Tạp Đồ
Chương 223
Tốc độ dòng chảy cuối cùng cũng chậm dần sau khi bị liên tục chấn động. Tô Lưu Triệt Như gương mặt hồng nhuận cười tươi, không vui sao được khi biết rằng mình đã vượt qua một kiếp nạn tưởng chừng không thể né tránh.
Ánh mắt chợt sửng sốt nhìn Trần Mộ mồ hôi đang tươm khắp trán rõ ràng là đã cố sức đến cực điểm. Nhưng kì quái là, ánh mắt của hắn vẫn giữ vẻ tỉnh táo, lạnh lẽo, không mang theo một tia cảm tình.
Quả là một hình ảnh quỷ dị. Không có nhiều người giỏi hơn Tô Lưu Triệt Như về hiểu biết cơ thể con người. Theo lẽ thường, như tình trạng hiện tại hơi thở phải nặng nề, gân xanh nổi lên, máu lưu thông nhanh hơn mới đúng. Song, những kiến thức đó trên người trên người hắn lại không hề ứng nghiệm.
Nhìn gương mặt không chút thay đổi, cạp mắt lãnh khốc không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, Tô Lưu Triệt Như đột nhiên thấy lạnh cả người.
Trong trạng thái liễm tức, mọi mặt khả năng của Trần Mộ đều tăng lên trên diện rộng, nhưng vận dụng lực tinh tế như vừa rồi, cho dù dưới liễm tức trạng thái Trần Mộ cũng phải cố hết sức.
Bất quá lúc gian nan nhất đã qua đi, cảm giác bắt đầu trở lại quỹ đạo theo tốc độ giảm dần của cảm giác xoắn ốc, từ từ trở nên mọi việc thuận lợi hơn. Trần Mộ vẻ mặt cũng chẳng vui mừng, bình tĩnh vận dụng hợp lý cảm giác của mình.
Vận động của hắn càng lúc càng nhanh, từng đợt chấn động cũng càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác của Tô Lưu Triệt Như cũng bị chấn động mãnh liệt, thông tin phản hồi cũng trở nên mơ hồ.
Không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên cả người chấn động, ngay sau đó toàn thân cảm thấy thư khoái.
Mọi việc trong tích tắc đều khôi phục lại bình thường. Nàng lại khống chế được cảm giác của mình.
Không có việc gì! Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Gương mặt ôn nhu kiều diễm tỏa sáng. Nếu lúc này có ai nhìn thấy sẽ ngẩn ngơ bởi vẻ diễm lệ của nàng.
Chỉ tiếc. Trần Mộ sắc mặt không có một tia biến hóa, hắn chỉ từ từ nhắm hai mắt.
Qua vài giây, Tô Lưu Triệt Như rốt cuộc tỉnh táo lại, nàng phát hiện hắn vẫn ngồi như cũ không nhúc nhích, trong lòng nhất thời cả kinh. Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì?
Trần Mộ vốn vẫn đang tận dụng thời gian liễm tức còn lại để xem xét sợi tơ xanh trong cơ thể vì lúc này, hắn có thể tinh tường thấy rõ và muốn tận dụng liễm tức pháp, thử tìm hiểu nó.
Tựa như người bàng quan hoàn toàn không quan hệ gì. Mặt hắn không động dung, thu gọn sợi tơ xanh vào trong mắt của hắn. Nó quả thật rất dài, nhớ lần đầu chạm trán ma quỷ nữ, hắn đã biết qua sự lợi hại của sợi tơ xanh này nên ấn tượng khắc sâu vô cùng.
Sợi tơ xanh này còn nhỏ hơn sợi tóc, phân bố cực kì phức tạp, nhiều chỗ thậm chí quấn lại như bùi nhùi, nhìn qua rất giống mạch máu trong cơ thể. Nó hiện giờ bám sát vào trên màng xương, muốn tách ra sẽ cực kì khó khăn.
Dưới liễm tức trạng thái khả năng tính toán của hắn thật kinh người. Chỉ ở trong chốc lát, liền phân tích rỏ mớ tơ hỗn độn màu xanh này. Lần trước nó đột nhiên phát tác, làm hắn ý thức được, sợi tơ xanh này thật sự là một vật hết sức nguy hiểm hơn nữa còn có thể gây chết người.
Tại liễm tức trạng thái, nhận thức đối với nó càng rõ ràng hơn.
Trần Mộ mở mắt, làm Tô Lưu Triệt Như đang nhìn chăm chú vào hắn nhất thời giật mình. Kiểu nhìn này của nàng quả thực thiếu lễ độ khiến Nàng đỏ mặt. Nhưng rất nhanh động tác kế tiếp của Trần Mộ làm nàng sợ ngây người, quên đi cả chuyện mắc cở vừa rồi.
Trần Mộ kích hoạt độ nghi. Một mảnh năng lượng màu xanh nhạt xuất hiện trên bàn tay nắm hờ của hắn.
Hắn muốn làm gì? Tô Lưu Triệt Như mặt cười thất sắc. Chẳng lẽ hắn muốn giết mình? Rất nhiều tạp tu tính tình bạo liệt, hơi một tí là giết người. Hôm nay không lẻ mình gặp phải loại này?
Y vụ tạp tu hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ khi đối diện chiến đấu tạp tu, bất quá có rất ít người muốn gây bất lợi cho y vụ tạp tu. Ai không có lúc bị thương? Đắc tội một y vụ tạp tu vấn đề không lớn, nhưng đắc tội y vụ tạp tu hiệp hội, như vậy rất phiền toái. Y vụ tạp tu hiệp hội rất bảo thủ nhưng cũng rất đoàn kết, một khi bị họ liệt vào danh sách đen, sẽ có rất ít y vụ tạp tu đồng ý chữa trị. Nhưng trên đời này, mọi việc đều có ngoại lệ. Đương nhiên cũng có hạng người điên cuồng không sợ chết không kiêng nể gì.
Vốn là người thông minh, Tô Lưu Triệt Như hầu như quên ngay suy nghĩ này.
Đột nhiên, nàng bụm miệng, gắt gao nhìn Trần Mộ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Nàng không ngờ mình lại chứng kiến một màn kinh khủng như thế. Dùng rằng kiến thức thực tế nhiều năm, thấy được vô số thủ thuật, cơ quan nội tạng con người nàng vô cùng quen thuộc, nhưng cảnh diễn ra trước mắt làm cho mặt sắc của nàng trắng bệch.
Chỉ thấy hắn vẻ mặt không thay đổi vận lực xẻ cánh tay mình ra, như muốn tìn kiếm cái gì. Máu tươi tuôn ra theo vết thương, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi máu tươi.
Tô Lưu Triệt Như há mồm muốn nói, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt hắn, nàng lại thôi.
Với cách nhìn nhà nghề nàng thấy động tác của hắn rất đàng chê cười. Nếu vào tay một y vụ tạp tu chuyên nghiệp máu sẽ chảy ít hơn phân nữa, còn nếu là nàng thực hiện thì máu chỉ chày cao lăm là một phần tư.
Nếu như là nàng thực hiện vết xẻ sẽ không kinh khủng như thế. Vết thương dài hơn mười phân chỉ giành cho các ca mổ xẻ khó khăn hay cần điều trị tận xương mới phải sử dụng
Nhưng nàng không cười.Người dám bình tĩnh xẻ cánh tay trái của mình nhìn máu bắn rồi lại bình tĩnh mở rộng vết thương, ai dám giễu cợt đâychứ?
Tô Lưu Triệt Như rốt cuộc kiềm chế không được, phải nhắc nhở:
- Ngươi làm như vậy, vết thương sẽ nhiễm trùng!
Trần Mộ làm ngơ, tiếp tục cúi đầu, tay phải thăm dò vào cánh tay trái, tựa hồ đang sờ nắn cái gì. Tô Lưu Triệt Như kinh hoàng dựng tóc gáy khi thấy vẻ mặt hắn như thường, dường như không biết đau đớn.
Bất kì là ai, chì cần nhìn thấy cảnh như vậy cả đời chắc chắn sẽ khó quên được.
Tô Lưu Triệt Như hoảng sợ nhìn, vừa định ngăn cản, đột nhiên, không báo trước hắn từ trên ghế té xuống nằm bất động. Tô Lưu Triệt Như kinh hãi, đang muốn tiến lên xem, thì thân thể hắn bắt đầu run rẩy, hai mắt nhắm chặt vẻ mặt biến đổi tựa như đang chịu sự thống khổ kịch liệt.
Tô Lưu Triệt Như cũng nữa bất chấp gì khác, vội vàng tiến lên kiểm tra.
……………..
La Dữu thành sau hành động của Trung Châu trở thành tiêu điểm cho cả liên bang nhìn vào nhất thời như chuẩn bị nổi lên sóng gió phong ba..
Mà ngay lúc này, các thế lực đang âm thầm tích cực cố gắng làm mọi việc có thể làm.
Tiểu Man cần thận cầm tạp phiến mới mà thủ lãnh chuyển đến theo viện binh, không khỏi tò mò hỏi:
- Đây là tạp phiến loại gì?
Thanh âm Đến quả chói tai vang lên:
- Đây là tạp phiến kiểu mới chuyên giải mã thông tin của tín hiệu cầu.
- Sản phẩm mới? Có ích lợi gì?
Tiểu Man vẻ mặt buồn bực, trên ngón tay nàng tạp phiến hơi mỏng màu vàng chuyển động thật đẹp.
Trả lời là Hồ Tử, hắn đang thích thú nhấm nháp rượu vang, lười nhác nói:
- Đây chính là thứ tốt! Khi trước ta âm thầm bắt cóc thành viên của bọn họ về tra khảo, hắc hắc, không ngờ biết được một tin tức cực hay.
- Tin tức gì?
Tiểu Man nhất thời mở to hai mắt, cảm thấy hứng thú. Đến quả nhìn vẻ mặt Tiểu Man khẽ nhếch mép, tựa hồ đang cười. Nhưng rất nhanh, ý cười đã bị thu lại. ánh mắt ngưng trọng.
Hồ Tử đắc ý nhấp một hớp rượu, để có tin tức này hắn phải mất không ít công phu:
- Còn nhớ lần các ngươi đụng độ đám tạp tu của Trung Châu tập đoàn cùng Trung Đạt Thư Phủ chứ?
- Rồi làm sao?
Tiểu Man kì quái hỏi, ngày đó làm sao nàng có thể quên? Không tự chủ trong đầu hiện lên hình ảnh tên thích khách kia. Sao mình lại nghĩ đến hắn? Tiểu Man lắc lác đầu, đem ảo giác vứt sang một bên.
- Hắc hắc, ngươi không cảm thấy kì quái sao? Nhiều tạp tu như vậy cùng hành động, hơn nữa không cần nói đã động thủ, như vậy hẳn bên trong đều có phức tạp!
Hồ Tử thấy Tiểu Man làm bộ muốn đánh, vội vàng nói:
- Ta nói ta nói. Bọn họ hành động là bởi vì, bọn họ phát hiện tại La Dữu thành, có người sử dụng kỹ thuật thông tin giống bọn họ, không những thế kỹ thuật này còn cao minh hơn.
Lời này vừa nói ra, Tiểu Man kinh hãi:
- Làm sao có thể như vậy được?
Hồ Tử trịnh trọng nói:
- Tin tức này là chính xác. Khi mới nghe thấy chúng ta cũng không tin tưởng. Nhưng để xác minh tin tức này, chúng ta đã nỗ lực cực lớn, đồng thời bắt cóc một thành viên nghiên cứu của bọn họ, mới biết được tin tức này hoàn toàn là thật. Nghe nói tín hiệu thần bí kia xuất hiện đã hai lần.
Tiểu Man vẻ mặt run lên. Mỗi tập đoàn hơi có khả năng đều nghiên cứu kỹ thuật liên lạc trong sâm lâm, nhưng cho tới bây giờ, cũng chỉ có Trung Châu tập đoàn có đột phá tiến triển. kỳ tích này của Trung châu tập đoàn đã phá vỡ suy nghĩ cố định trong lòng mọi người, một tập đoàn cở địa phương, lại có thể làm ra kì tích đỉnh cao như thế, không thể không làm người khác than thở.
Nhưng lại còn có người cao minh hơn, mà cũng ở tại tại La Dữu thành, điều này bảo sao Tiểu Man không ngây ngốc?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương