Nhìn màn hình máy tính hiện lên bốn chữ to oành “Giao dịch thành công”, Lăng Mộc mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì! Bản thân không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà kích mua mấy thứ đồ kia?!! Cậu xấu hổ, hận không thể trực tiếp chui luôn vào ổ cứng máy tính. Vừa rồi nhất định não cậu đã bị đốt nóng khét……nếu không sao có thể…… [Ding Dong] Ngay sau tin báo giao dịch thành công 2 giây, khung chat lại hiện lên tin nhắn. 【Thân, tôi đã nhận được tiền bạn trả rồi nhé, sẽ lập tức gửi hàng đến ^^ làm ơn chờ một chút!! 】 Lăng Mộc còn chưa kịp trả lời, muốn nói mình hủy hợp đồng thì người nọ đã offline…….. Cho dù gọi thế nào cũng không thấy người đâu nữa = =||| Lần đầu tiên Lăng Mộc hiểu được thế nào gọi là giao hàng tia chớp……. 【Thân, bảo bối đã gửi rồi nhé, khi nhận nhớ chú ý kiểm tra và kí nhận nha!!】 Lăng Mộc có thể tưởng tượng được cái mặt cợt nhả của kẻ ngồi ở đầu máy tính bên kia, làm hại cậu đang đối mặt với màn hình máy tính lạnh lẽo cũng không tự giác đỏ mặt. Lăng Mộc đóng khung chat không muốn để ý đến hắn nữa, nhắm mắt làm ngơ. Hừ! Nhưng sau đó Lăng Mộc không thể tập trung làm gì được nữa, chơi trò chơi cũng không yên lòng, xem báo mạng mà đầu vẫn nhớ tới thứ không nên nhớ. Thật ra cậu biết bản thân xảy ra chuyện gì… vì sao lại khác thường như thế….. vì sao lại ma xui quỷ khiến đi mua thứ đồ kia…. Vì sao trong lòng lại hỗn loạn đến vậy…….. Đều do cái tên chủ shop chết tiệt đó tạo ra!!! Vô duyên vô cớ để tên nick Khinh Mộc Phong làm cái gì?! Cậu không phủ nhận vì nhìn thấy cái tên đó mới click chui vào, còn ngây ngốc nói chuyện cùng hắn, trong lòng thậm chí có chút chờ mong! Kết quả khí chất là thứ không phải ai muốn có là có!! Ngẫm lại cũng đúng, nhà học trưởng hình như rất giàu có, cũng rất gia giáo, từng cử chỉ nho nhã lễ độ khiến cho toàn bộ giáo viên, nữ sinh, à không, cứ hễ là phái nữa cũng phải điên cuồng. Sao có thể nói ra những lời lẽ không đứng đắn như tên kia, thậm chí còn bán thứ đồ không thuần khiết như thế. Sao cậu có thể hình dung khuôn mặt đẹp trai của học trưởng với cái tên chủ shop nói chuyện hạ lưu kia là một được chứ. Lăng Mộc vì ý nghĩ kì quái của chính mình mà xấu hổ, thật đúng là điên mới nói chuyện cùng hắn. Rõ ràng trong lòng biết…… học trưởng không phải đồng tính……nhưng bản thân vẫn có suy nghĩ lệch lạc…… Thật đúng là đã cô đơn lâu lắm rồi……. vẫn chưa tìm được bạn trai……… Đời này cậu chỉ có thể ngây ngốc thầm mến người ta hay sao?!……….. (Khinh Mộc Phong có thể hiểu là khinh thường Lăng Mộc, nhưng cũng có thể hiểu là khi dễ, bắt nạt trong nháy nháy với Lăng Mộc =))))) Hơn nữa hai từ “Khinh Phong” lại là tên anh công, thế nên em Lăng Mộc mới hiểu lầm, mới chờ mong =v=) Mà Lăng Mộc quả nhiên đoán không sai, nam nhân ở đầu máy tính bên kia đang cười đểu nhìn màn hình, nhưng ý tứ quá hàm xúc không hiểu nụ cười của hắn có ý tứ gì. Hắn không tắt khung chat đi, hình như biết trước kiểu gì cậu cũng gửi tin nhắn phản hồi lại. “Tao nói này đại thiếu gia, mày không có việc gì lại ngồi ôm máy tính cười đáng khinh như thế làm gì?!” Thằng bạn thân vừa trở về đã thấy Dương Khinh Phong ôm máy tính cười gian trá, không hiểu sao tự nhiên có sự cảm không tốt lắm. “Cút!” Dương Khinh Phong liếc mắt khinh thường “Mày mới đáng khinh ấy!” “Ế, hôm nay buôn bán đắt hàng nhỉ!!” Thằng bạn thân nhìn vào tờ giấy ghi đơn đặt hàng rồi lại nhìn cửa sổ khung chat trên máy tính, “Ai, ai thế?” Dương Khinh Phong không thèm trả lời, chỉ chốc lát sau, máy tính quả nhiên vang lên tiếng báo quen thuộc, Lăng Mộc từ đầu bên kia gửi tin nhắn lại. 【Cái đó có tác dụng phụ không? 】Mặt có tỏ vẻ bình thường. 【Bình thường dược liệu nào chả có tác dụng phụ đúng không, nếu khó chịu thì chỉ cần uống nhiều nước rồi ngủ một giấc sẽ không sao, đừng dùng lượng lớn quá, nếu không sẽ tiểu nhiều lắm đó…】 Đầu bên kia Lăng Mộc mặt đỏ bừng, tự thấy ngu ngốc sao lại đi hỏi hắn vấn đề này a a a!!! Cho dù bản thân đã mua nhưng cũng không thể quay lại hỏi hắn có tác dụng phụ hay không chứ, thật đúng là tự làm bậy không thể sống! Lăng Mộc đập đầu vào gối = = “Ầy, làm việc chuyên nghiệp nhỉ!!” Thằng bạn thân đứng bên cạnh bĩu môi nói. “Tự nhiên gặp được một nhóc thỏ con đùa rất vui. Mày đoán xem cậu ta vừa nói tao thế nào?” “Hả? Nói thế nào?” “Vô sỉ!” Ngay khi Dương Khinh Phong phun ra hai chữ “vô sỉ”, thằng bạn đột nhiên không biết giữ hình tượng cười ha hả, còn cười đến thở không ra hơi: “Hahaha….. Tao nói này đại thiếu gia, nhiều năm qua cuối cùng cũng có người nói đúng chân tướng của mày rồi đấy!!! Hahaha….. cười chết tao rồi……. Bé thỏ con đó đúng là có dũng khí, lời lẽ sắc bén, vô cùng có mắt nhìn! Haha….. không được…… đau bụng chết tao rồi……..” Nhìn thằng bạn cười thành như thế, Dương Khinh Phong cũng không tức giận, nhìn kĩ có thể thấy miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy ý vị, cậu là người đầu tiên dám nói hắn như thế, không hổ là người mà hắn coi trọng. … Lăng Mộc không nghĩ tới ngay ngày hôm sau hàng đã được gửi đến! Khi đó cậu vừa mới kết thúc khóa học về nhà, đồ đã tới ngay cửa. Cậu có chút kinh ngạc, hóa ra bọn họ sống cùng thành phố! Khó trách nhanh như thế…… Đột nhiên cảm thấy bại lộ địa chỉ thực của mình đúng là không phải lựa chọn sáng suốt, nếu tên kia không những ngôn ngữ hạ lưu mà còn là biến thái cuồng thì……… Lăng Mộc càng nghĩ càng cảm thấy không còn gì để nói, sức tưởng tượng của bản thân bay xa quá rồi….. Vốn Lăng Mộc cũng không nghĩ đụng tới thứ đồ kia, nhưng vẫn cảm thấy có chút quái lạ, cộng thêm một chút hưng phấn, thế nên lại mò tới cạnh chiếc hộp đựng….. hình như hơi nặng?….. Có đúng là đồ mình đặt không vậy? Nhưng trên mặt hộp rõ ràng ghi tên cậu mà, nghĩ nghĩ, vẫn nên mở ra thì hơn….. Trước khi mở hộp, Lăng Mộc còn cố ý đóng tất cả cửa sổ lại…. “Cái gì thế này?” Lăng Mộc nhìn hộp đựng tinh xảo bên trong, thấy có chút là lạ. Xung quanh được bọc mềm rất cẩn thận, trên mặt hộp hình chữ nhật chằng chịt tiếng Anh có dán một tờ giấy nhỏ, chữ viết cứng cáp phóng khoáng cực đẹp mắt, thật sự khiến người ta cảm nhận được từng câu nói thông qua mặt chữ. 【Đây là quà tặng nhỏ cho bạn nhé, cứ bình tĩnh mà hưởng dụng nha!! 】 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chậc ~ bạn công vô sỉ thực sự luôn Σ( ° △ °|||)