyện tình.
Lô Tiểu Như sắc mặt trắng bệch, tay run lên, nước trà sánh ra nhiều hơn.
Mặc kệ thế nào, Trần Mộ rốt cuộc cũng yên lòng khi Duy A trở về. Với thực lực Duy A kì thật cũng không cần hắn lo lắng, nhưng do Duy A đối với thế giới ngoài sâm lâm hoàn toàn xa lạ. Như sự tình lần này cũng khá nguy hiểm. Nếu như người của đối phương thực lực rất mạnh, nếu như gặp cường giả chân chính, hoặc là làm cho nhiều kẻ cuồng nộ vây công, cho dù Duy A cường hãn, Trần Mộ cũng không dám chắc hắn có thể sống sót hay không.
Có lẽ cao thủ như lục đại học phủ hiệu trưởng, có thể chiến đấu với mấy trăm người thậm chí đông hơn mà vẫn sống sót. Nhưng tạp tu nào khác dù là cao thủ nổi danh, đối mặt mấy trăm tạp tu cũng chỉ có một đường mà chạy. Hết lần này tới lần khác Duy A không rành thế sự lại hay gây chuyện. Trần Mộ cũng không sợ sự tình, nhưng hắn cảm thấy không cần phải tự dưng gây chuyện làm gì.
Sắc mặt Lô Tiểu Như vẫn trắng bạch, như bị kích thích mãnh liệt. Thế cho nên khi Duy A khen ngợi tài nấu nướng của nàng, vẻ mặt nàng đều cực kì mất tự nhiên. Phần chó béo tựa hồ có chút cơ trí, vừa nghe tới có ăn liền lập tức tỉnh lại.
Sau khi ăn xong Duy A vẫn chăn chú theo dõi thính thị huyễn tạp của mình, chỉ khác là bên chân có thêm một cục lông màu vàng nâu.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương