Tạp Đồ
Chương 127
“Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) tiên sinh” Đang chuẩn bị rời đi thì Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) nghe thấy tiếng Trần Mộ, đây đã là tuần thứ ba huấn luyện đối kháng.
Trên mặt Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) lộ ra vẻ ngoài ý muốn, xoay người hỏi “Có chuyện gì không?” Ngoại trừ có chỗ nào không hiểu, đây là lần đầu tiên Trần Mộ sau khi kết thúc huấn luyện gọi mình lại.
Trên tay Trần Mộ là một trương tạp phiến: “Trương tạp phiến này có lẽ hữu dụng với ngươi.”
“Tạp phiến gì đây?” Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) tiếp nhận trương tạp phiến, có chút kỳ quái hỏi lại. Đột nhiên hắn nhớ tới thân phận thật của Trần Mộ là chế tạp sư. Nao nao trong lòng, hắn đột nhiên phát hiện chính mình bỏ sót một cái tin tức cực kỳ trọng yếu, về thân phận chế tạp sư của Trần Mộ, chính mình dĩ nhiên lại không có một điểm hiểu thấu.
Trình độ của Trần Mộ như thế nào? Am hiểu chế tạo loại tạp phiến gì? Tại trụ sở có địa vị như thế nào? Hắn không có biết bất kỳ cái gì.
“Ta gọi nó là ‘Đại nê Thu’.”
“Đại nê Thu?” Ánh mắt Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) lộ ra một tia kinh ngạc: “Cái tên thật cổ quái”
Rất khó từ tên mà suy ra tạp phiến này là loại tạp phiến gì.
“Đây là khí lưu tạp.”
Trần Mộ giải thích
“Khí lưu tạp?” Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) có hứng thú lật qua lật lại xem xét Đại nê Thu, hắn cưỡng chế tâm trạng xúc động muốn thử qua trương khí lưu tạp có cái tên quái dị này, ôn hòa cười nói: “Đa tạ”. Mặc dù mình không nhất định dùng được nhưng dù sao đây cũng là lòng hảo tâm của Trần Mộ.
“Không cần khách khí.”
Trần Mộ xoay người rời khỏi huấn luyện thất
Mark Witt ( Mã Khả Duy Đặc) nhìn bóng lưng Trần Mộ, nụ cười biến mất, thật sự là một tên không khả ái chút nào. Chờ Trần Mộ đi khỏi huấn luyện thất, hắn đem Đại nê Thu cắm vào độ nghi của chính mình.
Thời gian không sai biệt lắm
Trần Mộ đang tính toán, kế hoạch của mình không có một chút sơ hở nào.
Hắn lập tức bấm số đến thông tấn tạp của Bá Vấn.
“Bá Vấn phải không? Tạp phiến đã hoàn thành, mời ngươi mang ‘Nhược thủy’ sáo bút đến. Mười lăm phút sau, chúng ta gặp tại phòng thí nghiệm tổng hợp số 2.”
Phòng thí nghiệm tổng hợp số 2, nụ cười mỉm trên mặt Bá Vấn không còn nữa, thay vào đó là vô cùng kinh ngạc: “Hảo tạp!”
Nhìn bề ngoài, trương tạp phiến này chính là một trương tam nhận tạp bình thường, mỗi lần có thể phóng ra một đạo tam nhận, chỉ là tam nhận không phải màu sanh nhạt, mà là màu đỏ như máu. Mỗi đạo tam nhận đều do năm đạo tam nhận trùng lên nhau mà thành, uy lực cường đại vô cùng, giá trị thương tổn có thể nói đạt tới mức kinh khủng.
Trên nguyên lý trương tạp phiến này cùng trọng điệp tam nhận tạp là giống nhau, đều là do nhiều đạo tam nhận trùng lên nhau mà thành. Nhưng trương tạp phiến do Trần Mộ chế tạo này lại có rất nhiều cải tiến. Điệp trùng tam nhận tạp kết cấu của các đạo tam nhận hoàn toàn giống nhau. Trương tạp phiến này do Trần Mộ chế tạo, hai đạo tam nhận liền nhau kết cấu của chúng hoàn toàn trái ngược, như vậy ngược lại có lợi cho việc trọng điệp. Trần Mộ còn lợi dụng trù tạp tri thức để tiến hành cải tiến, có được năng lực tính toán của trù kết cấu, có thể rút ngắn rất nhiều thời gian để tam nhận chất chồng. Điều này đã đề cao khả năng công kích tần suất của trương tạp phiến này đồng thời cũng làm thỏa mãn yêu cầu của Bá Vấn.
“Hảo tạp!” Chính Bá Vấn cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mà mình khen ngợi trương tạp phiến này. Trong mắt hắn, tam tinh tạp phiến có thể là được đến mức này, đã là cực hạn của tam tinh tạp phiến. Nếu như hắn biết trong tay Trần Mộ còn có Thoát Vĩ Toa tạp, công kích của nó có thể đạt tới 756, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Trương tạp phiến này tên là gì?” Bá Vấn tò mò hỏi.
Trần Mộ tùy ý nói: “Trương tạp phiến này đã thuộc về ngươi. Ngươi tự đặt tên cho nó đi.”
Trong mắt Bá Vấn không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, nói chung, chế tạp thường tự đặt tên cho tạp phiến mà mình đắc ý. Tùy tiện đặt tên như thế này, là do tính cách của hắn sao? Hay trong mắt hắn trương tạp phiến này không tính là cái gì? Dưới ánh đèn, ánh mắt của Bá Vấn chớp động, có vẻ đăm chiêu nhìn Trần Mộ.
Hắn rất nhanh đã tỉnh lại, trầm ngâm nói: “Trương tạp phiến này tam nhận đỏ như máu, khí thế mạnh mẽ vô cùng, gọi là Huyết Duệ tạp đi.” Trần Mộ tất nhiên không có ý kiến.
Được Bá Vấn khen ngợi liên tiếp. Nhưng Trần Mộ cũng không có gì đắc ý. Công kích của Huyết Duệ tạp dù đạt tới 611, nhưng trước mặt Thoát Vĩ Toa tạp, thành tích này không đủ để kiêu ngạo. Huống chi vì đề cao uy lực của Huyết Duệ tạp hắn đã sử dụng nguyên liệu tốt nhất, trương tạp phiến mạnh mẽ này là trình độ cao nhất của hắn hiện tại. Nhưng mà tài liệu sử dụng để làm Thoát Vĩ Toa tạp so với Huyết Duệ tạp thua kém nhiều lắm. Chỗ tài liệu trước kia xem ra có rất nhiều tài liệu có thể coi như là cao cấp tài liệu, nhưng tại căn cứ chỉ có thể tính là loại tài liệu bình thường nhất.
Một cái tạp phiến do bình thường nhất tài liệu làm thành mà thương tổn so với trương tạp phiến mà sử dụng tài liệu cao cấp do Trần mộ làm ra lại cao hơn.
So sánh hai trương tạp phiến với nhau, rõ ràng trình độ của hắn so với vị chế tạp sư đã làm ra thoát vĩ toa tạp cách nhau không biết bao nhiêu cấp bậc. Cho nên việc Bá Vấn không ngừng tán dương sự xuất sắc của Huyết Duệ tạp như thế nào thì Trần Mộ cũng không để ý. Điều này càng làm cho Bá Vấn thêm thưởng thức vị sắc mặt vàng vọt, diện mạo bình thường này. Không kiêu ngạo khi đứng trước những lời tán dương, đối với một thiếu niên mới mười mấy tuổi không phải là chuyện dễ dàng.
Trần Mộ không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi: “ Ngươi mang ‘ Nhược Thủy’ sáo bút chứ?”
Bá Vấn cười mà như không cười nhìn Trần Mộ, hắn đã lâu không gặp phải người nói chuyện trực tiếp như vậy. Hắn tiếp xúc người nào thì người đó lại không phải hư hư thật thật tán dương. Mặc dù hắn tâm cơ thâm trầm, nhưng đối với loại người tính tình cương trực như Trần Mộ, ngược lại càng thêm thích thú. Trong lòng không ngừng tính toán làm sao có thể đem Trần Mộ chiêu lãm đên Đông Phương Trữ gia đây.
Trần Mộ thấy Bá Vấn không nói lời nào, không khỏi hơi nhíu mày: “ Có vấn đề gì sao?”.
Chẳng lẽ gặp biến cố, Trần Mộ không khỏi giật mình.
Dưới ánh đèn trắng, không biết có phải do tâm tình thay đổi, con ngươi của Trần Mộ thoáng hiện lên một nét hắc mang gần như không thể phát hiện. Đây là một trong những di chứng để lại sau đoạn thời gian tập luyện Liễm Tức pháp, mỗi khi gặp nguy hiểm hoặc kích thích, tiềm thức của hắn thường vô ý đem cảm giác tần suất hướng tới tần suất của Liễm Tức pháp. Chỉ cần hai tần suất ăn khớp Trần Mộ lập tức sẽ tiến vào Liễm Tức trạng thái. Chỉ là thời gian quá ngắn thường chỉ một, hai giây hắn sẽ lập tức rời khỏi Liễm Tức trạng thái. Đây chỉ là một loại hành động tiềm thức, không thể duy trì nên đồng dạng cũng không có tác dụng phụ.
Khí chất của Trần Mộ đột nhiên biến đổi, không khí xung quanh dường như lạnh hẳn đi, ánh mắt u ám làm cho người ta tâm hàn ý lạnh. Trước sau tương phản rất lớn, làm cho Bá Vấn rung động thật lớn. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, chế tạp sư thiếu niên thoạt nhìn không có gì đặc biệt này cư nhiên lại có mặt ác lãnh như thế.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Trữ Bằng từng nói qua, Trần Mộ từng giết chết một tạp tu của Tả gia. Tạp tu Tả gia trong mắt hắn tự nhiên không là cái gì, nhưng là so với chế tạp sư như Trần Mộ thì làm cho
Bá Vấn không khỏi cảm thấy một tia không tầm thường.
Hắn có chút hối hận, chính mình là nên điều tra hảo vị thiếu niên làm người khác không hiểu nổi này. Trước giờ hắn vẫn tận lực khắc chế mình đi điều tra Trần Mộ là vì không muốn kinh động người của A Mỹ Trữ, nếu như bị bọn họ phát hiện giá trị thật của Trần Mộ. Kế hoạch của mình rất có thể sẽ thất bại hoặc sẽ gặp phải đại lượng ngăn trở.
Bởi vì góc độ đứng của mình, Bá Vấn thấy rõ ràng trong mắt Trần Mộ hiện lên một mạt hắc mang.
Đây là cái gì? Bá Vấn thất kinh, con mắt cũng có thể biến sắc? Trong lòng lại tựa như có cảm giác có chút gì quen thuộc, hình như đã ở đâu đó gặp qua. Mặc dù thời gian rất ngắn mạt hắc quang kia liền biến mất, nhưng hắn xác định chính mình thấy rất rõ ràng mà không phải hoa mắt.
Con ngươi bao phủ một tầng màu đen nhàn nhạt. Hắn cảm giác được mình đã gặp qua cái hiện tượng này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Hắn ngừng suy nghĩ, ôn hòa cười như xuân phong phất diện: “ Làm sao có thể? Chữ tín của ta có lẽ miễn cưỡng có thể dùng được.” Nói xong hắn từ trong người lấy ra một cái bao nhung màu tím nhạt.
Cái bao nhung này chỉ to khoảng nửa quyển sách, đích thị là một cái túi, mặt trên có sợi tơ ba màu để buộc chặt cái túi.
“ Đây là túi được chế thành từ lông của Tử Li. Nó không thấm nước, cực kỳ mềm mại hơn nữa phi thường bền vững. Chủy thủ bình thường không thể phá hủy. Miệng túi có một sợi tơ ba màu làm từ Lam Tốc Đằng, Xích Kim, cùng tơ nhện bện lại mà thành, giá trị không nhỏ, chỉ có thể dùng cao cấp tam nhận tạp mới có thể chặt đứt.
Nói xong, Bá Vấn mở miệng túi lấy ra một cái hầu bao đưa cho Trần Mộ
Hầu bao do một loại lam bì vô danh chế thành. Loại da này trông rất tự nhiên mịn màng, màu lam lân phiến dưới ánh đèn nổi lên như gợn sóng, lộng lẫy cực kỳ mê người. Mở hầu bao, bên trong chỉnh tề cắm bảy cây chế tạp bút lớn nhỏ bất đồng, hình dáng khác nhau.
Rút ra một cây chế tạp bút, đây là một cây chi nghiêng nhận bút, thoáng đem cảm giác phát tán đến đầu ngọn bút, một loại kì dị cảm giác đột nhiên từ đầu ngọn bút truyền tới. Cảm giác của hắn vừa tiếp xúc với ngọn bút của nghiêng nhận bút, lập tức cảm thấy cảm giác như nước chảy, chia làm rất nhiều dòng, mỗi một dòng thật nhỏ cảm giác tựa như một dòng nước chảy, cực kì nhu thuận lưu chuyển xung quanh ngọn bút.
“Hảo bút!” Trước giờ lãnh đạm như Trần Mộ cũng không khỏi hiện ra vài phần vui mừng lẫn sợ hãi. Cẩn thận lĩnh hội cảm giác lưu chuyển phát ra từ đầu bút, hắn mơ hồ hiểu được sáo bút này tại sao được mệnh danh ‘Nhược thủy’.
Bá Vấn cười dài nhìn Trần Mộ, hắn nhìn ra được, Trần Mộ phi thường yêu thích bộ sáo bút này. Chỉ cần thích gì đó vậy là tốt rồi. Hắn cảm giác được bắt buộc một chế tạp sư cấp độ như Trần Mộ là vô ích, chỉ có thể làm cho đối phương cam tâm tình nguyện phục vụ cho ngươi, ngươi mới có thể nắm bắt được giá trị lớn nhất của hắn. Muốn đem Trần Mộ đến Đông Phương Trữ gia không thể không cân nhắc ý kiến bản thân hắn.
Thấy Trần Mộ yêu thích ‘Nhược thủy’ sáo bút, tảng đá trong lòng Bá Vấn cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn không sợ Trần Mộ thích, chỉ sợ Trần Mộ không thích. Cả Đông Hành khu có thể so sánh được với Đông Phương Trữ gia mà nói chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, A Mỹ Trữ hiển nhiên không có trong nhóm này.
Trần Mộ thử qua một lần, hài lòng cực kỳ. Đại sư tác phẩm quả nhiên không hổ là đại sư tác phẩm, sử dụng tới vô luận là cảm giác của tay hay là phương diện khác đều hơn xa, vật bình thường khó có khả năng so đo. Hơn nữa ‘Nhược thủy’ có thể giúp chế tạp sư khống chế cảm giác càng thêm hữu hiệu, có ‘Nhược thủy’ trợ giúp, hắn thậm chí có thể thử khiêu chiến với tứ cấp tạp phiến, bất quá đây là sự tình về sau. Huống chi thường xuyên sử dụng kỹ xảo của người khác, kỹ xảo của chính mình sẽ rất khó tiến bộ.
Công cụ mặc dù tốt cũng không nên quá mức ỷ lại,
Trần Mộ ở điểm này cố gắng khắc chế.
Cẩn thận đem ‘Nhược thủy’ sáo bút thu lại, Trần Mộ cùng Bá Vấn nói chuyện một lát, rồi xoay người rời đi khỏi huấn luyện thất. Bá Vấn cũng không giữ lại, mỉm cười nhìn Trần Mộ rời đi.
Chờ thân ảnh Trần Mộ biến mất khỏi huấn luyện thất, nụ cười trên mặt Bá Vấn biến mất, con ngươi ấm áp như gió xuân phút chốc lạnh lẽo như mùa đông.
Hắn không có lập tức rời khỏi huấn luyện thất, cúi tự hỏi. Hắn vẫn âm thầm lưu ý từng chi tiết biến hóa của Trần Mộ, vừa rồi hai mắt Trần Mộ hiện lên hắc mang nhàn nhạt vẫn như một chiếc găm trong đầu hắn, làm hắn có cảm giác rất khó chịu.
Bá Vấn rất lãnh tĩnh, hắn đối với phán đoán của mình phi thường tự tin. Sở dĩ làm cho hắn canh cánh trong lòng là vì hắn luôn cảm giác được tựa hồ có chút quen thuộc.
Nhưng vô luận hắn suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến trong những người mình gặp qua có ai cũng có hiện tượng kỳ quái như vậy. Nói như vậy, cảm giác quen thuộc mà mình cảm thấy tám, chín phần mười là thấy từ quyển sách nào đó. Hắn từ nhỏ được coi là gia chủ tương lai của Đông Phương Trữ gia, tàng thư bút ký trong tộc hắn có thể tùy ý xem, đây cũng là điều mỗi người của Đông Phương Trữ gia cần phải học.
Nhất định là điển tịch hoặc bút ký. Con mắt trong trẻo mà lạnh lùng chớp động, đại não vận chuyển với tốc độ rất cao.
Đang cúi đầu đột nhiên sắc mặt Bá Vấn biến đổi.
Ngẩng đầu lên có thể thấy sắc mặt hắn tái nhợt, một tia hoảng sợ vô cùng hiếm thấy hiện lên trong mắt. Bất quá khả năng tự chủ của hắn vô cùng kinh người, chợt ý thức chính mình thất thố, nhắm mắt lại, hít thở vài cái, tâm trạng kích động cuối cùng cũng bình tĩnh được.
Hắn kích hoạt thông tấn tạp rồi bấm một cái mã số.
Chờ đợi kết nối hơn mười giây, hắn ngày thường cực kỳ kiên nhẫn, giờ đây lại cảm thấy có một tia nôn nóng. Rốt cuộc đối phương cũng bắt máy, trước mặt hắn hiện ra một đạo quang mạc, hiện ra gươn mặt ngái ngủ của một cô gái.
“ Ca,đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ a?”
Đây là muội muội Trữ Gia của Bá Vấn. Trữ Gia mặc một bộ áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, hai tay xoa con mắt không mở ra nổi.
“ Gia Gia, ngươi lập tức đi tàng thư các”.
“ Ca, ta rất buồn ngủ, mai đi có được hay không? Làm gì có ai khuya như vậy để cho người khác đi tàng thư các, giấc ngủ có ảnh hưởng đến da mà!” Trữ gia nói vài lời vô nghĩa, mang theo bất mãn mãnh liệt.
“Nhanh đi!” Bá Vấn tâm trạng kích đông, ngữ khí nhất thời trở nên nghiêm khắc mà trước nay chưa từng có.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
38 chương
133 chương
248 chương
12 chương