Tạo Thần
Chương 662
- Là chúng nó.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, trong lòng ớn lạnh.
Khi hắn vừa mới thăng tiến Tử Kim Cảnh, đã từng gặp bọn quái thú này. Khi đó, việc duy nhất hắn có thể làm, chính là bỏ chạy bạt mạng, bởi vì hắn không thể chống lại số lượng và thực lực đàn tê giác.
- Kim Cương Vương, nói Bát Trảo đi mau.
Lập tức Doanh Thừa Phong đã chuẩn bị chạy trốn.
Có điều, trên mặt Kim Cương Vương hưng phấn hiếm thấy, nói:
- Doanh huynh, ngươi đi trước đi, ta và Bát Trảo chơi đùa một chút đã.
Dứt lời, nó ngồi chồm hổm xuống, gân xanh trên đùi nổi lên, đột nhiên bay vọt, giống như mũi tên nhọn vạch không gian hung hãn xông vào giữa đàn tê giác.
Bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng phe phẩy, lập tức vài con quái thú tê giác bị quạt bay ra ngoài.
Một khi những quái vật này trưởng thành, phần lớn cũng có tu vi Tử Kim Cảnh, nhưng, dưới một chưởng của Kim Cương Vương, lại giống như trẻ con không chống cự nổi và bị đánh bay.
Bát Trảo gầm gừ, không cam lòng yếu thế liền vọt vào.
Nó mở to miệng, răng nanh sắc bén dễ dàng đâm xuyên qua cổ một quái thú tê giác, hất bay con tê giác. Đồng thời, phẩy phẩy tám cự trảo, mặc dù quái thú tê giác có sức mạnh cường hãn, nhưng làm sao có thể so sánh với nó, từng cái cổ chân bị bẻ gãy, ngã xuống mặt đất gào thét không ngừng.
Tuy nhiên, số lượng đàn tê giác thật sự quá nhiều, tuy rằng bị chúng đánh ngã khá nhiều, nhưng đàn tê giác tiếp theo vẫn vọt lên, quyết không buông tha, giống như thủy triều che mất bọn chúng.
Doanh Thừa Phong không dám tiến lên, hắn thả ra một con quỷ binh hình dạng loài chim bay, cưỡi nó bay lên không trung, trống mắt líu lưỡi quan sát trận chiến khủng khiếp phía dưới.
Số lượng đàn tê giác vô cùng lớn. Sức tấn công không gì so sánh nổi. Nhưng Kim Cương Vương và Bát Trảo lại như hai cây cột kiên cố, mặc cho chúng nó tông va như thế nào, đều đứng sừng sững mà không ngã.
Rất lâu sau, rốt cục Doanh Thừa Phong phải thừa nhận, nếu như hai bên cùng thi triển hết khả năng. Hắn có thể dựa vào các loại thủ đoạn, giết chết Kim Cương Vương và Bát Trảo. Nhưng, nếu muốn hắn học theo bọn chúng tiến vào trong đàn tê giác, vậy thì chỉ là tự tìm đường chết.
Trừ phi hắn vận dụng thuật thần thông, nếu không sẽ không thể chống lại đàn tê giác có quy mô như thế này.
Tâm niệm vừa chuyển. Liền cầm chặt Bá Vương thương trong tay.
Phóng xuất sức mạnh tinh thần, Bá Vương thương hóa thành một ánh sáng màu đỏ, đâm thẳng vào trong đàn tê giác.
Bá Vương thương chính là linh khí siêu phẩm cấp tử kim hàng đầu, uy năng hùng mạnh, ngay cả khi đối mặt với Kim Cương Vương, đã từng rạch phá da thịt kiên cố của nó, đừng nói đến đàn tê giác kém xa Kim Cương Vương.
Trong nháy mắt. Vô số máu tươi bắn tung tóe đã bị Bá Vương thương hút sạch sẽ.
Mặc dù đàn tê giác không cường hãn như Kim Cương Vương và Bát Trảo, nhưng dù gì cũng là Tử Kim Cảnh, sau khi hấp thu lượng lớn máu tươi, Bá Vương thương càng đỏ hơn. Thậm chí Doanh Thừa Phong còn có cảm giác đặc biệt, đó là Bá Vương thương đã tìm được con đường thăng tiến thuộc về nó, hơn nữa rất có khả năng tấn thăng đến một tầng cao hơn.
"Ục."
Đột nhiên đàn tê giác phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó, hơn một ngàn quái thú tê giác ngẩng đầu lên, cặp sừng nhọn trên đầu hướng về phía Doanh Thừa Phong đang ở giữa không trung.
Bất giác hắn thấy lạnh cả người. Doanh Thừa Phong không chút do dự đạp mạnh hai chân, lập tức quỷ binh vỗ cánh bay cao.
Tuy nhiên, đúng lúc này. Vô số cặp sừng nhọn trên đầu tê giác sáng lên, đầu nhọn trên sừng phát ra ánh sáng, vô số ánh áng ngưng tụ lại, nhanh như chớp đuổi theo quỷ binh đang bay.
Quỷ binh không kịp kêu thảm, đã bị nổ tan tành.
Doanh Thừa Phong cảm thấy tình thế không ổn, vội vàng nhảy lên thật cao. Trường kiếm Hàn Băng hóa thành ánh sáng bao bọc hắn bay về phía xa.
Tốc độ của trường kiếm Hàn Băng nhanh đến cực hạn, trong giây lát đã cách xa chiến trường.
Doanh Thừa Phong sợ hãi quay đầu nhìn lại. Trong lòng chợt động, thầm kêu khổ.
Hắn chạy bạt mạng nên quên mất không tiếp tục khống chế Bá Vương thương. Nếu như hung khí này rơi xuống, e là sẽ trở thành vật trút giận của đàn tê giác.
Hắn quay lại nhìn xung quanh, hai mắt trợn tròn.
Bá Vương thương không bị rơi xuống do mất đi sự khống chế của sức mạnh tinh thần của hắn, hung khí này vẫn hóa thành ánh sáng đỏ lập lòe ở trong đàn tê giác.
Mỗi một lần phát sáng, đều có một quái thú tê giác bị trọng thương, mà máu tươi trên người lại cuồn cuộn bay vào trong hung khí không ngừng.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt toát ra niềm vui tột cùng.
Bá Vương thương trải qua nhiều lần rèn luyện, sau khi lột xác, lúc này nó bùng nổ hoàn toàn. Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức cường hãn mà khí linh phóng thích trên thân thương.
Cũng giống như Bát Trảo, khí linh Bá Vương thương cũng đang nghênh tiếp thời khắc quan trọng nhất.
Lợi dụng dòng máu vô tận của cường giả, không ngừng nâng cao thực lực bản thân, để có thể đột phá cấp tử kim, đạt được mục tiêu thăng tiến tước vị.
Đây là siêu phẩm linh khí tự tiến hóa, nếu như lần này mất đi sự khống chế của chủ nhân mà Bá Vương có thể tự mình lột xác một lần nữa, như vậy nó đã vượt qua được lạch trời, sẽ có uy năng vô thượng.
Doanh Thừa Phong cảm thấy vui sướng vì khí linh Bá Vương thương, nhưng hắn lại không biết rằng, tuy Bá Vương thương hùng mạnh, nhưng vốn dĩ cũng không thể đạt tới mức này.
Sở dĩ có thể lột xác, là vì khi nó kích sát hình chiếu tổ tiên Hung Cầm, đã hấp thu được tinh phách.
Tuy tinh phách rất nhỏ, nhưng là một phần chất xúc tác, đã trở thành nguyên nhân lớn nhất khiến nó đột phá cực hạn.
Doanh Thừa Phong không dám tới gần chiến trường lần nữa, đứng xa nhìn chăm chú tất cả sự việc phát sinh ở nơi đó.
Hắn nhìn thấy rồi, Kim Cương Vương đã phủ thêm chiến giáp Thổ Thạch, mặc cho đàn tê giác tấn công như thế nào, đều không thể khiến Kim Cương Vương lung lay.
Phủ thêm chiến giáp Thổ Thạch, Kim Cương Vương đứng bằng hai chân trên mặt đất, chính là một Chiến thần vĩ đại.
Không dám nói khiêu chiến vượt cấp, nhưng trong số những cường giả cùng cấp bậc, chắc chắn nó là vô địch.
Cho dù là Doanh Thừa Phong, nếu không sử dụng thuật thần thông, cũng đành bó tay.
Ánh sáng màu đỏ do Bá Vương thương biến thành càng ngày càng mãnh liệt, khí tức nồng đậm mênh mông, giống như đang chuẩn bị nổi lên một cơn gió lốc máu thịt vô cùng đáng sợ.
Bát Trảo đã tìm được cơ hội đột phá, nhưng lại đang khá chật vật.
Lân giáp trên người nó bị vô số đàn tê giác tấn công và giẫm đạp lên. Đã có thể nhìn thấy rõ tổn hại, máu thịt bắn ra ngoài nhuộm khắp thân thể nó thành một màu đỏ.
Nhưng, động tác của nó vẫn nhanh nhẹn như trước, công kích hung hãn, hai mắt càng ngày càng sáng.
Đột nhiên, một luồng khí tức hung bạo khó có thể tưởng tượng từ trên Bá Vương thương bộc phát ra.
Trên thân thương, ánh sáng đỏ rực rỡ, một màu máu đỏ bao phủ phạm vi hơn mười trượng.
Tất cả quái thú tê giác ở trong phạm vi này đều dừng lại một chút, sau đó da thịt của bọn chúng nổ tan tành, máu tươi vô tận từ trong cơ thể chúng bắn nhanh ra ngoài. Nhuộm đỏ cả khu vực này.
Giữa đất trời, một chấn động kỳ lạ tràn ngập.
Trong chấn động là uy hiếp cường hãn cực điểm.
Quái thú Bát Trảo ngửa đầu, nó liều mạng gào thét, sau khi cảm nhận được uy hiếp này, trong cơ thể nó có vật gì đó nhen nhóm.
Cùng với tiếng gầm giận dữ, tất cả quái thú tê giác trong phạm vi cách thân hình khổng lồ của nó ba mươi trượng đều run cầm cập. Sau đó, thân thể bọn chúng như nhũn ra, té ngã tại chỗ.
Ở dưới chân của bọn nó, vô số làn gió sắc bén thổi qua, đây là thế giới của gió do từng đoàn cuồng phong lộn xộn tạo thành. Chỉ trong chốc lát, đàn tê giác trong khu vực này liền gặp phải tai hoạ ngập đầu. Rốt cuộc cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Trong nhất thời, ánh sáng màu máu đỏ tươi và làn gió sắc bén hô ứng lẫn nhau, toàn bộ trời đất tựa hồ đều bị hai luồng khí tức này bao phủ.
Kim Cương Vương quay đầu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cảnh tượng kỳ dị ở hai nơi, nó nắm chặt hai quyền, sức mạnh cường đại sôi trào trong người. Mà trong lòng của nó cũng có một âm thanh đang ra sức kêu gào.
- Ta cũng có thể, ta nhất định...có thể.
Ngay khi đàn tê giác bắt đầu phát cuồng, tất cả sinh vật trong luyện ngục đều tránh xa.
Bất kể là sinh mạng tà ác, hay là đám kỵ sĩ tiến vào trong luyện ngục tiến hành luyện tập thử nghiệm bước cuối cùng, cũng không dám dùng sức mạnh chống đỡ đàn tê giác đang phát cuồng.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, khi chúng nó bắt đầu chạy nhanh, bất luận cái gì ngăn cản ở trước mặt chúng, đều sẽ bị nghiền nát.
Tuy nhiên, hôm nay mọi chuyện đã khác.
Ánh mắt của tất cả các cường giả đỉnh phong Tử Kim Cảnh đều nhìn về phía này.
Mặc dù do khoảng cách quá xa. Bọn họ không thể nhìn thấy cảnh tượng đại chiến đẫm máu, nhưng cũng không cản trở việc bọn họ cảm nhận được uy phong và áp lực vô cùng khủng bố.
Một số kỵ sĩ thì thào tự nói. Trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ và đố kỵ.
Càng nhiều người nhìn về nơi đây bằng ánh mắt tiếc rẻ, bọn họ đều biết rằng, đây là dấu hiện của việc sắp có cường giả đột phá trong khi chém giết, và tấn thăng đến tước vị.
Đây là mục tiêu của tất cả kỵ sĩ tiến vào nơi đây, nhưng trải qua nhiều thế hệ tới nay, những người có thể hoàn thành mục tiêu và rời đi lại càng ít. Tuyệt đại đa số kỵ sĩ tiến vào luyện ngục, cuối cùng đều sẽ hóa thành một mảnh đất badan ở nơi này.
Tuy nhiên, cũng sẽ có người may mắn thành công, mà mỗi một người thành công, đều là mục tiêu theo đuổi của bọn họ, cũng là nguyên nhân để bọn họ nỗ lực.
"Ục!"
Đàn tê giác kêu ré, nhưng tiếng kêu của chúng nó đã thay đổi.
Trong những tiếng kêu này, tràn đầy cảm giác sợ hãi. Nhìn khu vực bao phủ của ánh sáng màu máu đỏ tươi và làn gió sắc bén, những đàn tê giác không tấn công bạt mạng nữa, chúng nó thay đổi phương hướng, chạy như điên về hướng con đường khi chúng tới.
Bên trong luyện ngục kỵ sĩ, những đàn tê giác chạy như điên không thể ngăn cản. Vô số năm trở lại đây, không ai có thể ngăn cản chúng nó. Nhưng, hôm nay chúng nó lại nhượng bộ, rút lui trước hai cường giả tước vị sắp đản sinh.
"Oanh..."
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm vang rền, linh lực trời đất vô cùng vô tận tuôn về phía ánh sáng màu máu đỏ tươi và làn gió sắc bén.
Nơi này, biến thành hai cái động không đáy, tham lam hấp thu linh lực vô tận, và phóng thích ra uy hiếp chí cao vô thượng.
Kim Cương Vương nhìn thấy tất cả, rõ ràng nó cảm ứng được, sức mạnh nào đó trong cơ thể mình bắt đầu rục rịch, tuy rằng nó không thể đột phá ngay lập tức, nhưng sau khi cảm ứng được sức mạnh đang rục rịch, đôi mắt của nó cũng bắt đầu sáng lên.
Nó ngửa đầu, phát ra tiếng rống vang dội.
Tiếng rống này cùng với trời đất nối thành một mảnh, giống như tiếng sấm rền truyền đi rất xa...
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
48 chương
161 chương
37 chương