Tạp Đồ

Chương 113

Nói chung hắn vẫn không thể ngờ bản thân có thể tạo lập quan hệ với một vị chế tạp sư có độ cống hiến cấp A. Tầm quan trọng của một vị chế tạp sư ưu tú đối với một tạp tu thì không cần nói cũng biết, mà còn là một vị chế tạp sư có độ cống hiến cấp A nữa chứ? Đến giờ Uy Nhĩ đều cảm giác đầu óc có chút mờ mịt. Bất quá hắn không có phí thời gian để ngây ra, mà là cất bước đi tới phòng huấn luyện số 28. Hắn không muốn để cho vị này chế tạp sư có ấn tượng không tốt. Có thể làm quen một vị chế tạp sư tài giỏi là cơ hội chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu, mình không thể bỏ qua. Khi hắn thở hồng hộc đi tới phòng huấn luyện cơ sở số 28, bên ngoài vách tường nhắn bóng của phòng huấn luyện vẫn chưa có ai. Uy Nhĩ chỉnh sơ lại dáng vẻ của mình, cố gắng để bản thân nhìn qua có chút đúng mực. Phải cẩn thận, ai biết vị chế tạp sư này có tính tình cổ quái gì? Nghe nói dù là nghề nghiệp gì, người càng tài giỏi thì tính tình càng quái dị. Qua chừng năm phút đồng hồ, một vị thanh niên đi về phía này. Uy Nhĩ nhìn rõ ràng, đúng là vị chế tạp sư có độ cống hiến cấp A mà mình từng thấy trên màn hình, chỉ là thái độ có vẻ lạnh lùng hơn một chút. Uy Nhĩ liền trở nên căng thẳng, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với chế tạp sư cao cấp như vậy. Nhân vật có thể có độ cống hiến cấp A, đối với mọi người mà nói đây là một mục tiêu cao trên trời, không thể chạm tới. Trần Mộ cũng nhìn thấy Uy Nhĩ, hắn hướng Uy Nhĩ gật đầu chào hỏi: “Chào ngươi, Uy Nhĩ.” Uy Nhĩ cố nén quả tim trong lồng ngực muốn nhảy ra ngoài, cung kính trả lời: “Xin chào ngài. Đại sư, không biết ta nên xưng hô ngài như thế nào đây?” Mặc dù nhìn qua thì đối phương còn rất trẻ, nhưng độ cống hiến không phải là giả. Điểm này Trữ gia làm rất tốt, đệ tử Trữ gia đến tòa trụ sở này rèn luyện cũng phải hoàn toàn tuân thủ nguyên tắc ở đây. Độ cống hiến bọn họ thu được cùng tạp tu bình thường không có gì khác nhau. Chế tạp sư có độ cống hiến cấp A, chắc chắn là nhân vật cấp đại sư. “Ta không phải là đại sư gì, ngươi có thể gọi ta là Trần Mộ. Trần Mộ không thể không nhíu mày, đối phương gọi hắn là đại sư, cái danh hiệu này đối với hắn còn rất xa xôi. Cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư đối phương, Uy Nhĩ lập tức chú ý tới chi tiết này, hắn lập tức đổi giọng: “Vậy ta gọi ngài là Trần Mộ tiên sinh được không?” “Được.” Trần Mộ gật đầu, hắn cũng không muốn phí thời gian vì một cái tên gọi. Đưa phòng tạp của mình ra, quét nhẹ qua máy soi tạp phiến, cửa phòng huấn luyện liền mở ra. Hắn bước vào đầu tiên rồi bỏ lại một câu: “Vào đi.” Uy Nhĩ liền vội vàng theo Trần Mộ bước vào phòng huấn luyện. Đây cũng là lần đầu Trần Mộ tới phòng huấn luyện cơ sở. Nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện trừ một số thiết bị kim loại dùng cho huấn luyện cơ sở, thì những thứ khác thì không có gì khác nhau. Chỉ là khả năng phân tích số liệu ở đây mạnh hơn phòng huấn luyện phổ thông rất nhiều. Từ số liệu này, người huấn luyện có thể rất trực quan nhận ra sự tiến bộ của mình. Trần Mộ ngẩng đầu nhìn Uy Nhĩ, cảm thấy buồn bực, làm sao lần này gặp phải người còn chất phác hơn mình? Hắn nào biết rằng bây giờ Uy Nhĩ căng thẳng đến độ không biết nên nói cái gì. “Nói yêu cầu của ngươi đối với tấm tạp phiến này.” Uy Nhĩ nghe Trần Mộ hỏi thì ánh mắt nhanh chóng trở nên chăm chú, trong mắt Trần Mộ lóe lên vẻ tán thưởng. Người này mặc dù hơi chất phác, nhưng hẳn là có thực lực trong lĩnh vực của bản thân, từ việc hắn vô tình lộ ra vẻ chăm chú có thể nhìn ra được. Ngẫm nghĩ một chút, giọng nói của Uy Nhĩ có phần đắn đo: “Ta muốn tấm cận chiến tạp phiến, cấp ba, phạm vi tấn công từ năm mét đến ba mét, không có yêu cầu gì khác.” Trần Mộ đột nhiên nói: “Bây giờ ngươi đang dùng tạp phiến gì?” “Ta dùng {Song Cực Lôi Cầu} tạp.” Uy Nhĩ nói. “À, ngươi dùng để ta xem thử.” Trần Mộ lần đầu tiên nghe được tên {Song Cực Lôi Cầu}, không khỏi có vài phần hứng thú. Uy Nhĩ nghe vậy, không chút do dự kích hoạt độ nghi của mình. Một tiếng vang nhỏ, chung quanh thân Uy Nhĩ đột nhiên xuất hiện hai lôi cầu màu trắng bằng nắm tay, xoay tròn quanh người hắn. Uy Nhĩ biết Trần Mộ muốn xem trình độ của mình, liền không hề giữ lại, toàn lực phát động. Chỉ thấy hai lôi cầu này linh hoạt đến cực điểm, chợt trái, chợt phải, tựa như hai tinh linh nhỏ nghịch ngợm. Trần Mộ lần đầu tiên gặp tạp phiến như vậy, xem đến mê mẩn. Đột nhiên, hai lôi cầu cùng lúc xuất hiện trước mặt Uy Nhĩ. Chỉ thấy hai lôi cầu giống như thu hút lẫn nhau, đua nhau đuổi bắt, tốc độ càng lúc càng nhanh, mà trước mặt Uy Nhĩ mau chóng xuất hiện một khiên ánh sáng màu trắng. Đôi khi có thể nghe được tiếng tia lửa điện từ mặt ngoài khiên ánh sáng truyền đến. Thú vị, Trần Mộ thấy được mở rộng tầm mắt, hiểu biết của hắn với tạp tu chỉ là nửa vời. Tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội khó được như thế này. Trần Mộ yêu cầu Uy Nhĩ trình diễn tất cả kỹ xảo một lần, đến khi chấm dứt thì Uy Nhĩ mệt đến độ gần như ngất xỉu. Có rất nhiều thứ Trần Mộ cảm thấy rất thú vị. Trừ việc hình thành khiên ánh sáng có tính phòng ngự, bản thân hai lôi cầu này còn có tính công kích khá tốt. Mặt khác, chúng nó có thể dung hợp lại với nhau, tuy kích thước lôi cầu không đổi nhưng uy lực mạnh mẽ hơn nhiều. Hai lôi cầu này thật ra là hai năng lượng cầu đã trải qua sắp đặt đặc thù. Trần Mộ theo yêu cầu của Uy Nhĩ đối với {Song Cực Lôi Cầu} tạp này, cẩn thận xem xét kết cấu bên trên. Phần huyền bí nhất của tấm tạp phiến nằm ở chỗ, bên trong kết cấu của lôi cầu được tạo thành có một khu vực có thể khống chế, điều này giải thích tại sao Uy Nhĩ có thể sử dụng cảm giác để khống chế nó. Khiến Trần Mộ cảm thấy hứng thú chính là cái kết cấu này, đây là lần đầu tiên hắn gặp được năng lượng sau khi được phóng ra còn có thể tiếp tục khống chế. Dù là {Thoát Vĩ Toa} tạp hay tạp phiến khác do hắn chế tạp, năng lượng tạp được kích hoạt phóng ra năng lượng bên trong, lại thông qua huyễn tạp, từ đó hình thành năng lượng thể có kết cấu đặc biệt. Những năng lượng thể này do kết cấu không giống nhau, nên đặc tính biểu hiện ra ngoài cũng khác nhau, nhưng chúng nó có một điểm đều hết sức giống nhau, đó là một khi phóng ra liền giống mũi tên rời cung, đều không cách nào khống chế được. Tấm {Song Cực Lôi Cầu} tạp này tạo ra hai lôi cầu lại có thể khống chế, điều này làm cho Trần Mộ cảm thấy hết sức kinh ngạc. Uy Nhĩ hơi uể oải, hắn cẩn thận quan sát Trần Mộ. Tấm {Song Cực Lôi Cầu} tạp này là sư phụ đưa cho hắn từ lâu. {Song Cực Lôi Cầu} tạp linh hoạt, biến hóa đa đoan nhưng yêu cầu cảm giác rất cao. Hắn điều khiển rất chật vật, hơn nữa uy lực của hai lôi cầu có hạn. Nếu gặp phải dã thú hơi lợi hại thì rất khó đánh ra một đòn trí mạng, cho nên hắn muốn đổi một tấm tạp phiến khác. Chứng kiến vẻ mặt Trần Mộ chuyên chú nhìn {Song Cực Lôi Cầu} tạp thì hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Tấm {Song Cực Lôi Cầu} tạp này cũng không phải là loại cao cấp, còn có thể xem là rất kém. Năm đó sư phụ đưa tấm tạp phiến này cho hắn cũng vì trên tay không có tạp phiến cận chiến khác. Trần Mộ nhắm mắt lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, hắn đang tiêu hóa những gì thu được từ tấm tạp phiến này. Uy Nhĩ không dám thở mạnh, sợ quấy rầy dòng suy nghĩ của Trần Mộ. Nếu không cẩn thận chọc giận vị chế tạp sư này, vậy mình đi đâu tìm chế tạp sư có trình độ cao như vậy? Sau nửa tiếng Trần Mộ mới mở mắt. “Năng lực khống chế cảm giác của ngươi quá yếu.” Trần Mộ nói trúng tim đen lập tức làm cho mặt Uy Nhĩ nóng rần lên, tuy nhiên hắn cũng biết đối phương nói không sai. Trần Mộ trầm ngâm chỉ chốc lát, tiếp tục nói: “Vậy kết cấu tạp phiến ngươi yêu cầu càng thêm đơn giản, động tác của ngươi nhanh nhẹn, lợi cho tránh né. Hơn nữa ngươi là cận chiến......” Một phương án dần dần hình thành trong đầu Trần Mộ. Hai mắt Uy Nhĩ tỏa sáng nhìn chằm chằm Trần Mộ, trong lòng tràn ngập hy vọng. “Hiện tại có hai phương án cho ngươi chọn. Ngươi muốn công kích đơn, uy lực mạnh mẽ nhưng tốc độ công kích chậm, hay là tốc độ nhanh, uy lực yếu hơn?” Trần Mộ đột nhiên hỏi. “Công kích đơn, uy lực mạnh!” Uy Nhĩ không chút do dự nói. Hắn đã sớm đố kỵ những tạp tu có được lực tấn công mạnh mẽ, uy lực của {Song Cực Lôi Cầu} tạp quá nhỏ, không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn. Tiếp theo hắn cẩn thận nói: “Nếu như ngài thích tấm {Song Cực Lôi Cầu} tạp này, ngài cứ việc lấy đi, cũng xem như một chút lòng thành của ta.” Hắn phát hiện hình như Trần Mộ rất có hứng thú với {Song Cực Lôi Cầu} tạp, liền dứt khoát đưa nó cho Trần Mộ. Dù sao hắn cũng chuẩn bị đổi lại tấm tạp phiến khác, có thể tạo quan hệ cùng chế tạp sư có độ cống hiến cấp A, đừng nói là tấm {Song Cực Lôi Cầu} tạp, cho dù mười tấm, một trăm tấm, hắn cũng sẽ không chút do dự đưa hết cho Trần Mộ. Hơi kinh ngạc nhìn Uy Nhĩ, Trần Mộ không ngờ đối phương lại rộng rãi như thế. “Đã như vầy, xin cảm ơn.” Suy nghĩ một chút, Trần Mộ nói: “Vậy ta sẽ không lấy thù lao của ủy thác này, ba ngày sau ta sẽ đem tạp phiến hoàn chỉnh đưa ngươi, thế nào?” “Tốt tốt tốt.” Uy Nhĩ liên tục nói, dùng {Song Cực Lôi Cầu} tạp đổi lại tạp phiến cấp ba do chế tạp sư cấp A chế tạo, vụ mua bán này thật sự rất đáng giá. Sự tình đã quyết định xong, Trần Mộ liền từ biệt Uy Nhĩ. Uy Nhĩ trong lòng vui mừng như nở hoa đi dạo trong căn cứ, ba ngày này hắn không có huyễn tạp, tự nhiên cũng không cách nào nhận ủy thác. Sau đó liền vừa đi dạo vừa ngâm nga trong trụ sở. “Uy Nhĩ!” Một tiếng gọi từ phía sau truyền đến. Xoay người, liền nhìn thấy một vị nữ tạp tu mặc trang phục chiến đấu đi về phía hắn. Hai mắt Uy Nhĩ sáng ngời: “Trình tỷ, tỷ vẫn xinh đẹp động lòng người như thế, tiểu đệ mỗi lần nhìn thấy tỷ liền không khỏi vì vẻ xinh đẹp của tỷ mà đắm say......” Lời còn chưa nói xong, hắn mở hai tay, vẻ mặt say mê, làm bộ muốn ôm. Trình anh không chút khách khí vung chân dài lên, chân phải duỗi thẳng tựa như cây lao, mũi chân điểm thẳng vào cổ họng Uy Nhĩ. Uy Nhĩ nhất thời cứng đờ ra, trên mặt đầy vẻ tươi cười: “Chân của Trình tỷ vẫn dài, vẫn khỏe đẹp như vậy a!” Than thở một câu, mũi hắn hướng bắp chân Trình Anh ngửi ngửi, vẻ say mê trong mắt càng nặng vài phần: “Thơm quá!” Trình Anh dở khóc dở cười rút chân mình lại: “Ngươi vẫn như vậy nha, mỗi ngày không dành thời gian để huấn luyện. Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao đề cao thực lực của mình được. Ngươi không biết, ta mới vừa rồi gặp phải một vị cận chiến tạp tu giống như ngươi. Ngươi biết người ta huấn luyện né tránh trong phạm vi nhỏ đạt được bao nhiêu điểm không?” Uy Nhĩ lập tức mở mắt, vẻ mặt chăm chú hẳn lên: “Độ khó bao nhiêu? Đạt được bao nhiêu điểm?”