Tạo Thần
Chương 562
-
Không tốt
Thời khắc Hứa phu nhân thi triển Quang Minh chi Dực, sắc mặt của đám người Đại trưởng lão lập tức thay đổi.
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng mắng, có điều họ cũng có chút hối hận, nhất thời không điều tra, lại để quỷ kế của Chương Lân thực hiện được, thật là rất buồn cười.
- Ầm…
Trong khoảng khắc Quang Minh chi Dực xuất hiện, một luồng hơi thở mênh mông lập tức ngập tràn phát ra.
Phó Việt phía đối diện vừa muốn thay đổi động tác, thì toàn thân lại căng thẳng, một luồng lực lượng khó có thể tưởng tượng được đã cầm giữ y lại. Không chỉ là thân thể bị trói buộc, mà đến cả tinh thần của y cũng như thế.
Giống như có một ngọn núi lớn đang đè thật mạnh trên người y, mặc dù không đè bẹp y nhưng y cũng không thể nào động đậy được.
Hứa phu nhân giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Giống như đang đuổi ruồi, xua tay một chút.
Sau đó, thân thể Phó Việt bay ra ngoài, đồng thời bị xô mạnh vào trong vòng lưới vô hình.
Không những như thế, vòng lưới vô hình do mấy vị cường nhân Tử Kim Cảnh liên thủ thành cũng bị một trận rung động mãnh liệt. Đám người Đại trưởng lão liên tục vận chuyển chân khí, rồi mới miễn cưỡng chống đỡ, không đến mức bị mất mặt trước mọi người.
Chỉ là sắc mặt của họ hơi trắng bệnh, trong lòng hoảng sợ.
Tuy họ đã sớm biết Quang Minh chi Dực vô cùng cường đại, nhưng có thể dũng mãnh đến mức này, lại vẫn khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi
Đây mới chỉ là Hứa phu nhân khẽ vung ngọc thủ, nếu như nàng liều lĩnh tiêu hao nguyên khí lớn, đem toàn bộ chân khí chỉ một lần là phát ra hết, vậy thì uy thế đó sẽ như thế nào đây?
- Pa...
Thân thể của Phó Việt ngã mạnh xuống đất, trên khoé miệng của y tràn ra một tia máu
Hứa phu nhân lạnh lùng nhìn y, nhưng lại không có ý lại ra tay nữa.
Hứa phu nhân đeo Quang Minh chi Dực hùng mạnh vô cùng, e là cường nhân Tử Kim
Cảnh nhìn thấy cũng muốn nhượng bộ rút lui, chứ không cần nói đến một Phó Việt cỏn con của Bạch Ngân Cảnh.
Phó Việt khó khăn ngẩng đầu lên. Y ho khan vài tiếng. Lại lần nữa ho ra một ngụm máu, sau đó chậm chạp nói:
- Ta nhận thua!
Hứa phu nhân vẫy một cái, xương cốt trên người y đều đứt vài đoạn. Không còn lực động thủ nữa.
Phần đông cường nhân Bạch Ngân Cảnh đều ngơ ngác nhìn nhau, đưa đi đưa lại một
ánh mắt hoảng sợ. Đến cả Doanh Thừa Phong cũng đảo hít một hơi khí lạnh.
Uy lực mãnh liệt như thế, nếu Hứa phu nhân toàn lực phát ra, bản thân có thể ngăn chặn được không.
Tuy nói quân bài chưa lật trong tay Doanh Thừa Phong không ít, gần một nghìn
Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh cũng hùng mạnh nghịch thiên. Nhưng nếu như đối phương đánh chết mình ngay lập tức, vậy thì Quỷ Binh có nhiều gấp mười lần cũng vô dụng.
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
- Linh Hoàn, ngươi đã thắng rồi, hãy thu hồi Quang Minh chi Dực lại đi!
Giọng của ông ta có chút âm trầm, lộ ra sự bất mãn rất mãnh liệt.
Hứa phu nhân đáp lại, cường quang trên người dần dần thu lại, đồng thời tiêu tan không còn dấu vết.
Có điều, sau khi Quang Minh chi Dực hoàn toàn thu lại. Sắc mặt của cô cũng mơ hồ trắng bạch, rõ ràng là hao tổn quá lớn, khó có thể duy trì.
Thất trưởng lão tiến lên một bước. Từ trên người lấy ra một viên đan dược đưa tới, thấp giọng nói:
- Nuối đi!
Hứa phu nhân cúi cúi đầu đáp lại, nuốt viên đan dược vào trong bụng. Lập tức một luồng nhiệt ngập tràn, trong nháy mắt truyền đi khắp tất cả xương cốt tứ chi, làm cho nàng giống như ngâm trong suối nước nóng, cực kỳ dễ chịu.
Thất trưởng lão thấp giọng nói:
- Linh Hoàn, lần này ngươi quá xúc động rồi. Ai! Quang Minh chi Dực là gánh nặng quá lớn đối với ngươi, hôm nay ngươi đã dùng hai lần, cũng không thể dùng thêm nữa!
Hứa phu nhân định nói, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thất trưởng lão, cuối cùng lại cúi đầu không nói.
Chỉ có điều, trong lòng nàng vẫn có chút khó hiểu, hôm nay bản thân nàng lại trở nên kích động như vậy. Trừ khi là vì hắn ở nơi đây, mà vì nàng không muốn bị hắn xem nhẹ sao?
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Chương Lân, cường nhân Tử Kim Cảnh của Thông Thiên lĩnh này cười ha hả, trong lòng rất đắc ý.
Y đã sớm quan sát mọi người, biết được ở đây Lộ Diên Nhi là đối diện với sự uy nhiếp nhiều nhất, chính là Hứa phu nhân người được kế thừa Quang Minh chi Dực.
Tuy trình tu vi của nàng đối với mọi người không phải là cao nhất, nhưng linh khí này thật sự là quá đáng sợ.
Dốc sức chống lại, thì đến cả y cũng không dám nói có thể tiếp nhận được.
Tuy nhiên, điều duy nhất đáng vui mừng chính là, tu vi của bản thân Hứa phu nhân không đủ, còn lâu mới có thể phóng thích ra được toàn bộ uy năng của bảo vật này. Hơn nữa, sử dụng bảo vật này là gánh nặng quá lớn đối với thân thể, đối với tu vi của Hứa phu nhân nếu như dám sử dụng thường xuyên, nhất định sẽ tạo nên sự thương tổn vĩnh viễn.
Nếu như y đoán không sai, lần này Hứa phu nhân cũng không thể dùng bảo vật này được nữa.
Mà thiếu đi sự uy hiếp lớn nhất này, tỷ lệ mà Lộ Diên Nhi có thể đạt được vị trí người đứng đầu sẽ cao hơn nhiều.
- Trận thứ ba, Lộ Diên Nhi của Thông Thiên lĩnh xuất chiến!
Đại trưởng lão rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ông ta yên tĩnh như nước giếng nói.
Lộ Diên Nhi khẽ mỉm cười, chậm rãi tiến vào vòng lưới vô hình.
Đối thủ của y là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ôm quyền thi lễ, nói:
- Từ Tiêu của Nhất Phẩm đường, mời!
Người này cá tính lãnh đạm, lúc nói chuyện lời ít ý nhiều, thậm chí ngữ điệu không dao động chút nào.
Lộ Diên Nhi nhẹ nhàng giơ tay ở phía sau lưng, một cây đao răng cưa cực lớn xuất hiện trên tay.
Từ Tiêu từ phía sau lấy ra một cây trường thương, trên thân thương loé lên ánh sáng màu vàng nhạt nhạt, một khí tức nặng nề từ trên cây thương tràn ngập ra, dường như trên cây trường thương này có lịch sử rất lâu đời.
Sau đó, gã khẽ quát một tiếng, bước một bước dài lên, trường thương làm ngực đâm tới.
Lộ Diên Nhi lại không tránh né, cây đao răng cưa trong tay nhẹ nhàng đập lên phía trước.
- Đinh…
Sau một tiếng vang, cây đao răng cưa và trường thương hầu như cùng lúc bị lực lượng hùng mạnh đánh văng ra.
Nhưng, tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này đều biết, Lộ Diên Nhi chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối.
Đao răng cưa và trường thương bất luận là về trọng lượng, hay là về thủ đoạn đều không thể đánh đồng với nhau, nhưng trong trận chiến ngang sức ngang tài không chút biến đổi này, đủ thấy lực lượng của Lộ Diên Nhi mạnh hơn một bậc.
Sắc mặt của Từ Tiêu trầm xuống, mũi thương trong thay hắn run lên, múa ra một đường quang hoa hình tròn, men theo dấu vết quỷ dị nào đó lao tới đâm tới hướng
Lộ Diên Nhi.
Trên cây trường thương dài, màu vàng nhạt dường như nồng đậm hơn.
Sắc thái đó hoá thành một toà núi nguy nga, mang theo cảm giác hùng hậu không gì so sánh nổi đè xuống.
Đây là kết quả của việc thổ hệ linh khí phóng ra lực lượng hùng mạnh nhất, không chỉ có thể làm cho không khí xung quanh đọng lại, mà đến cả tinh thần của con người cũng phải chịu một ít ảnh hưởng.
Nhưng mà, Lộ Diên Nhi thần sắc lại không thay đổi. Y cứ đứng yên tại chỗ như thế, đơn giản dùng đao bổ ra.
Mỗi đao mà y bổ ra, thương thế của Từ Tiêu lập tức ngưng lại. Bất luận là trường thương trong tay Từ Tiêu thi triển nhanh chóng như thế nào, Lộ Diên Nhi vẫn chỉ có bộ dạng bình thản không lấy gì làm lạ.
Cây đao răng cưa trong tay y giống như Định Hải thần châm, kháng trụ tất cả các lực lượng bên ngoài.
Cuối cùng. Từ Tiêu điên cuồng hét lên một tiếng, gã lùi về sau ba bước, hơi thở trong người cuồn cuộn, tinh khí thần của toàn thân đều dồn vào cây thương trong tay.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến đổi, nếu như hắn và Lộ Diên Nhi đấu với nhau, lúc này nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay, khi khí thế của Từ Tiêu còn chưa đạt đến đỉnh cao.
Nhưng Lộ Diên Nhi ngược lại thu đao đứng yên, một chút ý ra tay cũng không có.
Y lòng tin về bản thân của y không ngờ lại mạnh đến thế.
- Hắc…
Từ Tiêu quát lên một tiếng lớn, thân thương hợp nhất. Hoá thành một hồng quang thẳng tắp xuyên thấu đến
Cây đao răng cưa trong tay Lộ Diên Nhi vung lên về phía trước, vẫn không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm đón đỡ lấy.
- Cạch.
Lần này, giống như tiếng chuông khổng lồ vang truyền lay động.
Thân hình của Lộ Diên Nhi lay động. Cuối cùng lùi về sau một bước, đây là lần đầu tiên y lùi về sau khi giao đấu.
Tuy nhiên, y cũng chỉ bước lùi về phía sau một bước rồi ổn định thân hình, mà khí thế của Từ Tiêu giống như một kiếm của cầu vồng bị một nhát đao này cản lại, thân thể của gã không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
Hai mắt Lộ Diên Nhi sáng lên, y giơ cây đao trong tay lên, chém về phía trước.
Khi bị đối phương bức lui, cuối cùng y cũng ra tay.
Cũng như thế, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay y chủ động ra tay công kích. Mọi người chỉ thấy ánh đao của y loé lên, nhát đao này dường như phá vỡ không gian, vượt qua thời gian, cứ như thế đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu Từ
Tiêu.
Trong lòng Từ Tiêu kinh hãi muốn chết, gã kiệt lực muốn trốn tránh. Nhưng nhát đao kia nhanh như tia chớp, gã chỉ thấy hoa mắt, sau đó trước người chợt lạnh.
Gã cuối đầu nhìn, lập tức mặt như tro tàn.
Trước ngực gã, vạt áo đã rách thành hai mảnh.
Lộ Diên Nhi dùng một nhát đao xé rách y phục của gã, nhưng lại không hề làm gã bị thương.
Hít một hơi thật sâu, Từ Tiêu nghiêm nghị nói:
- Đa tạ Lộ huynh ra tay nể tình!
Lộ Diên Nhi gật đầu, xoay người rồi đi ra khỏi vòng lưới vô hình do mấy vị Thái thượng trưởng lão liên thủ thành.
Trận chiến này tuy không sôi nổi, cũng không đẹp mắt như hai trận chiến trước, nhưng có thể đánh bại Từ Tiêu một cách nhanh chóng như vậy, đã chứng minh Lộ
Diên Nhi hùng mạnh khó lường đến mức nào rồi.
Đại trưởng lão nhìn hắn thật kỹ, thầm nghĩ trong lòng.
Thông Thiên lĩnh trăm phương nghìn kế muốn vượt qua Linh Đạo thánh đường, âm tầm khổ tu bao nhiêu năm như vậy, quả nhiên họ đã tìm được một hạt mầm tốt.
Nhìn vào Linh Đạo thánh đường, nếu như về phương diện tu vi và thực lực có thể sánh vai với y, e là chỉ có duy nhất người được chân nhân đích thân khâm điểm
Doanh Thừa Phong mà thôi.
Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong cũng không thể xem như đệ tử được Linh Đạo thánh bồi dưỡng.
Cho nên ở phương diện này, bọn họ đã kém hơn một bậc rồi.
Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu, ông ta vẫn nói không chút thanh sắc:
- Trận thứ tư, Trương Oánh Oánh của Thiên Cầm Môn và Lương Vĩ Ba của Linh Đạo thánh đường.
Hai mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên.
Nếu như nói trong mấy trận thi đấu này khiến người ta chú ý nhất, không còn nghi ngờ gì nữa chính là trận cuối cùng.
Thực lực của Lương Vĩ Ba hắn biết thâm sâu đến mức nào, thanh kiếm không gian trong tay lại uy lực vô cùng. Nếu như hắn không phải là có Trí Linh, có thể trong nháy mắt tính toán được khe hở của không gian, cũng chỉ duy nhất sử dụng
Bá Vương thương hoặc là phóng ra nhiều Quỷ Binh trong Hắc Chướng Kỳ, đối chiến với uy lực một cách đường đường chính chính.
Nhân vật ở bậc này, hoàn toàn khó quấn nhất.
Mà hắn dù chưa thấy Trương Oánh Oánh ra tay, nhưng chỉ cần nhìn thái độ mà Võ lão đối đãi với cô ta, thì đã biết thiếu nữ che mặt này không hề đơn giản.
Trận quyết đấu giữa hai người này, chắc chắn khiến người khác phải chờ đợi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
1309 chương
81 chương
62 chương
120 chương