Tạo Thần
Chương 849
- Ngô lão gia tử, ngươi… Không ngờ ngươi cất giấu Quỷ Kiếm Đằng trong cơ thể, ngươi tên phản bội Quang Minh.
Thanh âm Uông Kiệt tràn đầy phẫn nộ quanh quẩn bên trong đấu trường.
Làm một gã cường nhân mấy chục năm trong cấp bậc Đại Công Tước, Uông Kiệt tự nhiên hiểu rõ Ngô lão gia tử đang làm gì.
Không ngờ lão đem một hạt giống Quyt Kiểm Đằng hấp thu vào trong cơ thể, dùng chính máu thịt của mình bồi dường mà thành, qua thời gian khiến nó dần dần phát triển. Bình thường thì hạt mầm này sẽ không biểu hiện ra trang thái khác thường gì, nhưng tới khi sống còn đem nó thả ra, hạt giống sẽ phóng thích chiến lực khổng lồ, trong nháy mắt hấp thu sạch sẽ máu thịt của lão, chuyển hóa và có được sinh lực mạng hùng mạnh hơn và thực vật có sức chiến đấu.
Đây, là một loại quỷ dị mật thuật, tuy rằng sức chiến đấu hùng mạnh, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể học theo được.
Bởi vì cái giá phải trả cho việc thi triển loại mật thuật này chính là vứt bỏ thân phận nhân loại, từ này về sau không ngừng biến hóa từ thực vật sinh vật hay thân thể con người.
Hơn nữa, làm một thành viên trong Quang Minh Thánh Giáo, lại lựa chọn dung hợp với loại hắc ám sinh vật Quỷ Kiểm Đằng, đây tuyệt đối là dấu hiệu ruồng bỏ Quang Minh Thần.
- Khanh khách…
Gương mặt quỷ dị trên hoa tâm cười vặn vẹo:
- Phản đồ Quang Minh? Ta thèm vào, lão tử vì Quang Minh Thần chinh chiến mấy trăm năm, chẳng qua là nghĩ lấy được một thái ấp có thể bước lên thần lộ, đã bị người khi dễ mọi cách. Hừ, thọ nguyên lão tử gần hết, nếu như không kiếm đường tắt khác, thì như thế nào có thể tiếp tục sống.
Tiếng cười của Lão khủng bố hớn:
- Lão tử kinh doanh Hành Cung mấy trăm năm nay, không thể tiện nghi cho người khác.
Kiếm quang quanh thân thể Uông Kiệt dần suy yếu, mà đám xúc tu vô tận lại không ngừng quấn chặt.
Lấy ánh mắt của Ngô lão gia tử, tự nhiên nhìn ra Uông Kiệt căn bản không có khả năng trốn thoát lòng bàn tay của mình, cho nên lão cũng không có chỗ nào kiêng kị:
- Ha hả, ngươi cũng không cần ngông cuồng mở miệng. Ta nếu hiện ra hóa thân, tự nhiên có đường bảo vệ chính mình. Trong vòng ba trượng xung quanh ta, bất luận là thanh âm gì đừng mơ có thể lọt ra ngoài.
Gương mặt quỷ kia nhìn Uông Kiệt, trong mắt dường như có mấy phần tiếc hận:
- Thật đáng tiếc, mắt ngươi bị mù, không ngờ lại đi theo Doanh Thừa Phong, hừ…
Uông Kiệt trầm giọng nói:
- Ngô lão gia tử, người ở đấu trường Vương Cấp làm như vậy, chẳng lẽ không sợ Bệ Hạ phát hiện sao?
Ngô lão gia tử cất tiếng cười to, nói:
- Thực lực của Giáo Tông tuy rằng sâu không lường được, nhưng ngươi lại không biết, vòng bảo hộ nơi này chính là do Quang Minh Thần ban ân, trừ phi là đã đặt chân lên thần đạo, nếu không tuyệt đối không có người có thể rình xem.
Trong tiếng cười của lão có một tia khoái ý:
- Giáo Tông nếu đã thành thần, làm sao còn có thể tiếp tục nắm giữ Thánh Giáo. Cho nên, ngươi đừng có hy vọng, sẽ không ai đến cứu ngươi được đâu.
Uông Kiệt hạ ánh mắt, chậm rãi nói:
- Bệ Hạ không gì không làm được, ngươi trong mắt ngài, cũng chỉ là tên nhãi nhép mà thôi.
Ngô lão gia tử giận giữ, lão gầm thét, xúc tu kia siết chặt hơn nữa.
Bên ngoài màn hào quang, hai mắt Giáo Tông Bệ Hạ khép hờ vẻ mặt không chút biến hóa. Nhưng mà, bàn tay đang nắm quyền trượng có chút run rẩy.
Ngô lão gia tử cũng thật không ngờ, Giáo Tông Bệ Hạ đã đạt đến bán thần.
Mà càng không thể tin được chính là, trở thành bán thần Giáo Tông Bệ Hạ lại không có ý thối vị nhượng ngôi.
Cho nên, tại bên trong sàn đấu, tất cả đều rơi hết vao trong mắt Giáo Tông Bệ Hạ.
Nhưng lão cũng không có lựa chọn ra tay, mà là đang lẳng lặng chờ đợi.
Lão đang đợi đòn sát thủ của Uông Kiệt, đương nhiên, nếu như Uông Kiệt bất lực mà nói, lão cũng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn không để ý tới.
- Chết chết chết…
Sau khi hóa thân thành thực vật sinh mạng, trí óc Ngô lão gia tử hình như cũng trở nên mơ hồ, đặc biệt vẻ khí thế hung ác hoàn toàn phóng ra, hoàn toàn nhìn không ra loại đa mưu túc trí như ngày thường của lão.
Lúc này, miệng của lão gapf thét, ánh mắt lại hung bạo vô cùng:
- Ha ha, tường kiếm của người sắp kiệt lực, chết đi cho ta.
Uông Kiệt bị xúc tu vây vào ở giữa lặng im chờ đợi, lại không nhìn thấy dấu hiệu Bệ Hạ phải ra tay. Trong lòng của gã thở dài một tiếng, tựa hồ đoán được cái gì.
Su đó, gã ngẩng đầu, ngay trước khi tường kiếm sụp đổ, lạnh lùng nói:
- Chết… Là ngươi.
Nhẹ nhàng giơ hai tay lên, ánh mắt của gã trở nên thành kính vô cùng, mở miệng cung kính nói:
- Xin mời, Hàn Băng đại nhân.
Đột nhiên, một lượng hàn ý dày đặc không thể nào hình dung ở trước mặt gã đột nhiên bùng nổ mà ra.
Trong không gian dao động một trận, một thanh trường kiếm tản ra hàn ý khôn cùng cứ nhoonvaayj đột ngột hiện thân.
Ngô lão gia tử rống lên một tiếng rồi dừng, lão sững sờ nhìn cảnh tượng này, trong đôi mắt của lão tràn ngập không thể tin được.
Lão thấy rõ ràng, đây chính là một thanh trường kiếm hàn ý, chính là không ngờ xuất hiện phá tan tường kiếm của Uông Kiệt.
Lúc này, trong không gian đã tràn ngập kiếm ý của Uông Kiệt, mà ngay cả lão hóa thân thành Quỷ Kiểm Đằng đều không thể lay động mảy may. Nhưng, thanh trường kiếm này không ngờ lại nhẹ nhàng phá tan tường kiếm.
Đây, là lực lượng đáng sợ bực nào chứ.
Còn không đợi lão lấy lại tinh thần, lão cảm thấy.
Hàn ý trên thân trường kiếm nhanh chóng khuyếch tán, khi hàn ý này trở nên dày đặc, thân thể thực vật của lão không thể ngờ cảm nhận được hàn ý, Chân chính khiến lão cảm thấy không thể tin nổi và hoảng sợ đó là, lão phát hiện, mình bây giờ đang dần dần mất đi năng lực khống chế thân thể.
Hàn ý này khuyếch tạn vô tận và tràn ngập, giống như là đem thân thể của lão đông cứng lại rồi.
Này… Làm sao có thể.
Trong lòng Ngô lão gia tử phát nghi vấn không ngừng, gương mặt quỷ giữa hoa tâm càng khong che dấu được vẻ hoảng sợ.
Uông Kiệt là khom người thật sâu về phía Hàn Băng trường kiếm, nhưng trong lòng thì thầm kêu may mắn.
Lúc Doanh Thừa Phong đem kiếm bày ban thưởng, gã vẫn là không chịu nhận. Nhưng hiện guowf gã mới biết được, đây là Doanh Đại Sư nhìn xa trông rộng, nếu như không có Hàn Băng đại nhân đi theo, mà Giáo Tông Bệ hạ lại không chịu viện thủ, như vậy chỉ sợ hôm nay gã phải bỏ mạng thật rồi.
Mật thuật của gã có thể đem tất cả lực lượng trong nháy mắt kích phát, nhưng nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể giết chết đich nhân, vậy chết chính là gã.
Uông Kiệt có nắm chắc trong nháy mắt bùng nổ đối phó với Ngô lão gia tử nhân loại, nhưng đối với lúc sinh mạng thực vật sinh vật lực lâu dài vô cùng liền không có bất kỳ ưu thế nào.
Bạch quang trên trường kiếm chợt lóe, một bóng người chậm rãi ngưng tụ hình thành.
Gương mặt bóng người này và Doanh Thừa Phong giống nhau như đúc, đúng là Khí Linh Hàn Băng.
Sau khi nó hiện thân ra, ánh mắt lạnh lùng như băng, không có một tia tình cảm dừng lại trên người Ngô lão gia tử, nói:
- Tên mà chủ nhân muốn giết, chính là người này.
Nó mặc dù là đang hỏi, nhưng trong giọng nói lại không có nửa điểm dao động, ngược lại nhuhw đang trần thuật việc nào đó.
Uông Kiệt vội vàng khom người, nói:
- Đúng vậy.
- Lão cũng không phải là nhân loại.
- Lão đem hạt giống Quỷ Kiểm Đằng nuôi trong người, giờ đã thành nửa người nửa thực vật rồi.
Uông Kiệt giải thích nói:
- Tuy nhiên, tại hạ nguyện ý dùng mạng đảm bảo, lão tuyệt đối chính là kẻ mà Doanh Đại Sư muốn giết.
- Chủ nhân? Ngươi, ngươi là thánh khí mà Doanh Thừa Phong rèn ra, không, không đúng, ngươi là…
Bị hàn ý xâm nhập. ngay cả quyền khống chế thân thể cũng khó khăn may mà Ngô lão gia tử cũng nhớ ra cái gì, lão hoảng sợ kêu lên:
- Bán thần khí?
Lúc này, lão đã nhận ra.
Thứ vây khốn thân vể lão không chỉ là hàn ý, mà còn là một loại năng lượng khủng bố vô địch.
Đây chính là lực lượng Lĩnh Vực, là lực lượng thuộc về thần linh.
Trước mặt lực lượng thần linh, chó dù là Thánh giả cường đại, cũng không hề có năng lực phản kháng.
- Không có khả năng, Doanh Thừa Phong vừa mới tiến cấp Tước Vị, làm sao có thể rèn ra bán thần khí…
Ánh mắt của lão tan rã, trong miệng thì thào:
- Đây là mộng, đây nhất định là mộng, a, ta muốn tỉnh lại, tỉnh lại.
Uông Kiệt quay đầu, ánh mắt thương hại nhìn Ngô lão gia tử.
Gã đã nhìn ra, dưới sự tuyệt vọng nhận lấy đã kích như vậy, Ngô lão gia tử đã nổi điên.
Thần trí người này đã không còn là Thánh Giáo Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, mà là một kẻ trí óc mơ hồ Kỵ Sĩ Vương.
Trong lòng của gã thầm an, nếu trong người vị lão nhân này không phải gieo hạt mần Quỷ Kiểm Đằng, nếu không phải lão theo đuổi lực lượng cường đại hại bant thân biến thành nửa người nửa cây, như vậy ít nhất tinh thần không bị sụp đổ.
- Hừ, nếu là hắn, vậy thì xong rồi…
Hàn Băng Khí Linh hừ lạnh một tiếng, thân hình của nó đột nhiên biến mất, hóa thành một đoàn quang nhập vào bên trong trường kiếm.
Sau đó, trường kiếm lóe lên vọt bay thật nhanh, bay vòng quanh Ngô lão gia tử đã biến thành một đóa hoa to.
Tốc độ của nó nhanh đến cực hạn, cho dù là lấy nhãn lực và tinh thần lực lúc này của Uông Kiệt cũng không nhìn rõ.
Mà mỗi vòng nó lướt qua, đóa hoa lại tăng thêm một tầng băng mỏng, một tầng băng này nhìn cực mỏng, nhưng lại cứng như Vạn Niên Huyền Băng, đóa hoa bị nhốt trong tầng muốn tránh thoát theo bản năng nhưng chính là không nhúc nhích được.
Tầng băng càng ngày càng dày, dần dần đem đóa hoa đóng băng thành một tảng băng lớn.
Lúc Hàn Băng Khí Linh đối phó với Thánh Chùy đại nhân, chỉ là vung tay lên, đã đem kiện thánh khí kia đông cứng luôn rồi.
Mà lúc này, khí nó đôi phó với Ngô lão gia tử tuy là tốn công tốn sức.
Chẳng qua, việc này cũng không thể nói lên là Ngô lão gia tử mạnh hơn Thánh Chùy đại nhân gấp trăm lần.
Hàn Băng đại nhân và Thánh Chùy đại nhân đều là Khí Linh, trời sinh đã chênh lệch cấp bậc, cho nên lúc đối địch, có thể dễ dàng khắc chế đối phương.
Mà Ngô lão gia tử cũng là ngửa người nửa thực vật đặc thù sinh mạng, mà xem ý tứ của Hàn Băng đại nhân, dường như là muốn bắt sống, tự nhiên là phải tốn nhiều công sức chút.
Một lát sau, Hàn Băng trường kiếm ngừng một chút, kiếm quang chợt lóe, đóng băng thật lớn kia lập tức biến mất ngay trong không gian, đã bị Hàn Băng đại nhân thu vào trong không gian Lĩnh Vực của mình.
Uông Kiệt mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ khí lạnh dày đặc, đã không còn lưu lại chút dấu vết nào.
Trong lòng của gã mơ hồ toát ra một trận lạnh lẽo, nhưng là vẫn nói:
- Hàn Băng đại nhân, ý tứ của Đại sư là, giết người này.
Thanh âm lạnh lùng của Hàn Băng Khí Linh từ bên trong kiếm truyền ra:
- Sinh mạng lực trên người kẻ này dị thường cường đại, là thuốc bổ tốt nhất cho Bá Vương, ta muốn đem nó làm lễ vật.
Uông Kiệt ngẩn ra, trên mặt không khỏi hiện ra vài phần quái dị.
Trí tuệ của Hàn Băng Khí Linh không ngờ đã đạt đến trình độ này, biết đưa lễ vật cho người bạn Khí Linh của mình.
Gã hít sâu một hơi, nói:
- Vâng, tại hạ đã hiểu.
Hàn Băng trường kiếm hơi hơi nhoáng lên một cái, hóa thánh một đạo quang, rồi đột nhiên biến mất ở trong tóc Uông Kiệt.
Uông Kiệt động một chút cũng không dám động, tuy rằng gã biết Hàn Băng Khí Linh tuyệt đối không vô duyên vô cớ đi thương tổn tới mình, nhưng mặc cho ai cất giấu thanh hung khí trên người như vậy, cũng sẽ cảm thấy không an tâm.
Sau một lát, khi hàn ý toàn bộ biến mất, Uông Kiệt ngẩng đầu, hét lớn:
- Bệ Hạ, quyết đấu chấm dứt, mời thả ta đi ra…
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
55 chương
60 chương
11 chương
22 chương
193 chương
511 chương
72 chương