Tạp Đồ
Chương 145
Trần Mộ tiến vào trong rừng cây nhanh như chớp, vừa rồi hắn phát hiện có người âm thầm quan sát, hắn liền ra tay bắn trúng bả vai người đó. Thoát Vĩ Toa có một đặc tính có một đặc tính khiến người ta hiểu nhầm, tốc độ bay của nó càng lúc càng nhanh. Ngay từ đầu địch nhân sẽ bị tốc độ bay chậm của nó đánh lừa mà sơ ý, nhưng khi đuôi của Thoát Vĩ Toa không ngừng tan rã, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, đến mức kinh hãi
Người ẩn nấp kia bị thương nặng chính là vì nguyên nhân này. Hắn vốn tưởng rằng mình có thể né tránh, không nghĩ tới tốc độ của Thoát Vĩ Toa đột nhiên tăng lên, hắn thất kinh nhưng không thể hoàn toàn né tránh, vai bị bắn trúng.
Bất quá người này cũng là kẻ tàn nhẫn, bưng bả vai chạy như điên vào trong rừng. Mặc dù một cánh tay bị thương, động tác của hắn vẫn mạnh mẽ như là dã thú, chỉ chạy trốn bình thường nhưng so với Trần Mộ phi hành cũng không chậm hơn bao nhiêu
Quay đầu lại liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy Trần Mộ đang theo sát đuổi đến, tốc độ đột nhiên tăng lên.
TrầnMộ vẫn bám sát không rời, Thoát Vĩ Toa trên tay lại một lần nữa thành hình, nhưng hắn không lập tức phóng ra. Bước tiến của người này rất quỷ dị, tả xung hữu đột, không ngừng dùng cây cối che chở, làm cho hắn rất khó ngắm trúng.
Ở trong trạng thái liễm tức, tất cả tố chất của Trần Mộ đều tăng lên rõ ràng, nhưng vẫn giới hạn trong khả năng của hắn.
Ví dụ như nói, nếu có tạp tu có kinh nghiệm ở dưới tình huống này sẽ có phán đoán chính xác. Bởi vì trước khi bọn họ trở thành tạp tu có nghề nghiệp thì đã trải qua học tập hệ thống chính quy, trong các loại giáo trình sẽ nói cho bọn họ, dưới tình huống này nên xử lý như thế nào.
Song, bạn học Trần Mộ của chúng ta thì lại không học qua. Không chỉ là không học qua, hơn nữa là hoàn toàn không biết gì. Tại mặt lý luận tạp tu mà nói, kiến thức của hắn cơ bản là rỗng tuếch. Duy nhất biết chút ít chính là do Mark Witt dạy về cận chiến tạp tu lý luận. Bản thân Mark Witt chính là tạp tu trọng thực chiến mà khinh lý luận, như vậy làm sao có thể dạy gì Trần Mộ về lý luận tri thức đây.
Hơn nữa, hắn hiện tại dùng chính là Thoát Vĩ Toa, đây là loại tạp phiến công kích tầm xa điển hình.
Trần Mộ từng ở trong trạng thái liễm tức tìm hiểu sự bí ẩn của chính nó. Mặc dù còn rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ, nhưng một vài chỗ cơ bản nhất hắn vẫn có hiểu biết nhất định. Liễm tức pháp cũng không phải là từ không biến thành có, tác dụng của nó là đem kỹ năng của người dùng phát huy đến mức cao nhất, mà mức độ này cũng không phải cố định, nó sẽ dựa theo lý luận tri thức và kinh nghiệm mà không ngừng tăng lên.
Chiến đầu ý thức cùng với khả năng chiến thuật, là một bộ phận quan trọng tạo nên năng lực chiến đấu
Liễm tức pháp chỉ là một kỹ năng hỗ trợ chiến đấu, nó không thể thay thế được ý thức cùng kỹ năng của Trần Mộ.
Ví dụ như tình huống hiện tại. Trần Mộ không có cách nào phản ứng chính xác đối với kỹ xảo tránh né của người kia.
Trần Mộ thần sắc không đổi, trên thực tế, dưới trạng thái liễm tức tâm tình của hắn luôn ở trạng thái tuyệt đối bình tĩnh. Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Liễm tức pháp. Về phần những năng lực khác, ví dụ như tránh thoát sự dò xét của dò xét tạp, chỉ có thể xem như là một tác dụng nhỏ tương đối hữu dụng.
Trần Mộ cũng không mù quáng bắn ra thoi Thoát Vĩ Toa, nó ở trên ngón trỏ ong ong vận chuyển với tốc độ cao. Ở dưới trạng thái liễm tức, sức khống chế của Trần Mộ đối với cảm giác tăng lên mấy cấp bậc, thoi Thoát Vĩ Toa trong suốt cũng vui sướng xoay tròn trên ngón trỏ của hắn, không hề có dấu hiệu nổ mạnh.
Động tác của đối phương rất nhanh nhẹn, hơn nữa am hiểu kỹ xảo né tránh, đối với rừng cậy cũng rất tinh tường, điều này mang đến phiền toái rất lớn cho Trần Mộ. Cũng may thành tích phi hành né tránh phạm vi nhỏ của hắn rất xuất sắc, hắn dựa vào kỹ xảo né tránh phạm vi nhỏ theo đuổi không bỏ. Hơn nữa hắn bay trên không, chướng ngại dưới mặt đất đối với hắn vô dụng
Giống như con báo, động tác của người này linh mẫn mà lặng yên, không một tiếng động, không chút nào lộn xộn. Hơn nữa chưa bao giờ thẳng tắp, đường đi biến ảo khó lường, làm cho người ta căn bản không cách nào đoán trước.
Sau khi đã trải qua kinh hoảng lúc ban đầu, động tác sau đó của người này không hề xuất hiện sai lầm gì. Mặt hắn bôi đầy màu, làm cho người ta nhìn không rõ, nhưng cặp mắt tỉnh táo dị thường. Hắn không cần quay đầu lại cũng biết Trần Mộ vẫn đuổi theo phía sau hắn, trong lòng không khỏi nổi lên một tia hàn ý. Cho đến giờ, hắn vẫn không hiểu được tại sao mình lại bị phát hiện. Đối với bản lĩnh ẩn nấp của mình hắn vẫn luôn phi thường kiêu ngạo, ngay cả dã thú trong rừng có khứu giác nhạy bén đều không thể phát hiện ra hắn.
Động tác dưới chân không dám chậm lại dù chỉ là một chút, hắn dựa vào động tác nhanh nhẹn ở trong rừng cây xuyên qua, nhờ vào cây cối che chở. Phía sau tên kia đuổi theo quá sát, giống như giòi bám vào xương, âm hồn bất tán. Vai phải của hắn đã bị bắn thủng, vô cùng đau nhức.
Nhưng thần sắc trên mặt hắn lại không động chút nào.
Chưa tới một phút đồng hồ trôi qua, trán của hắn đã bắt đầu chảy mồ hôi. Đối phương thật sự đuổi hắn rất chặt, hắn dùng hết tất cả kỹ xảo cùng lực lượng, nhưng lại như công dã tràng, khoảng cách giữa hắn và đối phương không chỉ không dãn ra mà ngược lại còn thu hẹp một chút. Tâm của hắn lập tức khẩn trương lên. Thoi ánh sang vừa rồi không chỉ làm cho thân thể của hắn bị thương, cũng làm cho dũng khí của hắn đại suy giảm.
Tốc độ quá nhanh! Thoi ánh sáng đó khiến cho hắn để lại một đạo tàn tượng, cho dù hắn cố gắng hết mức vẫn không tránh thoát. Mặc dù đáy lòng có chút không phục, hắn cho rằng mình không chú ý tới đối phương có thể phát hiện được. Nhưng công bằng mà nói, cho dù hắn chuẩn bị tránh né thì khả năng thành công cũng chỉ khoảng ba phần. Điều này đối với hắn đã tương đương nguy hiểm.
Hắn chưa tùng nghĩ đến có người không ngờ lại có thế bay linh hoạt như vậy, trơn tuột như cả người thoa mỡ. Cắn đầu cắm cổ đầu chạy như điên, hắn không phải là không nghĩ đến phản kích, nhưng hắn biết, nếu như hắn chỉ hơi dừng lại, thoi ánh sáng long lanh đáng yêu mà trí mạng kia sẽ gào thét bay tới. Lần này, rất có thể sẽ cướp đi tính mạng của mình.
Vẻ mặt của Trần Mộ nhìn qua phi thường thong dong, nhưng trên thực tế, hắn đã đem nhưng kỹ năng có thể sử dụng phát huy đến mức cao nhất. Nhưng có dù như thế, tốc độ mà khoảng cách của hai bên thu nhỏ lại không thể kịp đến lúc hắn rời khỏi trạng thái liễm tức
Rất nhanh hắn phán đoán ra, mình không có cách nào đuổi theo người kia. Trạng thái liễm tức chỉ còn lại khoảng nửa phút, hiện tại hắn cần quay về. Thoát Vĩ Toa trên ngon trỏ cũng không phóng ra, bởi vì đối phương không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Lúc này mà ra tay, xác suất trúng mục tiêu không tới hai mươi phần trăm, cho nên hắn huỷ bỏ công kích.
Lúc này năng lượng là tài nguyên lớn nhất.
Hắn trôi nổi giữa không trung, nhìn người kia bằng tốc độ kinh người nhanh chóng biến mất trong rừng cây mịt mờ.
Mười giây sau, hắn bắt đầu xoay người bay trở về.
Lộ trình vừa rồi bay qua hắn đã nhớ trong đầu cho nên rất nhẹ nhành tìm được đường về.
Một đường này dễ dàng như là đi dạo, không gặp phải con dã thú nào, hắn ở trong liễm tức trạng thái cũng không có cơ hội xuất thủ. Cho đến khi hắn tới gần chỗ nghỉ của bốn người thì đột nhiên rơi mạnh từ trên trời xuống.
Thời gian liễm tức chấm dứt, bất chấp trên người đau đớn, hắn quỳ rạp trên mặt đất nôn thốc nôn tháo ra. Dạ dày co quắp, nội tạng như lộn ngược ra theo cảm giác nôn mửa, lúc này Trần Mộ chẳng còn nửa điểm nào của phong phạm cao thủ.
Tác dụng phụ của Liễm tức pháp càng ngày càng mãnh liệt. Trần Mộ vừa nôn mửa vừa kêu khổ trong lòng, hắn rất hoài nghi rằng một ngày nào đó mình có thể bị Liễm tức pháp này hại chết. Liễm tức pháp cũng không phải vô địch, hắn không biết tạp tu của [Thập Tự dạ] đến cùng là làm thế nào chống đỡ được tác dụng phụ của nó. Hay là họ học Liễm tức pháp khác với của mình.
Bá Vấn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Độ Hồng, lạnh giọng hỏi: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Người đã làm cái gì?”
Lần này Trình Anh không giúp nó, vẻ mặt thất vọng ngồi một bên, nhìn Bá Vấn thẩm vấn Lý Độ Hồng. Hai người cũng không phải đứa ngốc, Trần Mộ nếu nói như vậy thì nhất định là phát hiện cái gì.
Nếu như thật là tiểu quỷ này giở trò…
Hôm nay thiếu chút nữa chết ở chỗ này, Bá Vấn không nghĩ tới mình không ngờ suýt thua trên tay một đứa bé, hắn cũng có đủ lý do để phẫn nộ. Trình Anh không lên tiếng, nhớ tới bộ dáng ngây thơ mấy ngày nay của tiểu tử kia, trong nàng đột nhiên có chút lạnh run.
Lý Độ Hồng cúi đầu, không lên tiêng.
Nếu như nói, mới vừa rồi cả hai vẫn chỉ là hoài nghi thì hiện tại bọn họ khẳng định phán đoán của Trần Mộ hoàn toàn chính xác. Hắn lập tức bắt được vần đề mấu chốt: “Vừa rồi kẻ mai phục là ai?”
Trên bộ mặt đỏ của Lý Độ Hồng hiện lên vẻ do dự
“Nói!” Ba Vấn giọng nói hoàn toàn gay gắt, nhìn chăm chú vào nó.
Lý Độ Hồng thấy sắc mặt của Bá Vấn cơ hồ chuẩn bị thay đổi, thì run run nói: “Đó là tam ca của ta.” Đột nhiên, nó dường như ý thức được mình đã nhát gan, liền quật cường cố gắng ngước lên bộ ngực nhỏ, lớn tiếng kháng biện nói: “Các ngươi không bắt được hắn đâu, ở trong thôn ta công phu chạy trốn của hắn lợi hại nhât!”
Đúng lúc này, Bá Vấn và Trình Anh phát hiện có người tới gần, hiện tại hai người đều như chim sợ cành cong, tự nhiên là phản ứng linh mẫn
Thấy người đi tới là Trần Mộ, hai người mới thở dài một hơi
Thấy hai người nhìn về phía mình, Trần Mộ lắc đầu: “Không đuổi kịp.”
Lý Độ Hồng thấy Trần Mộ thì sắc mặt không khỏi biến đổi, nhưng khi nó nghe Trần Mộ nói không đuổi theo kịp, trong mắt lại hiện lên một tia vui mừng.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương