Tạo Thần
Chương 604
Giữa đất trời đột nhiên biến sắc.
Đàn chim hung ác đang bay lượn chợt phát hiện, không gian trước mắt chúng, đã không còn là mây mù dày đặc bao quanh.
Bởi vì lúc này mây mù đã biến thành biển lửa hừng hực.
Đây là lửa trời, là một loại lửa vô tình thiêu đốt giữa không trung.
"Vù vù vù..."
Tiếng đám lửa bạo phát chợt vang lên, vô số ngọn lửa bắn tung tóe khắp nơi, đàn chim hung ác đang bay đến gần không thể tránh né, thân thể của bọn chúng chạm phải đốm lửa, bùng cháy dữ dội giống như củi khô bén lửa.
Bọn chúng sợ hãi gào thét chói tai, chúng vỗ cánh, muốn thoát khỏi biển lửa khiến chúng cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng, tốc độ lan tràn của biển lửa cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, trong phạm vi ba trăm trượng đã hóa thành biển lửa. Tất cả loài chim tiến vào trong phạm vi này đều biến thành tro tàn, những đàn chim hung ác còn lại lần lượt bỏ chạy về phía sau, giống như vội vã trốn tránh Tu La Địa Ngục.
- Giết!
Đột nhiên Doanh Thừa Phong quát lớn, trường kiếm Hàn Băng và Bá Vương thương đồng thời bay nhanh ra.
Lúc này, uy năng của hai Linh Binh siêu phẩm Tử Kim Cảnh được phóng thích hoàn toàn, hàn ý vô tận và ánh sáng đỏ tràn ngập xung quanh, con hung cầm Tử Kim
Cảnh đã bị thương từ trước gào lên, trên thân thể xuất hiện nhiều băng nhũ, gần như bị đóng băng từ đầu đến đuôi.
Đồng thời, một ánh sáng đỏ tươi xuyên qua cổ của nó, máu tươi toàn thân chảy ra theo lỗ thủng này, đầu nó nổ tan tành.
Dưới sự hợp lực của hai linh khí, rốt cục đã giải quyết xong một con.
Hai con Hung cầm Tử Kim Cảnh còn lại gào thét chói tai, dù sao chúng nó cũng là cường giả Tử Kim Cảnh, mặc dù cũng rơi vào trong ảo cảnh. Nhưng biểu hiện của bọn chúng tốt hơn rất nhiều so với đồng bọn.
Có điều. Lúc này khi đối mặt Doanh Thừa Phong, chúng đã sợ vỡ mật.
Vung hai cánh, chúng nó nhân cơ hội hai linh khí đối phó đồng bọn bị thương.
Chạy ra ngoài biển lửa với tốc độ nhanh nhất có thể.
Doanh Thừa Phong chụm hai tay, thu Sơn Hà Đồ lại, trong lòng của hắn thầm mắng.
Hai tên nhát chết.
Hai con hung cầm Tử Kim Cảnh lại bỏ rơi đồng bọn, chỉ lo cho bản thân, hành động này đã nằm ngoài dự liệu của Doanh Thừa Phong.
Hắn dự tính, khi hai con chim này liều mạng, sử dụng Sơn Hà Đồ hút bọn chúng vào trong.
Khi đó, sống chết của bọn chúng liền nằm trong ý nghĩ của bản thân hắn.
Nhưng, biểu hiện của bọn chúng lại khiến cho Doanh Thừa Phong hiểu được rằng, hoá ra trong số những cường giả Tử Kim Cảnh. Cũng có những kẻ nhu nhược.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong vung tay lên, Bá Vương thương lại phát ra ánh sáng đỏ tươi vô tận. Nó bay nhanh đâm tới với tốc độ không thể hình dung.
"Phù phù phù..."
Thân thể từng con một bị nó đâm thủng. Một lượng lớn máu tươi trào vào trong thương. Khiến nó phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Từ sau khi rời khỏi chiến trường cổ, nó chưa hưởng thụ bữa tiệc nào sảng khoái đến mức này.
Tuy nhìn sơ qua thì ảo cảnh do Trí Linh và đồ trang sức liên hợp phóng thích không hề sơ hở. Nhưng dù sao vẫn là ảo cảnh.
Tuy rằng những đàn chim hung ác nhảy vào trong phạm vi ảo cảnh 300 trượng quanh người hắn đã chết, nhưng cơ bản đều là do bị dọa ngất, hù chết khiếp.
Nhưng lúc này, sau khi bị hung binh Bá Vương thương đâm thủng, chúng nó mới chính thức mất mạng.
"Bá..."
Sau khi máu tươi trên người con hung cầm cuối cùng đã bị hút sạch, Doanh Thừa
Phong cũng thu hồi ảo cảnh.
Uy năng ảo cảnh vô cùng hùng mạnh, gần như có hiệu quả lấy giả thành thật.
Nhưng, muốn kích phát và duy trì ảo cảnh, đều phải trả cái giá rất đắt.
Mặc dù chân khí và sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong đã thăng tiến tới đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh, nhưng cũng không thể duy trì trong thời gian dài.
Sau khi sức mạnh mà Bá Vương thương hấp thu tiêu tan, Doanh Thừa Phong cũng xóa bỏ ảo cảnh.
Chân hắn đạp lên quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, Song Đầu Binh Vương lắc lư phía sau, hai Linh Binh Tử Kim Cảnh bay múa vờn quanh.
Nhìn xuống phía dưới, Doanh Thừa Phong chờ đợi đàn chim hung ác mới bay tới tấn công.
Lần này không thể lưu lại hai hung cầm Tử Kim Cảnh, có thể nói là ngoài dự kiến và rất đáng tiếc. Hai con chim này nếu đã trở về, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên hắn đã đã chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Nhưng, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là, khi hắn nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy hư vô.
Trong phạm vị mà mắt hắn có thể quan sát, không hề có một con chim nào.
Dường như tất cả bọn chúng đã bay mất một cách kỳ lạ, toàn bộ bầu trời chỉ còn lại một mình hắn bồng bềnh cô độc.
Sửng sốt hồi lâu, Doanh Thừa Phong xoa xoa đầu, trong lòng lẩm bẩm.
Chẳng phải Võ Lão đã nói rồi sao, trừ khi bất đắc dĩ lắm, còn lại thì không được tiến vào ảo cảnh vô tận, không được tới Lạc Hoa Nhai trêu chọc đàn chim hung ác.
Ở trong ảo cảnh vô tận, hắn gặp phải một cường giả thần bí khó lường, thực lực của lão vô cùng hùng mạnh, ngay cả hắn cũng suýt chút nữa trúng phải thủ đoạn hiểm độc.
Nhưng mà, nguy hiểm trong ảo cảnh vô tận cũng ngang bằng trong Lạc Hoa Nhai...
Doanh Thừa Phong nghĩ mãi không ra, tại sao đám người Võ Lão lại kiêng kị nơi này như vậy.
Thật ra, dưới sự chỉ huy của ba con hung cầm Tử Kim Cảnh, vô số đàn chim hung
ác có thể coi là sức mạnh vô cùng cường đại.
Tuy không thể so sánh với người bảo vệ ảo cảnh vô tận, nhưng đối với các tu sĩ
Hoàng Kim Cảnh tiến vào Động Tiên, uy năng này cũng đủ để giết chết bất cứ kẻ nào.
Ngoại trừ Doanh Thừa Phong, ngay cả cường giả Tử Kim Cảnh cũng có thể bị giết chết một cách dễ dàng.
Những cường giả Hoàng Kim Cảnh còn lại tiến vào nơi đây, nếu như không thể thoát thân nhanh chóng, thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Nếu để cho Linh Tháp chân nhân và Võ Lão biết, với thực lực hiện nay của hắn lại dám xông vào Lạc Hoa Nhai, nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Sức mạnh tinh thần xuyên qua đồ trang sức phóng thích ra ngoài, trong vòng ba trăm trượng, không hề phát hiện tung tích đàn chim hung ác. Đến lúc này, rốt cục Doanh Thừa Phong xác định, thật sự bọn chúng đã rút lui.
Hắn lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vung tay lên, hai thanh Linh Binh siêu phẩm Tử
Kim Cảnh liền hóa thành ánh sáng, trở về lưng của hắn và bên trong túi không gian. Song Đầu Binh Vương nhếch miệng cười, cũng hóa thành một màn sương mù dày đặc trốn vào trong lá cờ.
Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh dưới chân cũng giang đôi cánh, từ từ bay xuống dưới.
Nhưng đúng vào lúc này. Sắc mặt Doanh Thừa Phong chợt thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Ở trong tầng mây, một tia sáng màu đỏ phát sáng. Sau đó, thân hình Trương Oánh
Oánh từ từ xuất hiện.
Phía sau lưng nàng. Một đôi cánh chim màu đỏ thong thả bay múa, đây là nguyên nhân khiến nàng có thể bay lượn.
- Doanh huynh cẩn thận, đàn chim hung ác nơi này rất hùng mạnh. Không thể coi thường.
Người nàng còn chưa chui ra khỏi tầng mây đã vội quát to.
Hai tay Doanh Thừa Phong ôm ngực, nhìn lên mà vẻ mặt như cười như không, trong lòng thầm nhủ.
Cô bé này, không tới sớm cũng không tới muộn, sau khi hắn dọa đàn chim hung ác bỏ chạy, nàng lại đến góp vui.
Tuy nhiên, dù tôt hay xấu thì hai bên cũng là đồng bạn, Doanh Thừa Phong cũng không quay đầu bước đi.
Sau một lát. Ánh sáng đỏ từ trong tầng mây bay ra.
Tuy rằng Trương Oánh Oánh sử dụng khăn che mặt, nhưng trong đôi mắt lại nhấp nháy vẻ tinh quang, dáng vẻ như đối đầu đại địch.
Nhưng mà. Khi nàng nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên ngẩn người.
Trong hư không, chỉ có Doanh Thừa Phong đứng trên lưng quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, hai tay ôm ngực nhìn nàng. Mà đàn chim hung ác vô cùng vô tận trong tưởng tượng của nàng lại khôn có lấy một con.
- Đây, đây là...
Mặc dù Trương Oánh Oánh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này đầu óc lại nhất thời khờ khạo.
Bởi vì chăc chắn nàng không thể tin được, những đàn chim hung ác đó đã bị Doanh
Thừa Phong dọa cho chết khiếp.
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Trương tiểu thư, không phải cô nói cần nghỉ ngơi nửa ngày sao?
Hắn đại chiến với đàn chim hung ác một trận, mặc dù vô cùng hung tàn, nhưng thời gian chiến đấu cũng không lâu hơn một canh giờ.
Trương Oánh Oánh ngẩn ra, cười khổ nói:
- Làm sao tiểu muội có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ.
Khi nàng toàn lực điều tức ở trên đỉnh núi, đột nhiên nghe thấy phía dưới nổ vang, vô số khí tức của cường giả tràn ngập khuếch tán, trong đó lại có khí tức khổng lồ của cường giả Tử Kim Cảnh.
Đương nhiên Trương Oánh Oánh sẽ không cho rằng đây là khí tức của Doanh Thừa
Phong, nàng chỉ đoán rằng hung cầm Tử Kim Cảnh đích thân ra tay.
Tuy Doanh Thừa Phong lợi hại, trong trận chiến trước khi tiến vào đây đã áp đảo quần hùng, là người đầu tiên đột phá.
Nhưng nếu muốn cho rằng hắn có thể đối mặt cường giả Tử Kim Cảnh một cách nhẹ nhàng, thì chăc chắn đây là việc không thể thực hiện.
Trương Oánh Oánh do dự hồi lâu, nghĩ tới Linh Tháp chân nhân và Võ lão, lúc này mới hạ quyết tâm chi viện.
Bởi vì thật sự nàng không thể tưởng tượng nổi, nếu Doanh Thừa Phong và Hứa phu nhân chẳng may chết đi, vậy thì hai vị cường giả Tước Vị này sẽ nổi giận kinh thiên động địa như thế nào.
Nhưng, sau khi nàng xuống dưới, mới phát hiện cảnh tượng nơi này khác xa với tưởng tượng của nàng.
Vào lúc này, thậm chí nàng còn hoài nghi, hay là mình đã đi lầm đường, hoặc là những gì đã nghe được, cảm nhận được lúc trước, đều là ảo giác.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Một khi đã như vậy, vậy thì xin đa tạ Trương tiểu thư.
Hắn nhìn xuống phía dưới, nói dứt khoát:
- Chúng ta xuống dưới thôi.
Trương Oánh Oánh vội vàng gật đầu, nàng từng bị đàn chim hung ác vây công một lần, nếu không phải nàng có bảo vật thần bí phòng thân, thì đã sớm ngọc nát hương tan rồi.
Cho nên, nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi nơi đây, tất nhiên là hy vọng nhanh chóng bay xuống mặt đất.
Ý nghĩ của Doanh Thừa Phong vừa động, quỷ binh Hoàng Kim Cảnh liền bay xuống dưới, Trương Oánh Oánh bay sau hắn mấy thước, gấp gáp đuổi theo.
Bọn họ càng ngày càng xuống thấp, ánh sáng trên mặt đất cũng càng ngày càng mờ.
Đột nhiên, ánh mắt Trương Oánh Oánh co lại, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vể sợ hãi khó có thể che dấu.
Bởi vì nàng đã nhìn thấy, ở nơi dưới vách núi này, lại có vô số thi thể loài chim hung ác nằm la liệt.
Những thi thể trắng bệch, thậm chí có con còn đông kết từng lớp sương mỏng.
Nhưng tất cả bọn chúng đều chết chưa được bao lâu.
Nhớ lại khi trên đường bay tới đây, nàng lại không hề bị đàn chim hung ác ngăn cản, Trương Oánh Oánh liền mơ hồ đoán trúng điều gì đó.
Chỉ có điều, sự thật này quá mức ghê rợn, cho dù nàng hoài nghi đến mức không dám tin.
Nhìn sau lưng Doanh Thừa Phong, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ run run.
Con người này, rốt cuộc thực lực của hắn đã mạnh đến mức nào, hắn đang ẩn giấu điều gì?
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
48 chương
161 chương
37 chương