Tạo Thần
Chương 8
“Quái vật! Biến thái! Đồ thứ gì đâu…”
Trong rừng, một bóng dáng tuyệt vời đang phóng vội như bay. Động tác nàng linh xảo mà biến hóa. Bất luận dù trên con đường gập ghềnh hay đối diện với những gốc cổ thụ thì cũng không hề làm cho tốc độ nàng giảm đi chút nào.
Chẳng qua trên mặt nàng hiện thời đang không thể che dấu được sự tức giận lẫn bất bình.
Loại quái thai như tên thiếu niên kia đã tạo thành đả kích khá lớn cho nàng. Trước nay vẫn được xem như thiên kiêu chi tử, nhưng đây là lần đầu tiên nàng lại bị hắn dùng cách này đánh bại. Điều đó khiến nàng tức thời khó lòng chấp nhận.
Đột nhiên, nàng dừng bước dẫm mạnh chân xuống đất, gắt giọng: “hừ, ta không tin mình sẽ không bằng ngươi!”
Trong lòng nàng cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực, thần quang trong mắt trở nên kiên định.
Thân hình chợt lóe, nàng một lần nữa tăng tốc chạy băng băng, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn trước một bậc.
Sau nửa canh giờ, nàng đã đi vào một thôn trang u tĩnh, hơn nữa còn đi thẳng vào một biệt viện lớn nhất trong thôn này.
Theo một tràng âm vang leng keng, nàng đi tới phòng kho lấy ra hơn mười thanh binh khí đã được rèn xong.
Những binh khí này muôn hình vạn trạng, đủ mọi chủng loại. Chẳng qua chúng đều có một đặc điểm chung là: phẩm chất tương đối khá, thanh nào cũng không thua thanh kiếm của Doanh Thừa Phong chút nào.
Nàng tiện tay cầm lên một thanh trường kiếm. Cổ tay vừa động thì đã có thêm một cây đoản châm.
Minh linh châm!
Bất quá thì cây châm trong tay nàng rõ ràng có chút bất đồng với Doanh Thừa Phong. Nó tỏa ra một tia sáng vàng nhàn nhạt, tựa như có thêm vài phần trân quý như ở đẳng cấp khác hẳn.
Tiện tay vung lên, trong tích tắc đoản châm đã tiếp xúc với trường kiếm trong một luồng sáng trắng hào quang sáng trắng chừng một tấc bùng lên rực rỡ. Chẳng qua chính giữa luồng hào quang này còn mang theo một tia vàng nhạt bóng bẩy.
Động tác của nàng liền mạch như nước chảy. Sau một thời gian ngắn chừng nén nhang, khi nàng buông tay thì cũng là lúc linh văn trên thành trường kiếm cũng hoàn thành thuận lợi.
Nếu để Doanh Thừa Phong hay cả Doanh Lợi Đức thấy được chuyện này thì nhất định sẽ kinh ngạc đến lọt tròng mắt mất.
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng và vô cùng linh lợi này vậy mà có tạo nghệ trong phương diện linh văn đến bực này. Ngay cả bản thân Doanh Lợi Đức cũng chưa dám chắc theo kịp.
Hơn thế nữa, muốn hoàn thành đồ án linh văn như thế này thì bản thân phải có thực lực tương đối mạnh mẽ.
Tuổi tác như thế lại có thực lực đáng sợ như thế, cũng không biết nàng làm cách nào để luyện ra nữa.
Tuy nhiên lúc Trầm Ngọc Kỳ thu đoản châm về thì trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại hiện lên vẻ ảo não. Lắc đầu, nàng lại cầm lên một thanh binh khí khác, sau một thoáng đã khắc linh văn lên trên.
Lần này, dù động tác của nhẹ vẫn nhẹ nhàng và có lực nhưng lại không muốn hoàn thành trong một lần, mà cố ý khống chế tốc độ ngừng lại giữa quá trình để tạo điểm nối.
Chỉ chốc lát sau, nàng lại giơ Minh linh châm lên tiếp tục bắt đầu tại điểm nối ấy.
Những người từng điều khiển Minh linh châm đều có cùng kinh nghiệm, nên việc tạo điểm nối đối với nàng không chút khó khăn. Chẳng qua đã lâu, nàng lại chưa từng hoàn thành đồ án linh văn kiểu này nên chất lượng và sự sai biệt ở các điểm nối trên linh văn không nghĩ cũng đã biết.
Sau khi cố ý tạo điểm nối, linh văn trên binh khí hiện liền ra vẻ cực kỳ khó coi, xa xa không thể so sánh với linh văn trên trường kiếm của Doanh Thừa Phong một mảy.
Đôi mày xinh đẹp tuyệt trần khẽ chau, nàng bất đắc dĩ nhìn thanh binh khí mà lòng thầm nhủ: cái tên tiểu quái vật kia đến tột cùng sao làm được như thế hở trời?
Lại lắc đầu, nàng thu liễm tâm thần, tinh thần toàn thân tức thời đã tập trung hơn hẳn.
Đoản châm lần nữa bắn ra hào quang hơn một tấc. Nàng cẩn thận trăm bề khống chế tia sáng này tiếp cận một điểm dừng trên binh khí.
Dựa theo nhưng kĩ xảo bản thân được truyền thụ, tia hào quang hơn tấc này cứ chuyển động qua lại giữa hai đầu điểm nối.
Song chỉ sau một hồi, tia hào quang kia khẽ run lên rồi sau đó cứ thò ra thụt vào rất vô chừng, để lại giữa hai điểm nối một vết hỏng khá lớn.
Trầm Ngọc Kỳ cứ thế sững sờ nhìn vết hỏng này mà trong lòng muôn vàn khổ sở.
Mặc dù nàng đã sớm biết chính mình không thể làm được chuyện này nhưng trước khi nếm mùi thất bại thì nàng vẫn không từ bỏ ý định.
Không ngừng miết miết đôi môi, nàng lại kích phát tia hào quang hơn tấc ấy định san phẳng một điểm nối khác.
Run rẩy, thất bại! Tiếp tục, run rẩy, thất bại! Tiếp tục…
Cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu, Trầm Ngọc Kỳ đột ngột ngừng lại. Bởi nàng đã phát hiện chân khí vốn hùng hậu của mình vậy mà chỉ còn chẳng bao nhiêu.
Nàng sửng sốt hồi lâu rồi nhìn hai phế phẩm lăn lóc trên mặt đất, trong lòng lại đau khổ một hồi mà muốn gào khóc ầm lên.
Cữu cữu đã từng nói, trong thế hệ đồng lứa thì thiên phú của nàng tuyệt đối là số một. Ngay cả trong đại tộc hào môn của cha nàng, chỉ e rằng không một ai ở tuổi này có được thành tựu hiện tại như nàng vậy.
Cho đến giờ, thực lực chân chính của nàng chưa hề bị tiết lộ nhưng trong nội tâm cao ngạo của mình, nàng vẫn tự thầm đắc ý và không bao giờ đặt các thanh niên đồng trang lứa trong mắt.
Nhưng biến cố hôm nay đã khiến nàng hiểu được một đạo lí.
Thiên ngoại hữu thiên – Nhân ngoại hữu nhân!
“Ngọc Kỳ, con đang làm gì thế?” Một trung niên hán tử chầm chậm bước vào kho binh khí. Ông nhìn đủ loại vũ khí đang nằm tán loạn rồi khẽ cau mày hỏi.
Trầm Ngọc Kỳ vội vàng đứng dậy và đáp: “Cữu cữu, con chỉ đang chơi một chút mà!”
Chẳng biết vì sao nàng cũng không kể chuyện của Doanh Thừa Phong cho cữu cữu biết. Có lẽ đây là do nàng không muốn làm cho người biết phụ cận nơi đây còn có một thanh niên cùng tuổi biến thái đến mức như vậy chăng? Điều này cũng đã tố cáo nội tâm đang “tự kỉ” của mình.
Trung niên nam tử chính là chủ nhân trang viện này: Trương Minh Vân, đồng thời cũng là một vị đại sư nổi tiếng xa gần.
Cúi người đưa tay nhặt một thanh binh khí trên mặt đất, ông nhẹ đưa chân khí quét qua mà không khỏi nhíu mày.
Trầm Ngọc Kỳ thè chiếc lưỡi hồng hồng rồi nhõng nhẽo: “Cữu cữu, cháu chỉ muốn thử những kĩ xảo người đã dạy thôi mà!”
Trương Minh Vân lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói: “Ngọc Kỳ, ta đã nói với con nhiều lần rồi! Trụ cột… chỉ có trụ cột mới là trọng yếu nhất! Hiện giờ con chỉ là một Linh sĩ mà thôi, khoảng cách đến trình độ có thể dùng kĩ xảo Mạt bình* còn quá xa. Hiện giờ muốn học kĩ xảo này chẳng nhưng không giúp ích cho con mà ngược lại, có thể làm con bị quá vội mà sinh hỏng việc!”
*Mạt bình: San bằng – từ đây về sau sẽ để tên các kĩ xảo, chiêu thức và items theo Hán Việt.
Nụ cười của Trầm Ngọc Kỳ chợt tắt. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng “Vâng!” một tiếng.
Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Hôm nay con chơi vậy mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Sau này phải luyện tập kiến thức cơ bản nhiều hơn, không nên theo đuổi những chuyện cao xa không thể nữa!” Ông dừng một lúc rồi bổ sung: “Nhớ kĩ, không có nền tảng thì dù là lầu các cao đẹp cỡ nào cũng chỉ là vật hư ảo!”
“Vâng ạ!” Trầm Ngọc Kỳ gật đầu tiếp thu, nhưng sau khi thoáng do dự thì vẫn không nén được mà hỏi: “Cữu cữu, người nói lúc chân khí tầng một thì có ai khắc linh văn được không?”
“Chân khí tầng một?” Trương Minh Vân chợt buồn cười nhưng vẫn đáp: “Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Khà khà… kẻ có chân khí tầng một giống như đứa trẻ lên ba cầm cây búa lớn… Làm sao mà khắc linh văn đây?!”
Trầm Ngọc Kỳ chớp chớp đôi mắt to đẹp rồi hỏi tiếp: “Nói như vậy, chân khí tầng một cũng không thể nắm giữ kĩ xảo Mạt bình linh văn ạ?”
“Nói nhảm!” Trương Minh Vân tức giận cành hông: “Chân khí tầng một ngay cả linh văn còn không thể khắc thì làm sao có thể nắm giữ kĩ xảo như thế! Ngọc Kỳ, mấy ngày nay con cứ thần thần bí bí, cuối cùng là đang làm chuyện gì đó?”
“A… không có!” Trầm Ngọc Kỳ vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Trương Minh Vân cũng không hề nghi ngờ gì mà nói: “Ngày mai cữu cữu muốn tới Tam Hạp thôn một lần, con muốn đi cùng không?”
“Tam Hạp thôn?” Trong mắt Trầm Ngọc Kỳ thoáng hiện vẻ kì quái nhưng vẫn hỏi: “Người muốn đến đó làm gì?”
“Doanh Lợi Đức của Tam Hạp thôn là một Tượng sư có tiền đồ! Gần đây đã rèn được một thanh kiếm tốt, hơn nữa còn khắc thành linh văn nên muốn mời ta giám định qua. Nếu có thể thì… quán linh cho thanh kiếm này.” Trương Minh Vân thuận miệng giải thích.
Trầm Ngọc Kỳ chậm rãi gật đầu. Nàng xoay người rời kho vũ khí rồi đi về phòng mình.
Chẳng qua, trong miệng nàng bỗng thấp giọng thì thầm: “Doanh Lợi Đức, Doanh Thừa Phong? Bọn họ có quan hệ thế nào đây?”
Trưa ngày hôm sau, Doanh Thừa Phong đốt một đống lửa bên cạnh dòng suối nhỏ…
Tối hôm qua hắn đã thức cả đêm để hoàn tất việc san phẳng năm điểm nối còn lại. Sáng sớm, khi chuẩn bị đầy đủ hắn lại đến nơi này chuẩn bị chờ giai nhân tới.
Không biết có phải vì nguyên do chủ nhân cũ của thân thể này thường xuyên quấy rối hay không, lúc này hắn đã tương đối mong chờ gặp lại thiếu nữ xinh đẹp kia một lần nữa.
Phía xa, một bóng hình hắn chờ mong đã lâu rốt cục cũng xuất hiện.
Doanh Thừa Phong chợt muốn nhảy dựng lên. Hắn cũng không nghênh đón nàng mà vung chân quét sạch đống lửa trước mặt.
“Ngươi đang làm gì đó?” Trầm Ngọc Kỳ như chậm nhưng rất nhanh chóng đến trước mặt hắn, hỏi với vẻ buồn bã ỉu xìu.
Nhìn nàng mấy lần, Doanh Thừa Phong mới hỏi đầy kinh ngạc: “Trầm tiểu thư, khí sắc của cô hôm nay không tốt lắm a?”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ cắn môi. Những lời này làm nàng giận không ít.
Hôm qua nàng đã nếm mùi do bí pháp Mạt bình mang lại, chẳng những chân khí tiêu hao không còn mà ngay cả tinh thần cũng mỏi mệt dị thường. Không chỉ như thế, bởi vì luyện tập kĩ xảo vượt cấp mà trái lại còn rước lấy một bài học của cữu cữu, trong lòng tự nhiên là tức giận bất bình.
Hơn nữa, cữu cữu còn nói rằng trên thế giới này không có kẻ nào ở chân khí tầng một mà có thể khắc linh văn thành công, càng không thể nào sử dụng kĩ xảo Mạt bình cả.
Nhưng mà, tên đáng ghét trước mắt nàng vậy mà đã hoàn thành rực rỡ.
Trước mặt gã biến thái này, thậm chí nàng lại có cảm giác không biết ứng xử thế nào cho hợp.
Mà điều làm nàng phải bi phẫn đến nổi giận chính là: tên này không hề hiểu biết quái gì, trái lại còn vừa gặp đã nói cái gì khí sắc không tốt như hỏi đểu ấy!
Liếc hắn một cái sắc như dao cau, Trầm Ngọc Kỳ nói: “Khí sắc ta không tốt thì mắc mớ gì đến ngươi?”
Doanh Thừa Phong sững người, chớp chớp mắt vài cái mà lòng thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này làm sao mà tự nhiên giận đùng đùng thế chứ? Chẳng lẽ đây chính là những ngày ấy trong tháng chăng?”
Cười hắc hắc, hắn lập tức chuyển đề tài: “Trầm tiểu thư, chính vì muốn đa tạ công lao chỉ dạy của cô, ta đã làm một thứ tốt rồi đây!”
“Thứ gì?” Trầm Ngọc Kỳ hậm hực hỏi.
Thật ra nàng biết mình không nên dùng thái độ thế này để đối xử với người ta. Nhưng chẳng qua khi đối diện với Doanh Thừa Phong thì thủy chung nàng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Doanh Thừa Phong rút trường kiếm ra đào đào xuống đất rồi chọn ra một con gà ăn mày được bọc lá sen.
Mở chiếc lá ra, một mùi hương đậm đà tức thì đã bốc lên rồi ngay sau đó đã tràn ngập khắp không gian.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
169 chương
84 chương
449 chương
1798 chương