Tạo Thần
Chương 618
Chương 619:. Ảo cảnh
Doanh Thừa Phong trước khi lên võ sư, đã từng ở trong tháp Truyền Thừa tiếp nhận một bí kíp Truyền Thừa thần bí khiến người khác hâm mộ.
Khi đó, hồn phách của tháp Truyền Thừa từng nói qua một câu:
- Nếu muốn đối phó Ác long đầu ảnh, thì nhất định phải có năm vị Tử Kim cảnh cường nhân liên thủ.
Ác long đầu ảnh, chính là một trong những Tử Kim cảnh đỉnh cao còn tồn tại. Trừ phi là đẳng cấp siêu cấp cường nhân như Linh Tháp chân nhân hoặc là Võ Lão, những Tử Kim cảnh còn lại hoàn toàn không phải là đối thủ.
Mà con cự thú hùng mạnh ở trước mắt, cũng không kém Ác long đầu ảnh là mấy.
Như vậy, muốn đánh thắng nó, thì cũng cần có năm vị Tử Kim cảnh cường nhân liên thủ.
- Ha ha
Kim Cương vương nhếch mép cười, tiếng cười đó tràn đầy sự khinh thường. Nó lại vung chưởng lên, một lần nữa vỗ xuống phía Doanh Thừa Phong.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong lại phát hiện kịp thời, ánh mắt của Kim Cương vương trùng xuống rất nhiều, đối với Song Đầu, Hắc Đao, lại còn Bá vương thương trong tay hắn, nó rõ ràng là có chút kiêng dè.
Nhưng cũng chỉ là có chút kiêng kỵ thôi, lúc đối mặt với hai đại Tử Kim cảnh quỷ binh, hai thanh Tử Kim cảnh linh khí, nó vẫn xuất thủ không chút do dự nào.
Song Đầu tru lên một tiếng, thân thể to lớn phi lên đón đỡ.
Hai cái đầu to lớn đó lắc lư, một hơi thở đen xì như mực phun ra ngoài. Trong hơi thở này ẩn chứa một sức mạnh ăn mòn cực lớn, cho dù là Tử Kim cảnh cường nhân cũng không thoát được sự ăn mòn này.
Nhưng, lúc hơi thở đó chạm đến người Kim Cương vương, thì lại hoàn toàn không có tác dụng gì.
Bùn đất đá trên người nó cứng rắn vô cùng, giống như là một bức tường thành mạnh nhất thế giới vậy. Mặc cho hắc khí bay lượn thế nào, thì cũng không tổn hại gì được đến nó,
“Đinh….”
Một thanh dao găm màu đen đột nhiên xuất hiên giữa không trung, nhưng mà, cái thánh khí trăm phát trăm trúng chuyên đánh lén này, lúc này lại mất đi tác dụng. Mũi dao sắc bén này cũng không thể phá vỡ được cái áo giáp bằng đá kia.
Tuy nhiên, công kích của Song Đầu không phải chỉ đơn giản như thế.
Chiêu mạnh nhất của nó không phải là hơi thở, cũng không phải cái dao găm đánh lén kia, mà chính là thân thể dũng mãnh không lí giải được.
Lúc này, hai cái cái đầu của nó đều há to cái miệng như cái chậu máu ra, hung hăng cắn vào chưởng của Kim Cương vương đánh tới. Nó vậy mà có thể dùng sức của bản thân để đấu sức với con quái vật khủng khiếp này.
Đồng thời, thân ảnh lóe lên, Hắc Đao đã hóa thành một làn khói mỏng, trong nháy mắt đã chém lên người Kim Cương vương trăm nhát.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sức mạnh to lớn của Tử Kim cảnh vào lúc này đã lộ ra, mỗi đao chém xuống, những hòn đá kiên cố không thể phá vỡ trên thân thể Kim Cương vương đã bị vỡ ra một chút. Sau một trăm nhát đao, ở vai phải của Kim Cương vương xuất hiện một lỗ thủng khiến người ta kinh ngạc.
Kim Cương vương hai mắt nhíu lại, nó đột nhiên hét một tiếng lớn.
Theo sau đó, một thiết quyền vô song đột nhiên đánh ra. Quyền này đánh ra nhanh như điện, mà lại ra tay bất ngờ, Binh vương Hắc Đao không kịp rút tay lại, bị một quyền này đánh trúng lưng, lập tức ngã bay ra ngoài.
Ngay tức khắc, Kim Cương vương lại xuất ra một quyền nữa, đánh thật mạnh vào cái đầu phía trên của Song Đầu.
Quyền này đánh ra hung hãn vô cùng, Song Đầu tuy là mặc áo giáp, nhưng vẫn như trước không thể chịu được đòn tấn công sấm sét này. Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên sau đó, nó không tự chủ được buông lỏng miệng ra, bay thẳng ra ngoài.
Giao đấu một khoảng thời gian ngắn, hai Tử Kim cảnh quỷ binh đã phải chịu công kích nặng nề khó mà tưởng tượng được.
Nhưng, thành tích của nó cũng không tồi.
Kim Cương vương đối mặt với gần nghìn Hoàng Kim cảnh quỷ binh không bị tổn hại đến một cọng tóc, cuối cùng cũng bị thương rồi.
Chỉ một quyền của nó, giáp đá trên đầu đã bị vỡ nát, giáp đá phía bên vai phải càng thấy rõ được lỗ thủng. Bên trong còn có dấu hiệu chảy máu.
Cho dù là cái thân thể vô địch này, cũng không thể tùy ý chém giết một Tử Kim cảnh cường nhân.
“Rống…”
Xa xa, Song Đầu và Hắc Đao gần như đồng thời gào lên. Chúng bay ngược lại trong không trung, lại một lần nữa vòng trở lại.
Bị Kim Cương vương đánh một quyền cực mạnh, nếu đổi lại là cường nhân bình thường, thì sớm đã chết mà không thể chết thêm được rồi. Nhưng hai vị này lại là năng lượng thể qủy binh, chỉ cần năng lượng trong cơ thể chúng không bị hao tổn, chỉ cần căn nguyên năng lượng của chúng không bị thiếu hụt, thì chúng có thể hồi phục lại như lúc ban đầu.
Hai binh vương lại xông lên lần nữa, bởi vì có được thân thể gần như bất tử, cho nên mỗi lần xuất thủ bọn chúng đều ở tư thế lưỡng bại cầu thương. Không màng đến bản thân, đồng thời đem đến cho đối phương tổn thương lớn nhất.
Kim Cương vương tức giận hừ một tiếng. Thân thể của nó đột nhiên bắn lên, hai chân liên tiếp đá trong không trung, khiến hai binh vương bị đá ra ngoài. Nhưng mà, nó bước nhanh hơn, chạy tới hướng Doanh Thừa Phong.
Muốn đánh thắng hai quỷ binh này rất dễ dàng, nhưng muốn tiêu diệt chúng thì không phải chuyện đơn giản.
Cho dù là Kim Cương vương, đối mặt với sự quấy rầy của chúng cũng đau đầu không ít.
Tuy nhiên, muốn giải quyết chuyện này thì có một con đường tắt, đó chính là tiêu diệt Doanh Thừa Phong người điều khiển chúng. Như thế, bản thân chúng sẽ được tự do. Ít ra, chúng sẽ không làm phiền bản thân gắt gao như vừa rồi.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong nở một nụ cười lạnh, hắn đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
Ánh mắt lóe lên, một sức mạnh to lớn lập tức tràn vào trong món đồ trang sức. Dưới sự khống chế của Trí Linh, đồ trang sức đó nhận được sức mạnh thần bí, lập tức phóng ra ngoài.
Lúc Kim Cương vương đang chạy, đột nhiên cảm thấy bất an, nó quyết định dừng lại.
Sau đó, nó nhìn thấy, vô số những cây gỗ khổng lồ từ mặt đất lao ra. Những cây gỗ này đang điên cuồng phát triển với một tốc độ khó mà hình dung được, chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, những cây gỗ này đã cao đến hơn mười trượng.
Độ cao như này, quả thực là không thể ngờ tới, cho dù là dáng dấp của nó như thế này, cũng phải ngửa cổ nhìn lên, mới có thể thấy được một tia nắng xuyên qua khe hở của những cái lá cây.
Trên mặt Kim Cương vương nổi lên một tia kinh ngạc, nó giơ quyền lên, đấm thật mạnh vào bên cạnh một cái cây cổ thụ.
Cây đại thụ này phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, sau đó thân của nó bắt đầu bị gãy, ngã đổ về phía sau.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, chính vào lúc thân cây bắt đầu gãy, nửa thân dưới của nó lại một lần nữa trồi lên, trong khoảng thời gian cực ngắn, nó lại khôi phục về độ cao ban đầu. Nhìn lên cây đại thụ cao hơn mười trượng này, khiến từ đáy lòng con người ta dấy lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Nhưng, vẻ mặt của Kim Cương vương cực kỳ bình tĩnh, không có một chút kinh ngạc nào, chậm rãi nói:
- Huyễn cảnh, ngươi đi qua Vô biên Huyễn cảnh rồi ư?
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói:
- Đúng vậy, nếu các hạ muốn giết ta, thì hãy phá trận mà ra đi.
Kim Cương vương nhếch miệng, cười gằn nói:
- Nếu như là tự mình khống chế Vô biên Huyễn cảnh, ta đương nhiên sẽ chịu thua. Nhưng tiếc là, cái Huyễn cảnh không có thành tựu này, thì làm sao có thể vây hãm được ta.
Vừa dút lời, thân hình của nó lay động, bước đi như bay giữa những cây đại thụ.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, bởi vì hắn phát hiện, đường đi của Kim Cương là hướng thẳng về phía trước, cho dù là đi qua một hay nhiều cây đại thụ, thì phương hướng vẫn không đổi.
Lúc mà Trí Linh phát ra sức mạnh Huyễn cảnh, sớm đã trải qua một công thức tính toán tinh vi.
Những cây này không phải là tùy ý sinh trưởng, mà dựa theo một mê cung bố trí phức tạp tạo thành.
Tuy rằng tất cả chỉ là giả, nhưng đối với người bị nhốt bên trong mà nói, thì lại là một các sắp xếp chết người.
Bởi vì họ sẽ chạy tới chạy lui trong cái huyễn cảnh đấy, mà không thể nào tìm được lối ra, họ sẽ bị đói hoặc mệt mà chết.
Nhưng mà, tất cả những thủ đoạn đối phó với Kim Cương vương lúc này, thì lại không có hiệu quả.
Tuy nói Kim Cương vương cũng bị vây trong trận thế, nhưng nếu cứ đi theo một đường thẳng, chỉ cần không thay đổi thì nhất định có thể bình an đi ra ngoài.
Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng, thân hình như một viên đạn bay ra, trong tay hắn, Bá vương thương hồng quang lóe ra.
Hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Kim Cương bình an thoát thân, hắn sau khi dồn toàn bộ sức mạnh, đem chân khí dung nhập vào Bá vương thương thì liền đâm ra một kích.
“Đinh…”
Lúc mà Kim Cương vương chật vật chạy trốn sự truy đuổi của cây thương, nó như là biết trước mọi thứ, vươn bàn tay to lớn ra, hung hăng đập lên đầu cây thương.
Thân thể Doanh Thừa Phong khẽ run lên, như bị điện giật ngã về phía sau.
Bàn tay Kim Cương cũng không dễ chịu chút nào, máu tươi khẽ chảy ra, mà máu chảy mỗi ngày một nhiều, dường như không thể ngăn được.
“Ngao…”
Kim Cương vương không kìm được tức giận rống to, nó thế mà lại bị một con Hoàng Kim cảnh sâu bọ làm bị thương. Mặc dù trong tay con sâu bọ đấy đang cầm một linh khí Tử Kim cảnh, nhưng trong lòng nó vẫn giận dữ vô cùng.
Xoay nửa người lại, nó lại đánh ra một quyền, lần này nó lại chủ động công kích.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong không ứng chiến, mà lại nhẹ nhàng dựa vào cây đại thụ phía sau.
Lập tức, thân cây đại thụ nứt ra, nuốt Doanh Thừa Phong và Bá Vương thương vào bên bên trong. Quyền kia của Kim Cương vương ngoại trừ đánh gãy thân cây ra cũng không còn tác dụng gì khác.
Doanh Thừa Phong hai tay nắm chặt thương mơ hồ run lên.
Hắn tuy rằng đã làm đối phương bị thương, nhưng cũng đã dùng hết sức, không ngờ chỉ làm một bàn tay của nó bị thương. Thân thể Kim Cương vương thật là dũng mãnh, khiến người ta tuyệt vọng.
Đứng lên, Kim Cương vương xoay người bỏ đi, dựa vào bước chân với khoảng cách ba trăm trượng của nó, một lát đã xuyên qua cánh rừng.
“ Rống…”
Thân hình Kim Cương chuyển động, nhẹ nhàng bước ra từ Huyễn cảnh. Nó quay đầu lại, hét lên một tiếng long trời lở đất, âm thanh khủng bố như một lực công kích, khiến vô số cây đại thụ run lên.
Trí tuệ của nó quá cao, tuy bị Doanh Thừa Phong đánh ra chân hỏa, nhưng sau một khoảng thời gian phát điên, lại bình tĩnh như cũ, mà lại còn chủ động thoát khỏi phạm vi vây hãm của Huyễn cảnh.
Doanh Thừa Phong thở một hơi thật dài, hắn than nhẹ một tiếng, sức mạnh từ món đồ trang sức quay trở lại.
Ngay sau đó, Huyễn cảnh tự động biến mất.
Muốn duy trì Huyễn cảnh cần tiêu hao một lượng lớn chân khí hoặc sức mạnh tinh thần, Doanh Thừa Phong không có cách nào khống chế được mãi.
Song Đầu và Hắc Đao đi tới phía sau Doanh Thừa Phong, cảnh giác thăm dò con cự thú cách ba trăm trượng kia.
Doanh Thừa Phong và nó nhìn nhau từ xa, cả hai tựa như cũng đang nghỉ ngơi và chờ đợi.
Nắm chặt hai tay, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Các hạ, ngươi thấy thế nào nếu chúng ta dừng tay lại?
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
48 chương
161 chương
37 chương