Tạp Đồ
Chương 213
Tiểu Man trở lại Đông Hưng trấn, chỉ ở nhà Mai Tỷ, nàng mới có thể cảm thấy thoải mái. Kinh qua trận chiến đấu, tinh thần của nàng đã bị chấn động, nên lúc này nàng cần phải tĩnh dưỡng. Vốn thần kinh nàng đã căng như dây đàn trong một thời gian khá dài, nếu như không buông lỏng, rất dễ xảy ra thương tổn.
Đã là tạp tu cao thủ đều cần phải tự điều chỉnh kiểu này. Cao thủ khác biệt với hơn người khác ở chỗ họ sẽ có ý thức điều chỉnh bản thân, qua đó tâm chí bọn họ cũng càng thêm vững chắc.
Cho nên khi Đến Quả đề nghị Tiểu Man tĩnh dưỡng vài hôm, nàng liền đồng ý
- Mai Tỷ!
Thấy Mai Tỷ đang mặc tạp dề ra đón, Tiểu Man trong lòng bổng ấm áp, môi mỉm cười.
Mai Tỷ vui mừng ngạc nhiên, buông tay đang nhặt rửa:
- Hôm nay có thời gian ở lại đây chứ? Buổi tối muốn ăn cái gì? Tiểu An một lát mới tan học. Thức ăn còn trong tủ, có đói bụng thì ăn một chút gì đi.
Tiểu Man tiến lên ôm lấy Mai Tỷ, hít thật sâu một hơi, lập tức nguẩy mặt, ngây thơ cười nói:
- Muội không đói bụng, buổi tối ăn gì cũng được, Để muội giúp nhặt rửa cho
Nói xong cũng không đợi Mai Tỷ phản đối, tiện tay cởi áo khoác. Nàng mặc một áo lông đen bó sát người bên trong, lộ ra đường cong mê người.
Mai Tỷ bất đắc dĩ cười nhìn Tiểu Man, thấy ngăn cản không được, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Tốt tốt tốt, Muội lại đây. Đeo tạp dề trước đi, đừng làm quần áo vấy bẩn.
Một lát sau, Tiểu An tan học về. Hắn vừa thấy Tiểu Man, liền cao hứng hô to:
- Tiểu Man tỷ!
Mai Tỷ trừng mắt nhìn Tiểu An:
- Mẹ bảo con bao nhiêu lần rồi, phải gọi là dì Tiểu Man!
Tại vì Tiểu Man gọi nàng là tỷ, vậy Tiểu An tự nhiên phải gọi Tiểu Man là dì.
Tiểu An cũng không sợ mẹ nó, cười hì hì nói:
- Con gọi là dì Tiểu Man, Tiểu Man tỷ sẽ không chịu đâu.
Tiểu Man thản nhiên cười
- Đúng vậy!Muội cũng không muốn bị gọi là bà già a!
Tiểu An trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Tiểu Man, khoa trương kêu to:
- Trời ạ! Tiểu Man tỷ đẹp quá. Tỷ mà làm giá viên trong trường học của chúng ta, tuyệt đối sẽ dụ hoặc được hiệu trưởng! không chừng có thể giúp ông ấy hồi xuân đấy!
Mai Tỷ nhất thời giận dữ. Gõ đầu Tiểu An một cái:
- Càng ngày càng kì cục, không biết con học được từ chỗ nào mà miệng lưỡi trơn tru, xem ra ta phải trừng phạt ngươi một chút.
Tiểu Man tâm tình vui vẻ, nữ nhân vốn thích được khen xinh đẹp. Hơn nữa theo nàng những lời khen ngợi của Tiểu An mới là lời nói trung thực, không dối trá. Thấy Tiểu An bị gõ đầu nhăn nhó, nàng vội vàng đi qua xoa đầu cho nó, âu yếm hỏi:
- Có đau không?
Tiểu An lắc đầu lia lịa:
- Không đau không đau, tay Tiểu Man tỷ vuốt thật là thoải mái.
Tiểu Man khóe mắt tươi cười. Nhẹ nhàng gõ đầu nó một cái:
- Quả nhiên miệng lưỡi ngày càng trơn tru, sau này không biết sẽ chọc ghẹo bao nhiêu cô gái. Lại đây, nói cho tỷ xem trong trường gần đây chuyện gì vui không.
Tiểu An liền hào hứng đem những chuyển xảy ra trong trường gần đây kể lại cho Tiêu Man thỉnh thoảnh lại chọc nàng cười khanh khách. Mai Tỷ đang nấu cơm thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ chân tình vui sướng.
Tiểu An đột nhiên nghĩ đến một việc, nhất thời hưng phấn nói:
- Tiểu Man tỷ, cho chị xem đồ vật này.
- Đồ vật gì vậy a?
Tiểu Man tha có hứng thú hỏi.
Tiểu An đắc ý giơ lên một bộ huyễn tạp:
- Hắc, Đây là giáo án hấp dẫn nhất! Vang danh là giáo án Thiên Cánh, Tỷ sẽ không biết bộ giáo án này mắc đến cỡ nào đâu,vậy mà trong thành đếu bán sạch. Lớp đệ chỉ có ba người mua được, đệ phải rất cực khổ mới mượn được.
- Giáo án huyễn tạp?
Tiểu Man cười thầm. Quả nhiên vẫn là trẻ con. Bất quá nàng không muốn làm Tiểu An thất vọng, nên mặt vẫn ra vẻ hứng thú.
Bộ huyễn tạp được đặt trong một trong hộp trang trí tinh xảo, nếu như Tiểu An không nói trước, nàng sẽ không biết rằng trong hộp này chứa đưng là một bộ giáo án huyễn tạp. Nàng cảm khái nghỉ đến đám thương nhân buôn bán quả nhiên khôn khéo, Giáo án huyễn tạp được đóng gói tinh xảo đến thế, giá trị được nâng lên gần giống như tạp phiến cao cấp.
Mở hộp chứa tạp ra, nàng liền nhìn thấy mốt tấm tạp phiến nắn ngay ngắn trong đó. Ánh mắt của nàng đột nhiên ngưng tụ.
Tại một góc Tạp phiến. Hiện ra một ký hiệu “C” được vẽ rất bắt mắt!
……
Trung châu tập đoàn thanh toán rất nhanh, tiền được chuyển ngay vào tạp khoản. Tiền Minh Nhất đối với huyễn tạp quảng cáo này hài lòng đến cực điểm. Hắn thậm chí còn dành thời gian mời Bặc Cường Đông ở lại dùng cơm. Được ăn bữa cơm này Bặc Cường Đông vừa mừng vừa sợ tâm trạng sảng khoái vô cùng, trên bàn cơm mọi người luôn bàn tán khen ngởi quảng cáo huyễn tạp kia, càng làm cho gã này hư vinh lên tới cực điểm. Cho nên khi hắn trở lại Thiên Cánh hai chân đều như có cánh.
Nhận được tiền Trần Mộ liền an tâm, đúng là có tiền trong tay trong lòng không hoảng hốt, có bảy trăm vạn này, hắn sẽ không phảo lo lắng vấn đề tài chính. Bảy trăm vạn dùng để chế tạo chế tạp thất sẽ như muối bỏ biển, nhưng chỉ dùng cho cuộc sống, số này đủ cho Trần Mộ cùng Duy A tiêu dùng rất lâu. Với hắn mỗi tháng chỉ cần mấy trăm âu địch là đủ sống.
Lô Tiểu Như bình thản không nghĩ ngợi, với thân phận cùng thực lực của Trần Mộ, mấy trăm vạn âu địch nàng xem chẳng nghĩa lý gì. Cả công ty, cũng chỉ có ba người họ là thần sắc trấn định, còn đám nhân viên vẻ mặt rất kích động. Một giao dịch béo bở như vậy bình thường đã rất khó gặp, càng huống chi giao dịch này có thể nói là danh lợi song trùng. Có thể dự đoán, Thiên Cánh đến lúc thanh danh vang lừng khắp thành La Dữu, điều này trực tiếp quan hệ đến tiền đồ vận mệnh bọn họ, nên bọn họ sao có thể không kích động?
Bộ dáng Lô Tiểu Như bình tĩnh làm cho đám nhân viên cảm thấy cao thâm khôn lường. Nếu Ông chủ hay Duy A không kích động là chuyện bình thường. Hai người sớm đã cao thâm khó lường, nhưng vị thư ký cực kỳ xinh đẹp này cũng giống vậy. Điều này làm cho mọi người không khỏi cảm khái. Bên cạnh ông chủ, dường như không có ai đơn giản.
Duy A đi tới trước mặt Trần Mộ.
- Ta muốn tiền.
Trần Mộ sửng sốt, hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Duy A lại hỏi hắn tiền? Một tên căn bản không biết giá trị đồng tiền, dù là đưa tiền cho hắn, hắn cũng không biết xài như thế nào. Đột nhiên lại nói hắn muốn tiền, bảo sao Trần Mộ không thất kinh?
Nhưng Trần Mộ cũng không hỏi Duy A cần tiền làm gì, Duy A đã mở miệng, vậy tự nhiên là có chuyện cấp bách.
Trần Mộ hỏi:
-Ngươi muốn bao nhiêu?
Duy A chần chờ một chút, chợt nói:
-Cho ta một nửa.
Một nữa của Bảy trăm vạn, là ba trăm năm mươi vạn, đây là một số tiền không nhỏ. Nhưng Trần Mộ không do dự, cho Duy A bốn trăm vạn, nhưng hắn vẫn hỏi dè một câu:
-Biết xài như thế nào không?
Nghe những lời này, suýt nữa trên đầu Lô Tiểu Như bốc khói.
- Biết.
Duy A trả lời rất dứt khoát, sau đó hắn bước đi không quay đầu lại, bỏ lại một câu:
- Ta muốn đi ra ngoài một lát.
Trần Mộ cùng Lô Tiểu Như chưng hửng nhìn nhau.
Trần Mộ trơ mắt nhìn Duy A biến mất ở ngoài cửa. Dù không phản ứng gì nhưng hắn vẫn khẳng định, Duy A nhất định là có việc. Cầm một đống lớn tiền chạy đi, không có chuyện mới là kì quái. Chỉ có điều Duy A không nói hai lời, liền biến mất, Trần Mộ muốn hỏi thêm đã không còn thấy bóng dáng hắn.
Trong lòng hắn chỉ còn cười khổ, tên này phong cách y như ma quỷ nữ, ngoại trừ vẻ ngoài còn có chút thân thiệt. Đương nhiên, nhận xét này sẽ không đúng với bọn người A Phương Tác, thân thiện với Duy A? Vậy cả thế giới đều đã yên bình.
Trần Mộ tự nhận là không có năng lực can thiệp vào hành vi của Duy A. Nhưng cũng may, hắn không cần lo lắng cho an toàn của tên “robo” này, kẻ nào có thể gây nguy hiểm cho hắn chứ. Hắn dám khẳng định, dù là tên mang nửa mặt nạ, nếu như cùng Duy A đối chiến, cuối cùng người thắng chỉ có thể là Duy A.
Tên nam tử mặt nạ mặc dù cường đại, Trần Mộ tự nhận mình còn có thể miễn cưỡng đối kháng, nhưng nếu đối mặt Duy A, hắn không bao giờ cảm giác mình có cơ hội thủ thắng. Thực lực này tuyệt đối chênh lệch giống như trước kia gặp phải ma quỷ nữ không có gì khác nhau.
Đã không cần lo lắng cho Duy A, Trần Mộ tiếp tục công việc bề bộn của mình. Lô Tiểu Như vẫn rất an phận làm thư ký đứng sau Trần Mộ,.
Ngay lúc này, đột nhiên có người hấp tấp xông vào.
- Ai là chủ nhân Thiên Cánh?
Tất cả mọi người giật mình ngừng tay nhìn ra cửa. Một mỹ nữ diễm lệ mặc áo khoác tím, tóc buộc đuôi ngựa đang đứng ở đó.
Trần Mộ đồng tử chợt co, sau đó khôi phục như thường. Phía sau hắn, Lô Tiểu Như đột nhiên hô hấp trở nên nặng nề, nhưng vài giây sau, cũng liền khôi phục như thường.
Là nàng! Tim Trần Mộ đập loạn, mỹ nữ này chính là tạp tu đã cùng Lô Tiểu Như giao thủ lần trước.Trần Mộ rất ấn tượng trước thực lực xuất chúng của nàng.
Đối phương đã tìm tới Thiên Cánh! Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra mình? Trong đầu Trần Mộ hiện lên một ý niệm.
Nữ tạp tu này và nam tử mặt nạ thực lực siêu quần là đồng bọn, bọn họ hiển nhiên chung tổ chức, hiện tại Trần Mộ không thích nhất là bị tổ chức lớn này gây rắc rối.
Nhưng, đối phương đã tìm tới cửa!
Trước hết Trần Mộ liền chuẩn bị chiến đấu.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương