Tạo Thần
Chương 57
Doanh Thừa Phong gật đầu chậm rãi nhưng không hề biểu lộ bất kì động tác nào.
Bởi vì hắn đang kích động, sợ chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ lộ ra bí mật. Nếu để hai người trước mặt hoài nghi thì chỉ e trái lại sẽ gây ra chuyện không hay.
Song, biểu hiện của hắn lại khiến cho Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu phải hiểu lầm.
Thoáng đỏ mặt, Nguyên Bưu hắng giọng rồi nói: “Tiểu huynh đệ, thật ra chúng ta biết chỉ cần dựa vào phẩm chất của thanh trường thương sáo trang này thì chí ít cũng có khả năng đổi được mấy viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan. Nhưng loại đan dược này lại được cất giữ ở trọng địa của gia tộc vì vậy kính mong tiểu huynh đệ thư cho nửa tháng, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho cậu!”
Vừa nghe xong, Doanh Thừa Phong không thể tin vào tai mình, thực sự muốn trợn mắt líu lưỡi.
Ngàn viên Dưỡng Sinh đan trước mắt hiện giờ đã là một đống báu vật khổng lồ bình sinh hắn mới thấy lần đầu, nếu được thêm mấy viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan nữa thì…
Tuy rằng Doanh Thừa Phong có kinh nghiệm hai kiếp làm người, nhưng sau khi nghe được những lời này thì vẫn không nén nổi phải biến sắc.
May là hắn có đấu lạp che mặt cho nên hai người Phương Hủy không thể nhìn thấy được.
Hít sâu vào một hơi, rốt cuộc đã áp chế được kích động trong lòng, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: “Như vậy thì… đa tạ!”
Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Họ làm thế không phải để lấy lòng Doanh Thừa Phong, mà muốn lấy lòng vị đại sư linh đạo đằng sau lưng hắn.
Chỉ cần nhìn phẩm chất của thanh trường thương sáo trang này thì cũng biết thành tựu trên phương diện linh đạo của vị đại sư ấy đã đạt đến trình độ nào rồi.
Nhân vật có địa vị như thế, vốn không phải là người bọn họ bình thời có tư cách trèo cao. Mà hôm nay có Doanh Thừa Phong chính là kẻ đứng giữa bắc cầu nối thông quan hệ, chẳng khi nào bọn họ chịu bỏ qua cơ hội này.
Bọn họ đều có một nhận thức chung: “Chỉ cần lấy lòng vị tiểu gia trước mặt, vậy ắt sẽ có khả năng giữ liên lạc với vị đại sư kia!”
Lần này là trường thương sáo trang, vậy lần tiếp theo sẽ là món gì nữa?
Có lẽ lần thỉnh cầu tiếp theo sẽ không còn là sáo trang Sĩ cấp, mà chính là linh khí Sư cấp!
Cầm chiếc hộp gỗ trước mặt lên, Doanh Thừa Phong thoáng do dự rồi mới hỏi thêm: “Hai vị tiền bối, các ngài đã từng nghe đến Kỳ Liên sơn mạch chưa?”
“Kỳ Liên sơn mạch…” Phương Hủy giật mình đánh thót, nhưng ngay sau đó lại bật cười mà nói: “Chẳng lẽ tiểu huynh đệ muốn đi học tập bộ linh?”
*Bộ linh: bắt linh tính – linh hồn.
Doanh Thừa Phong chợt động tâm nhưng lại giả vờ nói chậm rề rề: “Phương tiền bối làm sao biết được?”
“Khà khà…” Phương Hủy cười híp mắt lại: “Đây có gì mà khó đoán! Trong Kỳ Liên sơn mạch ấy có vô số loại Dị thú. Chu vi mấy ngàn dặm sâu bên trong chỉ e ngay cả Linh sư cũng chưa từng vào đến đâu!”
Doanh Thừa Phong chầm chậm gật đầu. Nghe vậy hắn mới biết thì ra Kỳ Liên sơn mạch vậy mà lại có thanh danh hiển hách đến như thế.
Chẳng qua, đối với một Linh sư giả vờ chẳng người dạy dỗ như hắn, có không biết chuyện này cũng là lẽ thường có thể hiểu được.
Phương Hủy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tiểu huynh đệ, nếu phải đến Kỳ Liên sơn mạch, vậy thì lão phu muốn đưa cậu một phần lễ mọn. Mong cậu đừng từ chối!” Lão quay đầu, thầm liếc mắt ra hiệu cho Nguyên Bưu.
Nguyên Bưu khẽ gật đầu, cười hề hề rồi xoay người đi khỏi.
Doanh Thừa Phong nhìn họ mà chẳng biết chuyện gì nhưng cũng không thể từ chối. Bởi vì chỉ thoáng nhìn vẻ mặt lẫn hành động của họ, hắn biết phần lễ vật này nhất định sẽ vô cùng hữu dụng khi mình vào trong Kỳ Liên sơn mạch.
Đã như vậy, tự nhiên hắn sẽ không hề cự tuyệt.
Chỉ sau chốc lát, Nguyên Bưu đã trở lại, nhưng có điều trên tay lão lại có thêm một chiếc hộp nhỏ.
Phương Hủy tiếp lấy rồi mở nó ra, bên trong đã sắp sẵn hai mươi viên đá tròn nhỏ một cách chỉnh tề.
“Phong linh thạch?” Doanh Thừa Phong liền giật mình, trong mắt hắn ánh lên vẻ hoài nghi không thể giải thích nổi.
“Không sai! Chính là Phong linh thạch rỗng!” Phương Hủy cũng cười hà hà mới nói: “Trong Kỳ Liên sơn mạch có vô số Dị thú, mỗi loại có sở trường riêng. Tiểu huynh đệ, nếu lần này cậu muốn đi bộ linh thì Phong linh thạch rỗng này tự nhiên càng nhiều càng tốt.”
Doanh Thừa Phong do dự một chốc, rốt cuộc mới ôm quyền thi lễ mà nói bằng giọng thành tâm thành ý: “Đa tạ hai vị tiền bối!”
Nói thật, hắn căn bản không biết sự dụng đống Phong linh thạch rỗng để bộ linh như thế nào cả. Nhưng mà, bất luận thế nào cũng không thể lòi ra chuyện này, chỉ có thể tự mình lục lọi dần dần tìm kiếm phương pháp mà thôi.
Tiếp lấy Phong linh thạch, vác chiếc rương đan dược lên, Doanh Thừa Phong thản nhiên rời khỏi Bích Thủy Uyển, nơi luôn mang đến cho hắn may mắn vô hạn này.
Sau khi hắn đi ra, Phương Hủy lập tức cất lấy thanh trường thương sáo trang này một cách vô cùng cẩn trọng.
Vẻ mặt Nguyên Bưu chợt hiện sự hâm mộ. Lão nói: “Chúc mừng Phương sư huynh!”
Phương Hủy cười khà khà rồi đáp: “Nguyên sư đệ, chuyện này ngươi cũng có công rất lớn mà!” Mặt lão đầy niềm vui sướng: “Chỉ cần đưa thanh trường thương này về, hẳn là gia chủ sẽ trọng thị chúng ta thêm vài phần. Hắc hắc, lấy công lao mà chúng ta đã lập, bây giờ có muốn về thẳng tổng đường cũng là chuyện không phải không có khả năng đâu!”
Nguyên Bưu gật đầu lia lịa, có điều trên khuôn mặt béo núc đột nhiên hiện lên nét dè chừng. Lão nói: “Phương sư huynh, thật sự ngài muốn trở về tổng đường ư?”
Phương Hủy bỗng giật mình mà hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Nguyên sư đệ không muốn trở về?”
Nguyên Bưu tần ngần một lúc rồi mới nói: “Mặc dù tổng đường là thánh địa tu luyện chúng ta vẫn thèm muốn, nhưng bằng tư chất của tiểu đệ thì rất khó thành nhân. Nhưng mà ở Bàn Long trấn đây lại có vị đại sư Linh đạo hàng đầu như vậy mà…”
Lão béo cũng không nói rõ hết ý tứ nhưng Phương Hủy là nhân vật bậc nào, chẳng qua chỉ mới nghe câu mào đầu đã tức thì hiểu được thâm ý của Nguyên Bưu rồi.
Lão há hốc miệng, trong mắt hiện lên vẻ mịt mờ mông lung.
Nếu trở về tổng đường, mối liên lạc với vị đại sư Trương Minh Vân mà cả hai phải vất vả lắm mới xây dựng được, chỉ e rằng sẽ đoạn tuyệt từ đây!
Việc này đến tột cùng có đáng giá hay không?
Hai đôi mắt to lẫn hí cùng trừng lên nhìn nhau rồi đồng thời nở một nụ cười khổ.
Thật lâu sau, Phương Hủy mới thở dài thườn thượt rồi nói: “Không tính nữa! Đến lúc đó, xem tình huống thế nào rồi tính sau thôi!”
Lão cũng không gửi thẳng thanh trường thương sáo trang về Thiên Hạo thành xa xôi, mà trước tiên chỉ dùng thủ đoạn bí thuật gửi tin tức này về cho gia tộc trong Thiên Hạo thành biết.
Khi biết được trường thương sáo trang đã tới tay, hơn nữa lại là một bảo vật cực phẩm đỉnh phong vượt xa tưởng tượng, hẳn là cả gia tộc cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Những cao thủ hàng đầu gia tộc đều ngày đêm kiêm trình đi đến Bàn Long trấn, cùng hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu cải trang cho thanh trường thương này rồi mới đưa nó về gia tộc ở Thiên Hạo thành.
Bọn họ làm việc cực kì cẩn trọng, không hề kinh động đến những gia tộc khác trong thành, cũng như các cường giả khác trong tông môn.
Dường như chuyện này chưa từng phát sinh, không hề khiến cho bất kì kẻ nào chú ý hay tạo thành dị động gì cả.
---o0o---
Doanh Thừa Phong trở về nhà, cất giấu đan dược lẫn Phong linh thạch rỗng vào một nơi vô cùng bí ẩn.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn dứt khoát đi tới phòng của thúc thúc Doanh Lợi Đức.
Lần này, hắn định đến Kỳ Liên sơn mạch, không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể trở về. Nếu không thuyết phục cho Doanh Lợi Đức đồng ý, chỉ e rằng sẽ gây nên phiền toái rất lớn.
Ít ra, cha mẹ của hắn sẽ là một cửa ải tuyệt đối không thể vượt qua!
Nhìn thấy đứa cháu Doanh Thừa Phong của mình bước vào, Doanh Lợi Đức mỉm cười khẽ rồi hỏi: “Thừa Phong, có chuyện gì sao?”
Doanh Thừa Phong đáp bằng thanh âm cung kính: “Thúc thúc, cháu đây đến để từ giã!”
“Từ giã?” Doanh Lợi Đức giật mình đánh thót rồi hỏi bằng giọng kinh ngạc: “Con muốn đi đâu?”
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị đáp: “Chất nhi muốn đi Kỳ Liên sơn mạch một chuyến!”
“Kỳ Liên sơn mạch?” Doanh Lợi Đức biến sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Con muốn đến đó làm gì?”
Doanh Thừa Phong ngẩng cao đầu, không hề tránh né mà nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của thúc thúc mình. Hắn đáp: “Bởi Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư muốn mời chất nhi đồng hành!”
Những lời này của hắn đúng là nửa thật nửa giả. Chuyện Trầm Ngọc Kỳ đi Kỳ Liên sơn mạch là không giả nhưng nàng chưa bao giờ mời hắn đồng hành.
Bên trong Kỳ Liên sơn mạch có vô số mãnh thú lẫn Dị thú cường đại sinh sống. Tuy rằng hiện thời Doanh Thừa Phong đã có tu vi chân khí tầng năm, nhưng chỉ bằng thực lực nhỏ nhoi này mà muốn xông xáo trong Kỳ Liên sơn mạch thì lại mang đến cảm giác giống như người si nói mộng.
Mà lúc này Doanh Thừa Phong đã có một địa vị không giống bất kì ai trong lòng Trầm Ngọc Kỳ. Hiển nhiên nàng sẽ không hề mong muốn tiểu tử này nhào vô Kỳ Liên sơn mạch mạo hiểm.
Có điều, đây chẳng phải là chuyện mà Doanh Lợi Đức có khả năng biết được.
Nghe ra đây chính là chủ ý của Trầm Ngọc Kỳ, sự bất mãn trong lòng Doanh Lợi Đức liền bốc hơi bay đi mất. Ông khẽ cau mày, một lúc sau mới hỏi: “Thừa Phong, con biết Kỳ Liên sơn mạch là nơi như thế nào không?”
“Con biết!” Doanh Thừa Phong tiếp lời: “Đó là nơi tốt nhất để Linh sư bộ linh.”
“Không sai! Linh sư có rất nhiều thủ đoạn để lấy Phong linh thạch, nhưng săn giết Dị thú rồi hấp thu sức mạnh của chúng thì không thể nghi ngở, chính là một loại thủ đoạn nhanh nhất mà họ cũng thường dùng nhất!” Doanh Lợi Đức trầm giọng: “Đại sư Trương Minh Vân là một vị Linh sư hùng mạnh, tiểu thư Trầm Ngọc Kỳ đích thị là đang học tập phương pháp Bộ linh thuật mà ông ta truyền thụ.”
Doanh Thừa Phong gật đầu như gà mổ thóc. Chuyện này nói rất rõ, Trầm Ngọc Kỳ là người được Trương Minh Vân dốc lòng bồi dưỡng để nối nghiệp, vậy thì chuyện học Bộ linh thuật đương nhiên là công khóa nàng phải tu luyện rồi.
Vẻ mặt Doanh Lợi Đức trở nên nghiêm nghị: “Tiểu thư Trầm Ngọc Kỳ vậy mà lại mời con đi cũng, đây là nàng vừa mắt con đó! Ừm… thật sự con đừng nên làm nàng thất vọng!”
Đôi mắt Doanh Thừa Phong trở nên sáng rực tóe hào quang. Mặc dù hắn đã tìm được một cái cớ rất tốt nhưng có thể thuyết phục được thúc thúc hay không thì hắn vẫn canh cánh trong lòng, hơn nữa đã chuẩn bị một bài diễn văn tràng giang đại hải.
Nhưng hắn không hề nghĩ tới, một khi vừa phun ra ba chữ “Trầm Ngọc Kỳ” thì thái độ của Doanh Lợi Đức lại quay ngoắt đi 180°, hơn nữa còn ngụ ý khích lệ hắn tiến lên.
Khẽ hắng giọng, Doanh Thừa Phong nói với vẻ cẩn trọng muôn vàn: “Thúc thúc, về phần cha mẹ con bên kia…”
Doanh Lợi Đức khoát tay rồi nói: “Nam tử hán đại trượng phu, vừa gặp chuyện gian khổ há có thể đưa đẩy cho người khác! Nếu tiểu thư Trầm Ngọc Kỳ có thể đến Kỳ Liên sơn mạch thì sao con lại không?”
Doanh Thừa Phong trợn mắt trắng dã rồi gật phắt đầu. Những lời này đã bắn trúng tim đen của hắn rồi.
Ngay cả một tiểu cô nương đáng yêu như Trầm Ngọc Kỳ còn dám đi đến chỗ đó, chuyện nói cho đại lão gia một câu thì hắn có gì mà không thể đây?!
Chẳng qua, lúc Doanh Thừa Phong nghĩ như vậy thì còn chưa tính tới thực lực của bản thân mình có thể so với đối phương được hay không!?
Có điều hắn cũng không phải hạng lỗ mãng. Nếu trong tay hắn chẳng có mấy lá bài tẩy không muốn lộ cho kẻ khác biết thì… nhất định hắn không khinh suất mà đi đến nơi nguy hiểm như Kỳ Liên sơn mạch ấy.
Doanh Lợi Đức ra vẻ gánh vác, ông nói: “Cha mẹ con bên kia, vi thúc tự nhiên sẽ giải thích giúp con! Trong hai ngày tới, con cứ nghỉ ngơi cho tốt. Một khi Trầm tiểu thư gọi thì con cứ theo luôn đi!”
Doanh Thừa Phong vội nói: “Thúc thúc, tiểu thư Trầm Ngọc Kỳ hẹn con hội họp ở… Cho nên lúc này tiểu chất đi ngay đây!”
Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu, ông xoay người đi vào phòng. Lúc đi ra trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm.
“Thừa Phong, chuyến đi này tuy có đại sư Trương Minh Vân chiếu cố nên sẽ không lâm vào nguy cơ gì cả. Nhưng không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất, thanh kiếm này con cứ mang theo phòng thân đi!”
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
426 chương
406 chương
14 chương
63 chương
925 chương
7 chương