Tạo Thần

Chương 62

Trời xanh trong vắt, yên bình và sâu thẳm. Từng đám mây trắng từ từ đùn lên phía cuối rừng như có ý điểm xuyết, lấp đầy một góc trời xanh màu lam ngọc. Song, dưới một tiết trời tươi đẹp như thế lại có một cảnh tượng kinh khủng và tràn đầy máu tanh đang diễn ra trong sơn mạch. Leo lên ngọn cổ thụ, Doanh Thừa Phong thấy trên một khoảnh đất trống cách đó không xa có một con mãnh thú khổng lồ đang kêu gào thảm thiết, lăn lộn khắp mặt đất. Nó là một con gấu ngựa mạnh mẽ, hình thể to cao tráng kiện, bàn tay như chiếc quạt bồ mang sức mạnh khiến người ta phải kinh sợ. Nhưng hiện giờ đối mặt với một đám “tiểu tử” có hình thể bé, có thể nói là không đáng kể so với nó thì lại có vẻ bất lực lẫn tuyệt vọng. Vây quanh nó là hơn mười con Đoạt Mệnh Phong màu đen, chỉ hơn kém nắm tay người trưởng thành một chút. Đám Đoạt Mệnh Phong kia dường như thấy được kẻ thù không đội trời chung, cứ vờn quanh con gấu. Chúng cứ vòng vèo xung quanh, dùng tốc độ nhanh hơn xa kẻ địch mà đánh giết tứ tung. Hơn nữa, kim to sau đuôi đã dựng thẳng đứng, dùng thế công chính xác và sắc bén để lại trên người con gấu rất nhiều lỗ sâu. Cơ thể gấu ngựa dẻo dai mà cứng cáp. Nếu dùng binh khí tầm thường, chỉ e rất khó đâm thủng da thịt nó. Nhưng đám Đoạt Mệnh Phong nho nhỏ không hổ danh Dị thú, kim châm sau đuôi nó có thể nói là sắc bén vô song. Da gấu dẻo dai đối với chúng quả thật như tờ giấy mỏng, cứ dễ dàng đâm thủng lổ chỗ. Vĩ châm của mỗi con Đoạt Mệnh Phong đều chứa độc tính cực mạnh. Chỉ chích vài cú đã khiến con gấu ngã bổ xuống đất, chỉ biết vùng vẫy giãy chết. Trên ngọn cổ thụ, dù không quan sát toàn bộ trận chiến từ đầu đến đuôi, nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong đã khắc sâu ấn tượng về sự hung hãn lẫn sức mạnh của Đoạt Mệnh Phong. Chỉ có mười con Đoạt Mệnh Phong đã dễ dàng đâm một con gấu khỏe mạnh đang sống sờ sờ đến chết. Nếu số lượng của chúng nhiều hơn mấy lần, thậm chí mấy chục lần… Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao trong ba ngày dò hỏi khắp Long Nham trấn, một khi nhắc tới Đoạt Mệnh Phong thì tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt sợ hãi đến tận xương tủy. Loại Dị thú cường đại như thế, e rằng thực sự chẳng mấy ai có đủ tư cách để chọc vào chúng. “Grừ…” Có lẽ đến lúc hồi quang phản chiếu, cũng có lẽ định liều mạng một cú trước khi chết, con gấu ngựa đang ngã xuống đất đang hành động chậm chạp như hấp hối ấy đột nhiên nhảy vọt lên. Mặc dù cơ thể đã sưng đỏ và to phù lên một vòng, nhưng một kích ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, nó đã dốc hết sức lực của mình. Động tác của nó không còn chậm chạp nữa, mà lại nhanh như tia chớp. Đôi tay gấu như phiến quạt bồ đột nhiên vươn ra, vỗ tới phía trước vô cùng tàn nhẫn. Một con Đoạt Mệnh Phong không kịp chạy trốn bị một tát ấy đánh chết tươi. Đoạt Mệnh Phong chính là Dị thú có tiếng tăm lừng lẫy trong khắp Kỳ Liên sơn mạch, nhưng thể tích của chúng thì không. Bất kể sức sống của chúng mạnh mẽ thế nào, một khi bị bàn tay gấu tát một cú thì vẫn phải chết tốt. Giống như một con ruồi đang lượn vòng vèo trên không, lúc con Đoạt Mệnh Phong này rơi xuống thì chỉ vẫy vẫy cánh vài cái, tức thì đã không còn nhúc nhích. Đám Đoạt Mệnh Phong còn lại nhanh chóng bay tản ra. Nhưng ngay sau đó, dường như chúng đã nổi cơn thịnh nộ, lại vẫy cánh bay đến vây chặt con gấu thêm một lần nữa. Có điều, một cú tát cuối cùng của con gấu đã đốt cháy hết sinh mệnh lực để bùng nổ lần cuối. Sau đòn ấy, nó đã chết ngay tại chỗ, mất hết sức sống. Cả đám Đoạt Mệnh Phong châm chích một hồi, rốt cuộc mới phát hiện ra kẻ địch đã tử vong. Chúng lượn vù vù quanh xác con gấu lẫn đồng bọn của mình mấy vòng rồi mới bay về phương xa nhanh như chớp. Đôi mắt Doanh Thừa Phong phóng hào quang rạng rỡ. Lúc hắn đơn độc đến nơi này, chuyện âu lo nhất chính là không biết làm sao tìm được một con Đoạt Mệnh Phong lạc đàn. Chống lại cả bầy ong, không phải anh hùng mà gọi là kẻ ngốc! Nhưng nếu vô tình chạm mặt với một con Đoạt Mệnh Phong, vậy thì Doanh Thừa Phong có thể nắm chắc thắng lợi. Chẳng qua theo hắn phán đoán, Đoạt Mệnh Phong không xuất hiện thì thôi. Nếu một khi đã xuất hiện thì nhất định sẽ kết lại thành đàn, ít thì mười con mà nhiều phải đến mấy chục. Mà điều đáng sợ nhất là chớ có coi thường khoảng chục con ong này. Nếu chúng phát hiện được kẻ địch hùng mạnh, sẽ lập tức dùng một phương thức thần bí để phát tín hiệu cầu viện. Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, cả bầy ong che rời rợp đất sẽ bay tới như không có điểm cuối. Ngay cả cao thủ mạnh mẽ nhất cũng phải co giò bỏ chạy trối chết để giữ mạng. Cho nên trước thời khắc này, chuyện khiến hắn buồn phiền nhất chính là làm sao để gặp một con Đoạt Mệnh Phong lạc bầy. Nhưng không ngờ được, vừa mới tới lãnh thổ của bầy ong thì đã thấy được trận đại chiến gữa chúng và con gấu ngựa xấu số kia. Hơn nữa trước khi chết con gấu lại phản kích tận lực, giết được một con Đoạt Mệnh Phong. Đột nhiên bắt gặp một món quà trên trời rơi xuống, điều này khiến Doanh Thừa Phong hoài nghi nhân phẩm của mình có đột nhiên bộc phát hay không… Song, trong tích tắc hắn vừa nhích người muốn nhảy xuống ngọn cây thì thân hình bỗng cứng đờ. Bởi vì hắn thấy được trong rừng cây phía trước bỗng có mấy bóng người lao ra. Tốc độ của họ cực nhanh, chỉ nhấp nhoáng vài lần đã phóng tới thi thể của con gấu và Đoạt Mệnh Phong đang nằm bất động. Mặc dù đang trên cổ thụ nhưng Doanh Thừa Phong vẫn mọp sát người xuống theo bản năng. Tất nhiên hắn không ngờ được ngoài mình ra lại còn có người khác mai phục ở nơi này. Có điều, hắn thầm cười nhạt: "Những kẻ này quá sốt ruột, cuối cùng lấy được xác Đoạt Mệnh Phong sẽ chỉ còn lại một người." Đám người này hiện thân thì nhất định sẽ bùng ra tranh cãi. Vậy cứ để chúng chém giết lẫn nhau một trận, cứ từ từ xem mình có thể làm ngư ông đắc lợi hay không?! Có điều, chuyện khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc lẫn thất vọng nhất chính là, sau khi những người này tụ hội với nhau thì cũng chẳng chém giết gì sất. Trái lại, chúng đều liếc nhìn nhau rồi xoay người sang canh gác khắp bốn phương tám hướng. Thấy được cảnh này, Doanh Thừa Phong tức thì hiểu được, mặc dù trang phục của họ không giống nhau một mảy nhưng lại là đồng bọn. Kẻ cầm đầu vung tay lên chọn lấy xác con Đoạt Mệnh Phong, hơn nữa còn đựng vào trong một chiếc hộp vuông như đã chuẩn bị từ trước, về phần con gấu to xác thì chẳng ai lại thèm động vào. “Lý đại ca tính toán thật giỏi!” Nhìn thấy thủ lĩnh thuận lợi thu hoạch được xác Đoạt Mệnh Phong, những kẻ còn lại cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Một trong đám đó chợt chỉa ngón tay cái lên, cất lời khen từ tận đáy lòng: “Sau khi con gấu ngựa ăn thuốc xong, sinh lực quả nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt, lại dám xông xáo trong lãnh thổ của Đoạt Mệnh Phong mà không hề sợ hãi.” Tên còn lại cũng cất tiếng bợ đít: “Lý đại ca nói không sai! Mặc dù Đoạt Mệnh Phong là Dị thú nhưng gấu ngựa cũng là loại có số má trong đám mãnh thú. Sau khi dược uống thuốc kích thích tiềm lực hung tính, một cú tát lúc sắp chết quả nhiên lại đánh chết một con Đoạt Mệnh Phong thành công. Hắc hắc, vật này có giá không thấp, lần này vào núi cũng không tính là tay trắng quay về!” Mấy kẻ còn lại cũng nở nụ cười, gật đầu liên tục. Mặc dù chỉ có một con Đoạt Mệnh Phong, nhưng dù sao nó cũng là Dị thú. Nói cách nào thì nó cũng là thứ có giá trị, là chuyện khiến người ta phải cao hứng. Doanh Thừa Phong khẽ cau mày. Thế hắn mới biết được sở dĩ con gấu ngựa ấy giao chiến với Đoạt Mệnh Phong, nguyên nhân là có kẻ sắp đặt từ sau lưng rồi. Đoạt Mệnh Phong dù cường đại, có thực lực không thể xem thường nhưng gặp kẻ địch chuyên về quỉ kế như loài người thì chỉ có thể nuốt hận xuống suối vàng. Rất nhiều suy tính chuyển động trong đầu. Thật ra hắn cũng có thể mượn dùng thủ đoạn này nhưng vấn đề duy nhất là hắn không có loại thuốc khiến cho gấu ngựa phát cuồng như thế. Mà thiếu thứ thuốc ấy, phỏng chừng gấu ngựa cũng không hề dám bước vào lãnh thổ của Đoạt Mệnh Phong tìm đường chết như vậy. Lý đại ca kia nở nụ cười đắc ý rồi nói: “Đây không phải chuyện gì to lớn! Chỉ cần quan sát tập tính của Đoạt Mệnh Phong thì có thể hiểu được qui luật, hơn nữa còn vận dụng tốt!” Hắn ngừng một chốc rồi tiếp: “Súc sinh chính là súc sinh! Cho dù có là Dị thú cũng chẳng hơn gì!” “Vo… vo… vo…” Lời còn chưa dứt, từ xa bỗng vang lên một tràng âm thanh vù vù vang dội. Đám người Lý đại ca cùng biến sắc, họ đồng loạt hô thất thanh: “Bầy ong…!!!” Dường như không hề suy nghĩ, đám người lập tức xoay người bỏ chạy càng xa càng tốt. Nhưng chỉ chậm trong chốc lát, mấy chục con Đoạt Mệnh Phong kích cỡ khoảng cỡ nắm tay đã túa ra trong tầm mắt của tất cả, hơn nữa còn đâm xuống từ bầu trời như sao sa. Tốc độ của bầy ong cực nhanh, vượt xa đám người Lý đại ca. Bỗng nhiên, người chạy cuối cùng chợt thét lên thảm thiết đầy bi thương đau khổ, tiếng thét ấy có thể ngang ngửa với tiếng gầm rống của con gấu ngựa trước khi chết. Sau đó, thân hình của người nọ chợt ngã huỵch xuống, gã dùng hai tay ôm đầu lăn lộn trên mặt đất vài lượt. Chỉ chốc lát sau, cơ thể của gã run rẩy như sốt rét, da thịt trên mặt co quắp dữ dội, hơn nữa còn mơ hồ biến thành màu đen. Doanh Thừa Phong trên ngọn cổ thụ chợt hít vào một hơi lạnh toát. Mặc dù sớm biết Đoạt Mệnh Phong có độc tố mãnh liệt nhưng độc tính mạnh đến thế đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng từ phương xa, hơn nữa cường độ càng ngày càng tăng cao. Doanh Thừa Phong cố nín thở, từ từ vận chân khí, thu liễm tất cả tinh khí thần toàn thân. Sau một lúc, mấy chục con Đoạt Mệnh Phong đã bay về đậu đen kín xác con gấu ngựa. Trong khoảnh khắc ấy, mắt Doanh Thừa Phong chợt hoa lên. Một bóng người màu đen đã đứng nghiêm ngay chỗ đó mà quỉ không hay thần không biết. Đây là một kẻ bịt mặt vận hắc bào, y lẳng lặng đứng giữa bầy Đoạt Mệnh Phong. Điều khiến không ai có thể tin nổi là, mặc dù lượn quanh kẻ kia nhưng đám Đoạt Mệnh Phong không hề có ý muốn công kích y. Kẻ nọ cười nhạt rồi lầu bầu: “Lại thêm một đám dám tính toán đến ong của bổn tọa nuôi. Đúng là không muốn sống nữa!” Thân hình y tựa như quỉ mị rời khỏi nơi đó, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích. Mấy chục con ong còn lại cũng cộng hưởng một trận vù vù, sau khi lượn mấy vòng trên không thì lúc này mới thong thả bay về sâu trong núi. Một cơn gió lạnh bỗng ùa tới, khiến cho người ta phải phát rét.