Tạo Thần
Chương 555
-
Pa…
Ở bầu trời xa xăm đột nhiên nổ ra một chùm pháo hoa dày đặc, đồng thời phát ra
ánh sáng mãnh liệt. Những ánh sáng này không lập tức biến mất, mà ngưng tụ lại, cho đến nửa cảnh giờ sau mới từ từ tiêu tan.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng này, những người thí luyện ở gần sắc mặt biến đổi, họ đều khẽ ồ lên một tiếng, quay người đi thật nhanh, rõ ràng không muốn xuất hiện cùng chủ nhân của chùm pháo hoa này.
Nhưng cũng không phải ai cũng thế, có một bóng hình nhanh như ánh điện lao tới phía pháo hoa, mà trong trang phục trên người gã, có thêu hình một tảng đá lớn bay lên trời.
Đệ tử của Thông Thiên lĩnh tiến vào đây, tổng cộng có hơn sáu người, tương đương với Linh Đạo thánh đường.
Trong sáu người này tuy cũng có quan hệ cạnh tranh nhau, nhưng sau khi tiến vào nơi đây lại là hỗ trợ lẫn nhau.
Một âm thanh dữ dội đột nhiên truyền tới, một nam tử hơn ba mươi tuổi với bộ mặt lạnh lùng đứng vững.
Nơi mà hai chân gã đang đứng, chính là nơi mà pháo hoa nổ ra. Lúc này, gã ngẩng mặt nhìn lên trời, nhìn ánh sáng của pháo hoa dần dần tiêu tan, rồi nói:
- Là vị nào đã cầu viện, xuất hiện đi.
Cách đó không xa, Đỗ Thắng Lợi hiện ra, khom người thật sâu, nói:
- Đại sư huynh.
Tuổi tác của Đỗ Thắng Lợi rõ ràng là hơn gã, nhưng trước mặt lại lễ độ cung kính, đồng thời xưng hô là sư huynh.
Trong sáu người ở Thông Thiên lĩnh môn, tuy đều là cường nhân đỉnh cao Bạch
Ngân Cảnh, nhưng trong đó cũng có phân chia mạnh yếu.
Gã quay đầu lạnh lùng nhìn Đỗ Thắng Lợi, nhíu mày lại, nói:
- Ngươi bị thương rồi, rất nặng, nên ngừng thí luyện đi.
Ánh mắt của gã hơn người, lập tức nhìn ra được Đỗ Thắng Lợi bị thương rất nặng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thực lực của bản thân bị tổn thất lớn.
Ở nơi này đến tự bảo vệ mình còn khó, chứ đừng nói đến tranh đấu với người khác để đoạt đá năng lượng.
Trên mặt Đỗ Thắng Lợi hiện lên vẻ hổ thẹn, y cuối đầu xuống, nói:
- Sư đệ vô năng, xin sư huynh trách phạt.
- Hừ, thực lực của ngươi trong nhất mạch của chúng ta là gần với ta nhất, rốt cục là ai có thể làm ngươi bị trọng thương, là nhất mạch của Linh Đạo thánh đường, hay là có người liên thủ.
Sắc mặt của Đỗ Thắng Lợi ngưng lại, nói:
- Đại sư huynh, làm đệ bị thương, là một linh sư khu quỷ, dưới trướng của hắn là bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, lần này đệ tử có thể thoát thân thực ra cũng là do may mắn.
Sắc mặt của gã cuối cùng cũng khẽ biến, nói:
- Sư linh khống chế bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh? Điều này sao có thể.
Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh không có trí tuệ, căn bản không có cách nào để con người khống chế.
Còn về quỷ binh Hoàng Kim Cảnh may mắn mà sinh ra có trí tuệ, gặp được một, hai con thì còn có khả năng, chứ một lần bốn con, thì vượt qua phạm vi mà gã biết được.
Nhưng gã không hề biết rằng dưới trướng của Doanh Thừa Phong, quỷ binh Hoàng
Kim Cảnh phải khống chế không phải chỉ có bốn con, mà là có cả hơn nghìn con.
Đỗ Thắng Lợi cắn chặt răng, nói:
- Đại sư huynh, tiểu đệ tuyệt đối không lầm lẫn.
Sắc mặt của gã trầm xuống, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ngươi đã vào được gần ba ngày, thu thập được bao nhiêu đá năng lượng rồi.
Trên mặt của Đỗ Thắng Lợi đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng, y nói vẻ oán hận:
- Vận khí của tiểu đệ kém vô cùng, quanh quẩn ở đây gần ba ngày, nhưng đến một thể năng lượng kỳ dị cũng chưa từng gặp.
Gã ngẩn ra, trên mặt có chút vẻ cổ quái, nhưng gã tin, Đỗ Thắng Lợi tuyệt đối không dám lừa mình.
Chỉ là, trong lòng gã thầm nhủ, vận khí của Đỗ sư đệ đã kém như vậy, hèn chi xảy ra chuyện bất lợi, gặp phải một linh sư khu quỷ ghê gớm.
Vung tay lên, gã trầm giọng nói:
- Bây giờ ngươi hãy mau đi trị thương đi, từ bỏ lần thí luyện này đi.
Trong mắt Đỗ Thắng Lợi hiện lên một tia đau khổ, cuối thấp đầu nói:
- Vâng, sư huynh.
Y ngập ngừng một lát, lại nói:
- Sư huynh, tiểu đệ tận mắt nhìn thấy quỷ binh mà hắn khống chế tàn sát năng lượng thể, đồng thời đạt được đá năng lượng. Nếu như tiểu đệ đoán không sai, đá năng lượng trên người hắn có lẽ không hề ít đâu.
Gã hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta biết rồi, đi đi.
Đỗ Thắng Lợi há mồm đang định nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của gã, liền rùng mình, hành lễ rồi từ từ rời đi.
Đằng sau Đỗ Thắng Lợi, ánh mắt của gã lạnh lùng mà phức tạp.
Nếu như là người bình thường đánh bại Đỗ Thắng Lợi thì gã sẽ báo thù cho đồng môn.
Điều này không phải là vì quan hệ giữa gã và Đỗ Thắng Lợi tốt như thế nào, mà là vì giữ gìn thanh danh của Thông Thiên lĩnh môn.
Nhưng, khiến cho Đỗ Thắng Lợi bị thương lại là một linh sư khu quỷ bí hiểm, đồng thời dưới trướng của linh sư này còn nuôi dưỡng bốn quỷ binh Hoàng Kim
Cảnh.
Đây có thể là một luồng lực lượng khổng lổ, tuy gã không sợ hãi, nhưng tuyệt đối không muốn đụng đến một kẻ thù như thế.
Khẽ lắc lắc đầu, thân hình của hắn chuyển động rồi rời khỏi nơi đây, đồng thời cố ý tránh khỏi khu vực này.
Người đó tuy có bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh hỗ trợ, như vậy chỉ cần không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì nhất định sẽ là một trong những ứng cử viên của Bát
Cường (tám người đứng đầu)
So với hiện tại một sống một chết thì chi bằng đợi đến đến trận đấu Bát Cường rồi phân định thắng thua sau.
※※※※
Tầng cao nhất Linh Tháp, có rất nhiều cường nhân Tử Kim Cảnh đang lặng lẽ chờ.
Tâm ý của họ tuy mỗi người mỗi khác, nhưng đối với sự an nguy của mỗi đệ tử môn hạ thì không có nhiều lo lắng.
Bởi vì không gian này do Linh Tháp chân nhân cai quản, nếu đã là chân nhân đưa ra quy định không được tàn sát, thì không có ai dám làm trái cả.
Cho dù là một đệ tử nào đó bị trọng thương, nhưng chỉ cần người đó thể hiện rõ
ý sẽ từ bỏ việc thí luyện, như vậy sẽ không có ai làm khó y nữa.
Có điều, bên trong không gian này lại cạnh tranh cực kỳ tàn khốc.
Trong mỗi người vào nơi đây ngoài việc muốn tìm giết năng lượng thể biến dị ra, còn phải cạnh tranh với người khác. Trận đấu của đệ tử các phái phát sinh thì tương đối thê thảm.
Chỉ vẻn vẹn có một ngày sau, đã có người từ trong Thông Đạo phải ra ngoài.
Trên người của kẻ đó loang lổ vết máu, vừa mới ra đã ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đây là một trong những đệ tử của Tung Sơn Nhất Mạch. Một vị cường nhân Tử Kim
Cảnh của Tung Sơn Nhất Mạch lập tức đến để cứu giúp, qua một hồi lâu mới cứu được y tỉnh lại.
Có điều, vị cường nhân Tử Kim Cảnh này sắc mặt ra vẻ rất khó coi.
Mấy chục người tiến vào, đệ tử trong môn hạ của mình lại là người đầu tiên bị đào thải, ắt là trên mặt sẽ chẳng lấy làm vui vẻ gì rồi.
Tu sĩ Bạch Ngân Cảnh kia tỉnh lại, nhìn thấy sắc mặt âm u của thái thượng trưởng lão, thì trong lòng phát run lên.
- Ngươi bị kẻ nào đánh cho bị thương?
Tu sĩ Bạch Ngân Cảnh cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
- Đệ tử gặp phải Lộ Diên Nhi của Thông Thiên lĩnh, đánh không lại địch, thất thủ bị tóm được.
- Thông Thiên lĩnh!
Từng gân thịt trên mặt cường nhân Tử Kim Cảnh của Tung Sơn Nhất Mạch nhăn lại.
Y quay đầu, cười nhạt nói:
- Chương Lân huynh, môn hạ của huynh đúng là rất có thủ đoạn.
- Ha ha.
Cường nhân Tử Kim Cảnh Chương Lân của Thông Thiên lĩnh cười khan tiếng, nói:
- Lý Minh huynh, đây là cạnh tranh công bằng, huynh hà tất phải tức giận?
Lý Minh tức giận hừ một tiếng, quay đầu lại đệ tử kia nói:
- Ngươi đã từng giết năng lượng thể chưa?
Đệ tử kia xấu hổ nói:
- Đệ tử vận khí không tồi, gặp hai năng lượng thể dị năng, đã giết chúng, nhưng…
Y cuối đầu nói:
- Đá năng lượng đều bị cướp đi rồi.
Lý Minh trầm ngâm gật đầu một cái, đỡ y dậy, đưa đến một góc tường, để y từ từ tỉnh dưỡng vết thương.
Trong hai ngày sau đó, càng ngày càng nhiều người từ Thông Đạo trở về. Trên cơ thể mỗi người đều chồng chất những vết thương, rõ ràng đã trải qua trận tranh đấu kịch liệt.
Tuy không có ai chết, nhưng có những người bị thương quá nặng, đến cả các cường nhân Tử Kim Cảnh nhìn thấy cũng cảm thấy khá đau đầu.
Vì tranh dành để tiến vào Linh Trì mà tất cả bọn họ đều dốc hết toàn lực.
Đến ngày cuối cùng, đã có hơn một nửa người bị đào thải ra ngoài. Có điều, mười hai vị cường nhân của Linh Đạo thánh đường và Thông Thiên lĩnh lại không nằm trong số đó.
Cường nhân Tử Kim Cảnh của bảy đại môn phái còn lại tuy không nói gì, nhưng trong lòng họ không thể không thừa nhận, nếu như chỉ dựa vào nội tình bên trong môn phái mà nói, so với hai môn phái siêu cấp vô bá trên, họ dù sao vẫn kém một bậc.
Đột nhiên, đại trưởng lão của Linh Đạo thánh đường đứng lên, ông ta cười ha ha, nói:
- Các vị, còn lại khoảng ba canh giờ cuối cùng nữa, chúng ta cũng có thể biết được kết quả đại khái thế nào rồi.
Ông ta đi đến một cái bàn trước miệng hang, giơ tay lên vỗ nhẹ, vén dải lụa đỏ trên mặt bàn lên.
Dưới dải lụa đỏ, là một thuỷ tinh cầu hình tròn.
Có điều, thứ hiện ra trong thuỷ tinh, lại không phải là hình ảnh đệ tử các môn phái ở trong không trung, mà là một con số đỏ tươi.
Ánh mắt của nhiều người dường như cùng lúc hướng về nó. Sau đó, dù là các cường nhân Tử Kim Cảnh cũng không thể nhẫn nại được hắt ra một khí lạnh.
Trên dải lụa đỏ, hiện lên một chữ số màu đỏ tươi rất lớn.
- Một trăm hai mươi hai!
- Trời ơi, có phải nhầm lẫn không?
Lý Minh có vẻ khó tin nói:
- Chỉ trong có ba ngày ngắn ngủi, làm sao có người thu thập được hơn trăm đá năng lượng?
Linh Tháp chân nhân tuy không có cách nào để cảm ứng được phương vị mơ hồ cụ thể của năng lượng thể, nhưng, sau khi số năng lượng thể này tan, chúng sẽ không còn cách nào cảm ứng được việc né tránh chân nhân.
Mà con số ở trên chính là chân nhân cảm ứng được số lượng năng lượng thạch đến từ một người nào đó.
Tuy chân nhân không biết là người nào, nhưng đối với việc cảm ứng số lượng tuyệt đối không sai lầm.
Mà trước đó, thành tích tốt nhất trong ba ngày thí luyện bất quá cũng là hơn ba mươi viên mà thôi. Nhưng đến bây giờ, thí luyện vẫn chưa kết thúc, lại có người sưu tập thành công lên đến hơn trăm viên đá năng lượng, điều này thực sự là chuyện khiến người khác rất khó để tin.
Sắc mặt của đại trưởng lão trầm xuống, nói:
- Đây là cảm ứng của chân nhân, tuyệt đối không sai.
Lý Minh rùng mình, vội vàng nói:
- Tiểu đệ không phải là hoài nghi chân nhân, chỉ là…
Trong đầu y đột nhiên loé lên một tia sáng, nói:
- Ta biết rồi, đây là kết quả số đá năng lượng mà sáu tiểu đệ Thông Thiên lĩnh thu thập được.
Mọi người ngẩn ra, hướng về phía Chương Lân với ánh mắt khác thường.
Trong số những người bị đào thải ra, có khoảng một nửa đã gặp môn hạ Thông
Thiên lĩnh, vì chiến bại, cho nên bị cướp mất đá năng lượng.
Số thạch này cộng lại, cùng với số đá năng lượng mà sáu người đã thu thập được, đích thực là hơn một trăm.
- Khà khà.
Từ Hợp cười lạnh nói:
- Chương huynh, không phải huynh nói để tử của quý môn phái sẽ không tụ tập cùng một chỗ sao?
Sắc mặt của Chương Lân có chút biến đổi, lúc này, đến bản thân y cũng cho rằng nhất định là sáu đệ tử hội tụ cùng nhau, cho nên mới có số lượng đáng nể như thế.
Y hừ lạnh một tiếng, nguỵ biện:
- Huấn luyện sắp kết thúc rồi, dù cho họ tụ tập cùng nhau cũng chẳng phải là hành động gì trái với quy củ.
Từ Hợp lại cười lạnh không nói, Chương Lân cũng mặt dày không đếm xỉa đến nữa.
Đột nhiên, trong Thông Đạo lại vang lên một âm thanh.
Mắt Chương Lân sáng lên, cười ha ha nói:
- Lại có người bị đào thải rồi, Từ huynh, huynh xem xem có phải là Thiên Cẩm môn…a!
Y kéo dài giọng ra, trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
461 chương
60 chương
1694 chương
118 chương