Tạo Thần
Chương 844
Cây gậy trong tay Kim Cương Vương tuy rằng chỉ là Thiên Kỵ Thánh Khí bậc một, nhưng trong gậy gộc lại có một thần vật là Tức Nhưỡng, quan trọng hơn nữa là, thuộc tính cây côn này cùng Kim Cương Vương hoàn toàn tương xứng, dưới sự phối hợp của cả hai, uy lực không chỉ là gia tăng, mà đạt đến hiệu quả rất lớn.
Một thánh thú có thể so với một cường nhân cấp Đại Công Tước, có thể liên hợp phóng thích hoàn toàn uy năng Thiên Kỵ Thánh Khí, uy năng này to lớn đã vượt rất xa khỏi cực hạn cấp bậc hiện giờ của Kim Cương Vương.
Một côn này hạ xuống, giống như là sấm sét rít gào, chẳng khác nào tia chớp làm chói mắt, nháy mắt đã đập vào ở nơi xa xa kia.
Chẳng qua, người ẩn nấp nơi đó cũng không phải hạng người dễ chơi.
Một luồng ánh sáng từ nơi ấy đột nhiên dâng lên, đó là một sợi xích sắt, giữa không trung bay múa hóa thành một Quang Long, rồi đột nhiên quấn quanh ở trên trường côn của Kim Cương Vương.
Lúc nhìn thấy xích sắt này, sắc mặt của Doanh Thừa Phong không khỏi biến đổi.
Bởi vì hắn đã nhận ra lai lịch của vật ấy, thứ này chính là Thánh Binh ở trên tay Ngô lão gia tử đã từng khiến cho Kim Cương Vương chịu đau khổ thật lớn.
"Đinh linh linh..."
Liêm tiếp âm thanh trong trỏe dễ nghe vang lên, xích sắt kia muốn đem trường côn khóa lại. Nhưng trường côn này cũng là bên và nặng, trong lúc này lại trở nên nặng như núi, cứng rắn đem xích sắt ngăn chặn, còn hướng đến trên đầu người đó đập xuống.
Bóng người chợt lóe, người nọ bất đắc dĩ lui ra mấy bước, từ trong chỗ ẩn thân hiện ra, quả nhiên chính là Ngô lão gia tử Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.
- Kim Cương, trở về.
Doanh Thừa Phong lớn tiếng quát.
Trong lòng Kim Cương Vương mặc dù khoong cam, nhưng gã sẽ không làm trái lời của Doanh Thừa Phong. Thân thể cao lớn hơi hơi lay động một chút. Kéo trường côn lui trở về.
Xích sắt trong tay Ngô lão gia tử lay động, muốn lập lại chiêu cũ đem gã khóa lại. Nhưng, xích sắt một khi ddungj phải trưởng côn, lập tức bị chấn động không chút lưu tình đẩy ra, căn bản là đừng nghĩ vây khốn con mãnh thú khủng bố này.
Sắc mặt Ngô lão gia tử biến hóa, ánh mắt cũng trở nên kinh ngạc không yên.
Ngay tại mấy tháng trước, lão đã giao thủ qua một lần với Kim Cương Vương. Một làn đó, Kim Cương Vương chỉ mới là kỵ sĩ luyện phá cảnh ngục mà ra, dưới tay lão căn bản đừng nói là có sức đánh lại, ngay cả lực chống đỡ cũng không có.
Nhưng. Chỉ gần qua mấy tháng mà thôi, con mãnh thú này dĩ nhiên đã hùng mạnh đến bực này và bước tiến này quá cách biệt.
Khi lão còn muốn dùng Thánh Binh khóa lại đối phương, đã là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Đưa mắt nhìn Doanh Thừa Phong. Trong lòng Ngô lão gia tử cuối cùng có một tia sợ hãi mơ hồ. Vị Tạo Đại Sư này quá hùng mạnh, chẳng qua chỉ là cho con mãnh thú này một thanh Thiên Kỵ Thánh Khí, đã khiến thực lực của nó tăng vọt đến tận đây.
Kỳ thật, Ngô lão gia tử cũng đã quá xem trọng Doanh Thừa Phong rồi.
Uy năng trường côn tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng chân chính hùng mạnh, vẫn chính là bản thân Kim Cương Vương.
Gã chính là con cưng của trời cực kỳ hiếm thấy trong thiên hạ, lúc vừa mới tấn thăng Tước Vị, cảnh giới trên người chưa củng cố tự nhiên cũng đã vượt hơn Kỵ Sĩ Vương. Nhưng trải qua mấy tháng tu luyện, gã lúc này chẳng những củng cố cảnh giới. Hơn nữa linh lực trên người đã có thể hoàn toàn khai thông đại địa.
Chỉ nói riêng thực lực của gã, cũng đã đủ để chống cự một phần xích sắt của Ngô lão gia tử, hơn nữa có thêm siêu cấp thánh khí trên tay, tình huống tự nhiên là khác biệt lẫn nhau.
- ha hả, hóa ra là Ngô lão gia tử.
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Không biết Điện Hạ tới trang viên của Doanh mỗ có gì chỉ giáo.
Da mặt Ngô lão gia tử thật dày, lão cười ha hả, nói:
- Bổn tọa nghe nói Doanh đại sư thắng lợi trở về, cho nên đến đây chúc mừng.
Ánh mắt của lão quét một vòng trên người của Doanh Thừa Phong, tuy rằng lão là Kỵ Sĩ Vương trong Quang Minh Thánh Giáo, nhưng sâu trong đôi mắt của lão trước sau đều có một tia hàn ý lạnh lùng nhàn nhạt.
Đám người Doanh Lợi Hâm không khỏi cuối đầu. Không dám nhìn thẳng lão.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức khó coi.
Chân mày uông Kiệt giương lên, thân hình của gã vừa đọng, đã xuất hiện ngay trước mặt đám người Doanh Thừa Phong.
- Ngô lão gia tử, nghe qua Thánh Xích trong tay ngài uy lực vô cùng, Uông Kiệt bất tài, muốn lãnh giáo một phần, kính xin Ngô lkaox gia tử vui lòng chỉ giáo.
Hai tay của gã ôm quyền, chậm rãi nói.
Hai mắt Ngô lão gia tử lập tức phát sáng lên, lão chăm chú nhìn Uông Kiệt nói, sau nửa ngày, nói:
- Ngươi thật muốn hướng ta lãnh giáo.
- Vâng.
Uông Kiệt không chút do dự mà nói:
- Chỉ cần Ngô lão gia tử đáp ứng, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong có chút kích động, hắn đương nhiên biết, Uông Kiệt ngẩng đầu vào lúc này, tất nhiên là vì hắn mà trút giận.
Tuy nhiên, Ngô lão gia tử chính là một cường nhân thăng tiến Vương Cấp đã nhiều năm, mà Uông Kiệt mới vừa vặn thăng tiến không lâu, song phương mặc dù là cùng giai, nhưng vẫn có một ít chênh lệch.
Để Uông Kiệt khiếu chiến Ngô lão gia rử, thật sự là có chút mạo hiểm.
Ngô lão gia tử lạnh lùng cười, nói:
- Nếu Uông huynh có hứng thú như vậy, bổn tọa tự nhiên là đón tiếp.
Lão đưa mắt nhìn Doan Thừa Phong, đột nhiên nói:
- Doanh đại sư, chúng ta có phải hay không cần đặt cược một ít thứ.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Ngô lão gia tử, ngài muốn cược cái gì?
- Doanh đại sư, nghe nói trên tay người có thái ấp ở Linh Vực. Ha hả…
Ngô lão gia tử cười khan một tiếng, nói:
- Bổn tọa muốn đánh cược một nửa lãnh địa của ngươi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, lão già này cuối cùng thì cũng phơi bày chân tướng rồi.
Uông Kiệt cười ha hả, nói:
- Ngô lão gia tử, ngài không biết thái ấp ở Linh Vực rất quý đi, không biết ngài có thể đưa ra cái gì để đánh cuộc đây.
Doanh Thừa Phong cũng dâng cao tò mò, nếu Ngô lão gia tử lấy gì đó ra giá trị không lớn, vậy chẳng phải tự rước lấy nhục sao.
Nụ cười trên mặt Ngô lão gia tử đột nhiên bị kềm lại, lão chậm rãi mà nói:
- Bổn tọa dùng chính Hành Cung của mình cùng Doanh đại sư đánh cược.
Tất cả mọi người là sửng sốt, bao gồm cả Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt, sắc mặt của bọn họ đều là ngưng trọng.
Bên trong Quang Minh Thánh Giáo, tuy rằng cường nhân sau khi đạt đến Vương Cấp, liền có tư cách có được Nhất Cung trong tay.
Nhưng trên thực tế, cũng không phải tất cả cường nhân Vương Cấp đều có được cơ hội quản lý Nhất Cung. Bởi vì tổng số Hành Cung nhiều như vậy, ngoại trừ Kỵ Sĩ Vương chân chính tuyệt đại yêu nghiệt này, còn lại những cường nhân Vương Cấp nhất định phải chờ đợi cơ duyên.
Nói như vậy, vừa tấn thăng Kỵ Sĩ Vương sẽ đi tới chiến trường, tại nơi hung nguy kia thành lập công huân. Một khi công huân đạt đến một tiêu chuẩn nào đó, như vậy nếu đúng lúc bên trong Thánh Điện có cung điện bỏ trống, tự nhiên có cơ hội giành được rồi.
Đương nhiên, nếu không có cường nhân đứng ra, tự nhiên cũng có thể tự xây ra Hành Cung cho chính mình, cái danh ngạch đó sẽ để lại cho người đến sau.
Chỉ có điều, cường nhân như vậy ít càng thêm ít, rong lịch sử ngàn vạn năm của Thánh Giáo, cũng chỉ vẻn vẹn có hơn trăm tòa Hành Cung mà thôi.
Uông Kiệt sau khi thăng tiến cường nhân Vương Cấp, bởi vì đi theo Doanh đại sư làm tùy tùng, cho nên gã cũng không nghĩ tới chính chình một ngày nào đó có thể quản lý một cái Hành Cung.
Bởi vì chỉ cần Doanh Thừa phong không cho phép, gã liền mất đi tư cách tiến vào chiến trường.
Mà không có tích lũy công huân trên chiến trường, trên cơ bản cũng liền đánh mất khả năng nắm được Hành Cung trong tay.
Chẳng qua, việc gì cũng có ngoại lệ.
Thì phải là đánh cược giữa các Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.
Dùng Hành Cung chính mình quản lý đánh cược làm lợi thế, tuyệt đối là tiền đánh cược lớn nhất Thánh Giáo.
Có thể nói, giá trị đánh cược này của Ngô lão gia tử tuyệt đối sẽ không kém cỏi hơn với Linh Vực Sơn Hà Đồ của Doanh Thừa Phong.
Trong lòng của Uông Kiệt nổ lớn một tiếng, gã do dự một chút, đột nhiên lắc đầu nói:
- Ngô lão gia tử, thật có lỗi, ta không thể đáp ứng.
Ngô lão gia tử lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi tới khiêu chiến bổn tọa, bổn tọa cho ngươi cơ hội, ngươi lại lùi bước không tiến. Hừ hừ, thật không biết ngươi như thế nào mà tiến giai lên Vương Cấp đó.
Sắc mặt của Uông Kiệt lập tức đỏ bừng, nếu như là bản thân gã đánh cược, chẳng sợ tiền đặt cược này chính là mạng của gã, gã cũng không chút lựa chọn mà tiến lên. Nhưng, tiền đặt cược lúc này lại chính là lãnh địa của Doanh đại sư.
Việc này liên quan quá lớn, cho dù là gaax, đều không có biện pháp làm chủ.
- Ha ha.
Đột nhiên, Doanh Thừa Phong cất tiếng cười to, nói:
- Ngô lão gia tử, ngài nhất định có thể thắng được Uông huynh sao.
Ngô lão gia tử ngạo nghễ nói:
- Thắng hay không thắng, vẫn là đánh rồi mới biết. Tuy nhiên…
Trong mắt của lão mang theo mấy phần cười nhạo, nói:
- Chỉ sợ các ngươi không có đủ can đảm tham gia đánh cược.
Doanh Thừa phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngô lão gia tử, đánh cược lần hơi có chút lớn. Hơn nữa… nói miệng không bằng chứng.
Đôi mắt Ngô lão gia tử lập tức phát sangsm lão trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi nguyên ý, bổn tọa theo ngươi đi yết kiến Bệ Hạ, hơn nữa ở trước mặt Quang Minh Thần phát hạ lời thề.
- Đại sư, không thể.
Khấu Minh ở sau lưng Doanh Thừa Phong thấp giọng nói:
- Nếu là qua mấy năm sau, có thể đánh một trận, nhưng lúc này ngạn vạn lần không được.
Thanh âm của gã cực thấp, ngoại trừ Doanh Thừa Phong, cũng không có người thứ hai có thể nghe được,
Nhưng, tất cả mọi người đều là hạng người nào, vừa thấy vẻ mặt của gã, lập tức đoán được gã đang khuyên can Doanh Thừa Phong.
Uông Kiệt giữ im lặng, tuy rằng gã rất muốn buông tay cùng Ngô lão gia tử đánh một trận, nhưng cũng không dám mở miệng vượt quá giới hạn.
Mà Ngô lão gia tử cũng là hận chết tên tiểu tử này, nếu Doanh Thừa Phong thật sự nghe lời khuyên, như vậy võ mồm mà lão dùng đều uổng phí. Hơn nữa, nếu là bỏ lỡ hôm nay, lão sợ ngày sau muốn tìm đến cơ hội này rất khó.
Doanh Thừa phong giơ tay, nhẹ nhàng vỗ trên người Khấu Minh vài cái, nói:
- Ta biết.
Hắn quay đầu, nhìn Ngô lão gia tử, trên mặt đột nhiên hiện ra nét cười, nói:
- Nếu Ngô lão gia tử đã khẳng khái như vậy, Doanh mỗ sao có thể không biết tốt mà cự tuyệt.
Hắn dừng một chút, nói:
- Lão gia tử, xin mời.
Ngô lão gia tử ngẩn ra, chẳng biết tại sao, trong lòng của lão đột nhiên hiện ra một điềm không may.
Chẳng qua, chỉ trong giây lát, lão liền đem ý nghĩ này dứt bỏ.
Chính mình thăng tiến Vương Cấp đã được một trăm năm rồi. Mà Uông Kiệt thăng tiến nhiều nhất cũng chỉ mấy tháng.
Nếu như mình tu luyện trăm năm còn không bằng kịp Uông Kiệt mà nói…, vậy lão có thể tìm một khối đậu hủ đập chết chính mình.
Cường nhân có thể thăng tiến Vương Cấp, đều loại người đối với bản thân có tự tin rất lớn. Ngô lão gia tử quyết định, lập tức đem tức cả ý nghĩ tiêu cực trong đầu đều ném ra xa, từ trên người của lão, lại dâng lên một trận ý chí chiến đấu khổng lồ trước nay chưa từng có.
Doanh Thừa Phong quay đầu, nói:
- Chân Nhân, ngươi dẫn cha mẹ ta đi vào trang viên nghỉ tạm, ta rất nhanh sẽ trở về.
Linh Tháp Chân Nhân nhẹ nhàng gật đầu, đem đám người Doanh Lợi Hâm dẫn vào trang viên, Tuy nhiên, trong lòng lão và Võ lão thì không yên được, nếu Doanh đại sư thật sự đem thua một nửa Linh Vực, như vậy phải làm thế nào cho tốt đây.
Mà đám người Doanh Thừa Phong và Ngô lão gia tử kết bạn đồng hành, chỉ qua một lúc, đã đi tới Hành Cung của Giáo Tông Bệ Hạ.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
136 chương
258 chương
49 chương
47 chương