Tạp Đồ

Chương 167

[/B]Không chỉ lần này, cho đến giờ uy tín Trần Mộ trong đám hài tử đã không gì phá nổi. Điều này cũng giúp cho Trần Mộ trong việc dạy bọn nhỏ luyện tập thể thao phi thường thuận lợi. So sánh với hắn trước kia, vạn chờ nhất mạch thiếu niên tố chất thân thể tốt hơn nhiều. Trong khi luyện tập bọn họ phi thường nhanh và khỏe, đến nỗi làm Trần Mộ cảm thấy giật mình, ngược lại Duy A thủy chung vẻ mặt vẫn vậy. Duy A quả nhiên bắt đầu huấn luyện đám tiểu hài tử, điều này làm cho Trần Mộ rất mừng rỡ. Xem ra, kỹ xảo nguyên thủy, uy lực lại phi thường kinh người. Trần Mộ vẫn cảm giác được kỹ xảo này rất thích hợp cho đám thiếu niên, bọn họ thông minh, thân thể tố chất xuất sắc, tính tình kiên nhẫn, không ngại gian khó, không sợ khổ, quả thực là đám đệ tử hoàn hảo. Nhưng Duy A vẫn không nghĩ tới việc dốc lòng truyền thụ cho đám thiếu niên, mà lại hết lần này tới lần khác liếc mắt nhìn trúng người từ ngoài đến là Trần Mộ. Duy A đối với người trong thôn không vừa ý cũng không chỉ điểm này. Trần Mộ sớm phát hiện, Duy A ngoại trừ tộc trưởng và Lý độ hồng ánh mắt còn hoà hoãn một ít, nhưng với người trong thôn, chưa từng có sắc mặt tốt. Mà đám thôn dân, đối Duy A dù có sợ hãi, mà lại không tôn kính, thậm chí có vài phần địch ý, điều này làm cho Trần Mộ có chút khó hiểu. Duy A đến bây giờ vẫn không trả lời, Trần Mộ phỏng chừng hắn là không bao giờ trả lời. Bất quá làm cho Trần Mộ yên tâm là thôn dân cũng không có gây ảnh hưởng lên đám tiểu hài tử về chuyện này. Đám tiểu hài tử đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, đối với lực lượng sùng bái tới cực hạn. Mà Duy A là một đại biểu cho lực lượng cường đại điển hình mà cũng là thần tượng trong lòng chúng, đương nhiên, người còn lại là Trần Mộ đồng chí của chúng ta. Xác giáp trùng bạn họ kéo về gây không ít vui mừng lẫn sợ hãi. Ô cương lưỡi hái trùng, loại giáp trùng này là hung thần trong sâm lâm. Giáp xác phi thường cứng rắn, di động mau lẹ. Nó là đao khách vô địch trời sinh, cặp lưỡi hái chân trước mạnh mẽ, hơn nữa cực kỳ linh hoạt, tại sâm lâm hoành hành không cố kị ai. Biết về ô cương lưỡi hái trùng không phải A Phương Tác, mà là Lý độ hồng. Điều này làm cho Trần Mộ thoáng kinh ngạc. Lập tức ô cương lưỡi hái trùng bị phân thây, Giáp xác này ngay cả thoát vĩ toa cũng có thể ngăn trở, không thể nghi ngờ là tài liệu thật tốt. Hiện tại đám tiểu hài tử mỗi người đều tay trần, bất cứ gì có thể làm vũ khí đều được bọn họ dùng để võ trang chính mình. APhương Tác nhìn giáp xác này, trông mà thèm không thôi, đáng tiếc hắn hiện tại không có công cụ nào trong tay, không thể tiến hành gia công xử lý. Hắn chỉ mang theo một bộ công cụ nhỏ, công năng có hạn.chỉ có thể sản xuất hay xử lý linh kiện đường kính không vượt qua mười li. Nhưng với bộ công cụ nhỏ bé này, A Phương Tác trong thời gian ngắn đã lập nên một phòng thí nghiệm kim loại đơn sơ. Trang bị bao gồm một ít thiết bị dò xét, nhằm trợ giúp bọn họ tìm một ít quặng mỏ thô dưới đất. Liễm tức pháp lần này mang đến hậu quả là liên tục trong ba ngày, hắn đều cả người bủn rủn vô lực. Nhưng bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi. Đối với bọn họ thời gian chính là tính mạng! Bọn họ vật tư lương thực đã không còn nhiều lắm, nếu như trong nửa tháng không thoát ly khỏi khu vực giao tầng mây dị thường, tiền đồ hung hiểm là cái chắc. Hơn hai nghìn người. Tại sâm lâm dựa vào săn thú nuôi sống, là chuyện cực khó, huống chi. Bọn họ cũng không có nhiều thợ săn chuyên nghiệp. Đội ngũ đang đối mặt với gian khổ dị thường. Nhưng bọn nhỏ lại biểu hiện cực kì xuất sắc tính kỉ luật cùng sự kiên nhẫn chịu đựng. Làm Trần Mộ cũng phải động dung. Ngày thứ hai mươi hai, bọn họ đã thành công rời xa khu vực giao tầng mây không yên định. Toàn đoàn nhìn qua vô cùng thê thảm. Mỗi người đều cơ hồ thành người bùn, bọn họ trên người dính đầy bùn cùng lá khô, quần áo tổn hại không chịu nổi. Ô cương lưỡi hái trùng là chướng ngại bọn hắn gặp phải cuối cùng trên đường, ngoài ra không còn gặp phải dã thú nào khác. Theo Lý độ hồng giải thích, mùi của ô cương lưỡi hái trùng sẽ làm dã thú tránh xa. Trần Mộ lúc này mới biết được, hắn cùng Duy A lần trước đối phó giáp trùng đến tột cùng lại là một lợi ích. - Chúng ta còn phải đi bao lâu? Lý độ hồng hỏi A Phương Tác. APhương Tác làn da ngăm đen, khác hẳn cơ thể gầy yếu suy nhược lúc trước. Đội ngũ đã thoát ly khu vực giao tầng mây khác thường, làm tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng mọi người lại gặp phải một vấn đề khác là: Bọn họ muốn chọn nơi tạm cư. APhương Tác lắc đầu: - Ta cũng không biết. Nói xong vuốt vuốt đầu Lý độ hồng, không biết nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng. Lựa chọn một nơi tạm cư cũng không phải chuyện đơn giản, nó phải gần chỗ có nguồn nước, dễ thủ khó công, như vậy có thể phòng ngừa dã thú tập kích, đối với hiện tại bọn họ mà nói, điểm ấy cực kỳ trọng yếu. Lựa chọn doanh địa là nhiệm vụ Trần Mộ giao cho A Phương Tác. Mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng trong đội ngũ, hắn là người duy nhất có quyền lên tiếng. Mặt khác, ngoài hắn. Mạc Cổ, Đông Cái cùng Lý Trạch Tây đều mười sáu tuổi, bọn họ là ba thiếu niên lớn nhất, cũng đã hoành thánh quá trình chiến sĩ huấn luyện. Tại trong thôn, ba người bọn họ là trọng điểm đối tượng bồi dưỡng. Bọn họ hiệp trợ A Phương Tác lựa chọn doanh địa, chủ yếu chính là vấn đề an toàn. Bởi vì không tìm được nơi tạm cư thích hợp, mọi người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước. Mãi cho đến ngày thứ hai mươi bốn, rốt cuộc họ tìm được một chỗ thích hợp tạm cư. Nơi này ba mặt có vách đá vây quanh, là lá chắn thiên nhiên. Mà ngay sát vách đá, có một đầm nước, phía dưới có sông ngầm. Địa điểm này không thể nghi ngờ là nơi tạm cư thích hợp của đám thiếu niên không có lực chiến đấu. Địa điểm tạm cư được chọn xong, tất cả mọi người không nhịn được hoan hô, đám thiếu niên rốt cuộc cũng thấy được hy vọng. Chờ đến lúc Trần Mộ mang theo mọi người đi vào sơn cốc, Duy A đã đem tất cả dã thú lớn nhỏ tảo thanh không còn con nào. Đến khi hắn xác định trong sơn cốc hoàn toàn an toàn, mọi người mới tiến vào. Một nơi ở mới, một cuộc sống mới bắt đầu. Ở phía sau, bọn nhỏ trên mặt đều lộ ra nét tươi cười sáng lạn, bọn họ vô luận tuổi lớn nhỏ, đều hiểu sơn cốc đầy cỏ dại này là nơi quật khởi của vạn chờ nhất mạch. Hàng rào được dựng lên rất nhanh, Những cành cây được vuốt nhọn, xếp thành một loạt, đem sơn khẩu phong tỏa. Cả công trình đều là do Duy A làm nên,hắn chính là một thiết giáp nhân trong mắt bọn nhỏ. Có lẽ, người này là robot chăng? có khi Trần Mộ cũng không nhịn được nghĩ như vậy. APhương Tác cũng công việc lu bù, hắn chỉ huy một đám hài tử đào khoáng thạch. Nơi này quặng mỏ cách mặt đất rất gần, có thể dễ dàng đào lên, nhưng chỉ bằng công cụ đơn sơ, với bọn nhỏ mà nói, việc này cũng chính là thử thách phi thường gian khổ. Nhưng Lý độ hồng không than một tiếng, vùi đầu cố hết sức đào, khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi dính đầy. Lý độ hồng thân phận cao quí, hắn là cháu đích tôn của tộc trưởng, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, sau này sẽ là tộc trưởng. Thân phận này làm cho các tiểu hài tử khác đối với hắn có một ít sợ hãi, hơn nữa thời gian này, hắn biểu hiện ra ngoài sự trấn định cùng lão luyện, cũng làm cho hắn nhanh chóng lập khởi uy tín trong đám thiếu niên. Đột nhiên, ngoài sơn khẩu Duy A ngừng động tác, hắn lộ ra vẻ mặt cảnh giác. Trần Mộ trước tiên liền phát hiện Duy A khác thường, hắn ngừng tay, quay sang hướng đám thiếu niên làm cử chỉ báo đề phòng. Mấy thiếu niên ánh mắt biến đổi, nhanh chân chạy về phía sau: - Đề phòng! Toàn thể đề phòng! Pháo đội chuẩn bị! Pháo đội theo như lời hắn, là chỉ có vài cái tập kích pháo nhỏ. Mọi người lập tức hướng sơn cốc ở chỗ sâu chạy đi, mà đám thiếu niên thì đã đem tập kích pháo chuẩn bị phóng ra. Trần Mộ quay sang, Duy A đã không thấy bóng dáng ở sơn khẩu. Khi Duy A lại một lần nữa xuất hiện, phía sau hắn có thêm một đoàn ước chừng hơn hai trăm người, đi đầu là người Trần Mộ quen mắt vô cùng, là Bá Vấn! Những người này đều là người trong thôn, Trình Anh cũng có trong đó, bọn họ nhìn rất tơi tả. Trong sơn cốc bọn nhỏ thấy thân nhân quen thuộc bên ngoài, nhất thời thoáng cái vọt lại! Thân nhân gặp lại thật vui sướng, nhưng trong sơn cốc, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả đều rơi nước mắt, Ngay cả Trình Anh cũng không ngừng lau lệ. - Mọi người hãy vào trong, từ từ nói chuyện. Bá Vấn cất cao giọng nói. Từ sự phục tòng của số thôn dân, Trần Mộ nhìn ra, Bá Vấn đã trở thành thũ lĩnh của hơn hai trăm người. Bá Vấn cười nhẹ với Trần Mộ, làm cho hắn cảm giác rất không thoải mái. Lấy năng lực Bá Vấn, trở thành thủ lĩnh nhóm người này là chuyện bình thường. Trần Mộ đối với chức thủ lĩnh thật sự không ham thích, nhưng hắn cũng minh bạch, nếu để cho Bá Vấn trở thành thủ lĩnh nơi này, vậy chính mình không thể nghi ngờ sẽ là không ổn. Trần Mộ phát hiện, hai trăm người tất cả đều là chiến sĩ! Lấy tính cách Bá Vấn mà xét quyết sẽ không mang theo người cản trở hoặc vướng chân mình. Thêm hai trăm chiến sĩ gia nhập, đối với doanh địa mà nói chính là sự kiện tốt đẹp nhất. Nhưng là đối với Trần Mộ, đây cũng không là tin tức tốt. Thực lực hai bên so với nhau có thể kết luận, dù đối phương ở thế hạ phong. Nhưng bên mình tất cả đều là hài tử không hiểu chuyện, bọn họ lực chiến đấu cơ hồ có thể không cần tính. Trần Mộ nhất thời cảm giác đau đầu. Song đúng lúc này, Lý độ hồng đột nhiên từ trong đám người đi ra.