Tạo Thần
Chương 693
Không khí trong cửa hàng lập tức trở nên ngưng trọng, mấy tiểu nhị lại ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng uy áp do cường nhân tước vị phóng thích ra đã khiến bọn họ cảm thấy hết hồn, hô hấp không ổn định.
Từng tiểu nhị đều là Hoàng Kim Cảnh, nếu ở bên trong Linh Vực cũng đủ để trở thánh lão tổ của một tông phái. Nhwung sau khi tới Thánh Vực, nếu bọn họ đã gia nhập đoàn Kỵ Sĩ thì một cái danh ngạch Kỵ Sĩ chính thức cũng không thể chiếm được.
Đây là hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo nên sự khác nhau rất lớn.
- Thượng huynh, không thể.
Một vị nữ Kỵ Sĩ tiến lên nửa bước, ngăn ở phía trước Thượng Kiệt, nàng khẽ lắc đầu.
Thượng Kiệt do dự một chít, khí tức kinh khủng trên người dần dần biến mất.
Nơi này cũng không phải là trận quyết đấu mà là nơi nhóm Kỵ Sĩ Trưởng thích đi mua sắm, phàm là cửa tiệm có thể mở trong này đều có hậu bối rất vững vàng.
Bọn họ có lẽ không có cách đối phó với các điện chủ của các Thánh Điện. Nhưng nếu hắn dám gây rối ở chỗ này, như vậy thì người ta tuyệt đối sẽ không ngại đánh hạ một gã Kỵ Sĩ Trưởng.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong và Văn Tinh đều khó coi, bọn họ thật không ngờ vận khí của mình lại xấu như thế, liên tiếp hai lần gặp được nhóm người này, tâm tình làm thế nào cũng không cao hứng nổi.
Vị nữ Kỵ Sĩ kia quay đầu lại, ánh mắt sắc bén giống như mũi đaoo xẹt qua trên mặt của hai người bọn họ, sao đó lãnh đạm nói:
- Tại sao các ngươi lại theo dõi chúng ta, hừ, sự nhẫn nại của chúng ta chỉ có một mức độ thôi.
Tuy nhóm Kỵ Sĩ Trưởng không dám gây rối ở chỗ này, nhưng nếu bị vài Tử Kim Cảnh khiêu khích, nếu giáo huấn trừng phạt một trận thì cũng sẽ không ai xen vào việc này.
Văn Tinh hơi nhăn mặt, nói:
- Chúng ta đã chọn xong đan dược nên tới đây, muốn mua một ít nguyên liệu linh khí.
Bốn Kỵ Sĩ Trưởng ngẩn ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới thoải mái.
Cửa hàng ở nơi này cũng không phải là nhiều, mà cửa hàng linh khí này lại là nơi nổi danh nhất ở trên con đường này. Nếu sứ giả của điện Thánh Nữ đã đến đây mà không đi một chút lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
- Hừ.
Thượng Kiệt hừ lạnh một tiếng. Vừa quay đầu liên đưa chân khí của mình vào ngọc thạch, cẩn thận chọn linh khí mình muốn.
Ba Kỵ Sĩ Trưởng khác cũng không để ý tới hai người Doanh Thừa Phong nữa.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong âm u lạnh lẽo, hắn thầm nhủ trong lòng, cho dù tiếp theo đi đâu thì nhất định phải để Bá Vương ở bên người.
Nếu như lúc này có Bá Vương ở đây, vài Kỵ Sĩ Trưởng bình thường này cho dù có
ăn tim gấu gan báo cũng sẽ không dám kiêu ngạo như thế.
Văn Tinh nhẹ nhàng kéo Doanh Thừa Phong một chut, nói:
- Thừa Phong, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không ngốc mà lại đi khiêu khích. Theo Văn Tinh đi tới trước mặt một tiểu nhị, Văn Tinh lấy ra lệnh bài của điện Thánh Nữ ra, nói:
- Chúng ta muốn xem một ít nguyên liệu, lấy danh sách ra đây đi.
Vài tiểu nhị này đã sớm chú ý tới đám người Doanh Thừa Phong, trong lòng của bọn họ lại cảm thấy kỳ lạ. tu vi của hai người trẻ tuổi này rõ ràng chưa tới tước vị, nhưng dường như là đang có tranh cãi với bốn vị cường nhân tước vị này.
Tử Kim Cảnh đắc tội với cường nhân tước vị, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Nhưng lúc này nhìn thấy được lệnh bài của điện Thánh Nữ, bọn họ mới chợt hiểu ra.
Điện Thánh Nữ có địa vị cực kỳ đặc thù ở trong Thánh giáo, Thánh Nữ điện hạ là người duy nhất có thể kết nối với thần linh ngoại trừ Giáo Tông Bệ Hạ.
Cho nên sứ giả của điện Thánh Nữ lúc đối mặt với các điện khác đều là cao hơn một đầu. Hơn nữa, trừ phi là tất yếu ở ngoài, nếu không thì sẽ không ai nguyện
ý đắc tội với Thánh Nữ điện hạ có thể trực tiếp kết nối với thần linh.
Nếu như điện hạ tức giận một người, lại ở trước mặt thần linh châm ngòi vài câu, chỉ sợ lúc đó sẽ có người gặp đen đủi mất.
Tuy nói thần linh đều nhìn rõ mọi việc, nhưng nếu chẳng may bị người khác bị mắt thành công thì cho dù bọn họ muốn giải oan cũng không có nơi nào để mà khóc lóc kể lể.
Bọn tiểu nhị không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy một khối ngọc thạch ra.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Văn Tinh, Doanh Thừa Phong tiến lên cầm ngọc thạch ở trong tay.
Một luồng châ khí được phóng thích ở ngoài, Doanh Thừa Phong lập tức thấy được bản kê ở bên trong ngọc thạch.
Nơi này là cửa hàng linh khí, dĩ nhiên là phải buôn bán linh khí. Không chỉ có linh khí phòng hộ mà còn có Linh Binh và một ít linh khí đặc thù.
Thế nhưng đại đa số trong này đều là linh khí, mà bảo vật thánh khí lại cực kỳ hiếm thấy.
Dưới mỗi một linh khí đều được yết giá. Hiện giờ Doanh Thừa Phong đã biết yết giá này chính là thánh tệ.
Nhìn sơ qua một lần, Doanh Thừa Phong nhíu mày, hắn cũng không biết sức mua của thánh tệ như thế nào nên không thể đánh giá được yết giá ở nơi này có hợp lý hay không?
Nhưng, yết giá ở nơi này rõ ràng không cùng một cấp bậc với cửa hàng đan dược lúc trước.
Dường như là nhìn ra nghi ngờ trong lòng hắn, Văn Tinh thấp giọng hỏi:
- Sao vậy?
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Văn tỷ, giá tiền linh khí nơi này hình như có hơi cao một chút.
Văn Tinh nhận lấy ngọc thạch, nhìn qua một lần, nghi ngờ nói:
- Làm sao mà cao?
Doanh Thừa Phong dùng ánh mắt liếc qua phương hướng của cửa hàng đan dược lúc trước, nói:
- Cao hơn rất nhiều so với nơi kia.
Hai người bọn họ ở nơi này xì xào bàn tán, tuy rằng thanh âm rất thấp nhưng lại không thể giấu được bốn vị Kỵ Sĩ Trưởng.
Thượng Kiệt không kìm nổi cười, hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, hóa ra là một kẻ quê mùa.
Vào thời khắc này hắn thậm chí còn có chút hối hận, chính mình không có chuyện gì làm hay sao mà lại muốn đáp ứng khiêu chiến của hắn. Tiến vào trận quyết đấu với người kia, cho dù dùng một chiêu giết chết hắn thì cũng sẽ không ai trầm trồ khen ngợi cả.
Hành động này sợ rằng sẽ thành vết bẩn không thể lau của cả một đời hắn.
Vừa nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt của hắn liền có chút khó coi.
Hừ lạnh một tiếng, hắn nói:
- Nơi này là cửa hàng linh khí, mỗi một linh khí đều được các Linh Sư tạo ra trong Thánh Điện rèn, giá cả tất nhiên là không thể so sánh với đan dược được rồi.
Hắn lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi không mua nổi thì cút nhanh đi.
Vài tiểu nhị ngẩn ra, thế mới biết Doanh Thừa Phong và Văn Tinh tụ lại cùng một chỗ là để thảo luận về vấn đề giá cả của linh khí.
Tuy rằng bọn họ không dám biểu đạt sự khinh miệt trong lòng ra ngoài, nhưng trên mặt lại có vẻ không kiên nhẫn.
Văn Tinh tức giận khiến khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, nàng tức giận nói:
- Ai nói chúng ta không mua nổi.
Đột nhiên xoay người, nàng nói với Doanh Thừa Phong:
- Ngươi cần gì, chúng ta đều mua hết.
Là em gái ruột của Thánh Nữ điện hạ nên bên trong ngọc bài của nàng có một số lượng thánh tệ cực kỳ to lớn.
Nếu khiến nàng phát điên, cho dù là mua hết cả cửa hàng này cũng không có vấn đề gì.
Doanh Thừa Phong khẽ cau mày, nhìn ngọc thạch trầm tư một lát, nói:
- Nơi này không có thứ mà ta muốn mua.
Văn Tinh nhướng mày, nói:
- Lấy tinh phẩm lại đây.
Mấy tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau, nhưng lại không ai nhúc nhích.
Bọn họ cũng là người khôn khéo, đã sớm nhìn ra Doanh Thừa Phong không phải là khách hàng lớn. Nếu hai người này là cường nhân tước vị thì bọn họ đương nhiên không dám cãi lại. Nhưng Tử Kim Cảnh thì đừng có mơ.
Một người đứng trước ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hai vị, bổn điếm có quy định, dưới tước vị chỉ có thể mua được mấy thứ này.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, ánh mắt thoáng nhìn qua ngọc thạch phía trước người
Thượng Kiệt, nói:
- Nói như vậy là danh sách của ta không giống với của hắn sao?
Tiểu nhị kia gật đầu, làm như chuyện đương nhiên mà nói:
- Đúng vậy, vị này chính là Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, ngài tự nhiên không thể so sánh với ngài ấy rồi.
Thượng Kiệt cười lạnh một tiếng, lúc này oán khí trong lòng mới tan hơn phân nửa.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Cũng được, xin hỏi trong tiệm mắ như vậy có bán tài liệu làm ra linh khí không?
Tiểu nhị kia ngẩn ra, nghi ngờ nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi là Linh Sư rèn sao?
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Không sai.
Thái độ của vài tiểu nhị lập tức được cải thiện, bọn họ đều là nhân vật tiểu tốt trong Thánh Điện rèn. Nhưng nếu xuất thân từ Thánh Điện rèn, tự nhiên là phải khách khí vài phần đối với Linh Sư tinh thông rèn thuật.
Một tiểu nhị xoay người, lấy ra một khối ngọc thạch khác, nói:
- Tiểu huynh đệ, tài liệu chúng ta bán đều ở đây, ngươi nhìn một chút đi.
Tuy rằng hắn đã nhìn ra tu vi của Doanh Thừa Phong là Tử Kim Cảnh, còn tốt hơn mình rất nhiều.
Nhưng người ở Thánh Điện rèn đều là người cao ngạo, hơn nửa tuổi của Doanh Thừa
Phong cũng còn nhỏ nên hắn mới có thể kêu một tiếng tiểu huynh đệ tỏ vẻ thân thiết.
Sau khi Doanh Thừa Phong cảm tạ liền xem xét một chút.
Nhưng một lát sau, mày hắn vẫn nhíu như trước, tuy rằng tài liệu nơi này không
ít, nhưng trên cơ bản đều là một ít loại hạng trung.
Đương nhiên mấy thứ này nếu đến Linh Vực, sẽ được người khác coi là tinh phẩm.
Nhưng ở bên trong Thánh Vực, chúng nó lại không có giá trị.
Sử dụng mấy thứ nguyên liệu này, Doanh Thừa Phong có thể rèn ra linh khí Tử Kim
Cảnh đã cực hạn. Nhưng mục tiêu của hắn lại là muốn tạo ra một bộ thánh khí cho
Bá Vương, mấy thứ này còn kém rất xa.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Nơi này hẳn là còn đồ tốt hơn chứ?
Tiểu nhị kia nhìn hắn thật sâu, nói:
- Tài liệu tốt hơn bọn ta cũng có. Nhưng khi Thánh Điện rèn mới thành lập đã định ra quy củ, mỗi mộ Linh Sư Rèn khác chỉ có thể mua được tài liệu phù hợp với hắn. Nếu tiểu huynh đệ muốn tốt hơn thì…
Hắn dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:
- Hay là ngươi mời bề trên trong nhà tới mua đi.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong nhếch lên, giờ hắn mới hiểu đối phương vẫn khinh thường hắn, cho nên mới lấy mặt hàng cấp thấp ra cho có lệ.
- Ha ha, ha ha ha…
Thượng Kiệt cất tiếng cười to, khóe miệng ba vị Kỵ Sĩ Trưởng khác cũng mỉm cười, vui sướng khi người gặp họa nhìn Doanh Thừa Phong.
Sắc mặt của Văn Tinh thay đổi, nàng đang định nói chuyện thì lại nghe thấy có người nói:
- Có chuyện gì?
Một lão già chậm rãi đi từ trong nhà ra, mấy tiểu nhị vội vàng tiến lên chào, mà ngay cả Thượng Kiệt cũng thu lại tiếng người, khẽ khom người nói:
- Đồ huynh, đã lâu không gặp.
Sau đó hắn nói với ba người bạn đứng bên cạnh:
- Các vị, vị này chính là Đồ huynh, Linh Sư tước vị Rèn trong Thánh Điện, Đỗ
Kiến Vĩ.
Ba vị Kỵ Sĩ Trưởng kia liền vội vàng ôm quyền hành lễ nói:
- Đồ huynh.
Đồ Kiến Vĩ chậm rãi gật đầu một cái, xa cách nói:
- Các vị thật có nhã hứng, không biết có chuyện gì mà cười vui như thế?
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
48 chương
161 chương
37 chương