Tạo Thần

Chương 462

Chương 463: Vụ giao dịch thứ hai. Sau khi tiến vào phòng, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng đóng chặt cửa, lập tức lấy một lò luyện đan từ trong túi không gian ra. - Khí linh, đi ra cho ta. Doanh Thừa Phong tức giận nói. Đan Lô Khí Linh này có thần trí vô cùng cao, hơn nữa trên lò luyện đan còn có thêm một sức lực phòng hộ hùng mạnh, trước khi bản thân Doanh Thừa Phong đạt được điều kiện nào đó thì căn bản không cách nào khiến nó nhận chủ cả. Một luồng linh quang nổi lên trên lò luyện đan, một lát sau liền ngưng tụ ra một bóng người nhàn nhạt, đúng là Đan Lô Khí Linh. Nó dùng ánh mắt nhát gan nhìn Doanh Thừa Phong, thật cẩn thận nói: - Chuyện gì vậy? Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng nói: - Sao ngươi lại không nói cho ta biết Ngưng Thần đan chính là bảo vật mà cường nhân Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao dùng để vượt qua cửa ải chứ? Đan Lô Khí Linh hơi sửng sốt, nó nháy đôi mắt to vô tội nói: - Ngưng Thần đan chính là Ngưng Thần đan, sao lại là bảo vật dùng để vượt qua cửa ải được chứ? Doanh Thừa Phong kinh ngạc như nó, trong đôi mắt giống như thu thủy của Đan Lô Khí Linh mặc dù mang theo chút sợ hãi nhưng lại có thêm sự tò mò. Sau khi thấy đôi mắt này, cơn tức giận ngập trời của Doanh Thừa Phong lập tức biến mất sạch sẽ. Hắn uể oải nói: - Khí linh, không lẽ người không biết là sau khi Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao dùng viên thuốc này, sắc xuất thăng tiến lên Hoàng Kim Cảnh sẽ tăng lên rất nhiều sao? Đan Lô Khí Linh kinh ngạc nói: - Còn có công dụng này sao? Sao ta lại nhớ rõ lúc lão chủ nhân nhàm chán đều xem viên thuốc này là kẹo mà ăn thế nhỉ? Doanh Thừa Phong trợn mắt nhìn nó, từ đấy lòng xuất hiện cảm giác không biết nói gì nữa. Tuy rằng hắn đã sớm biết lai lịch của Đan Lô Khí Linh này không tầm thường, nhưng nghe xong những lời này lại vẫn có một loại cảm giác khó có thể tiếp nhận được. Kẹo, không ngờ Ngưng Thần đan lại chỉ giống như kẹo. Nếu lời này để Dư Tuệ Lượng và những người khát câu Ngưng Thần đan nghe được thì sợ rằng bọn họ sẽ sinh ra suy nghĩ muốn xé ranh con này ra mất. Dường như là cảm ứng được tâm tình của Doanh Thừa Phong không tốt, Đan Lô Khí Linh vội vàng chuyển đề tài nói: - Ta chỉ phụ trách luyện đan mà thôi, còn hiệu lực của đan dược thì chỉ là ngẫu nhiên nghe được một chút từ miệng của lão chủ nhân mà thôi, biết cũng không nhiều lắm. Khóe miệng Doanh Thừa Phong khẽ co quắp, chậm rãi gật đầu. Chỉ là hắn đã quyết định, sau này nếu lấy được đan dược mới thì lúc nếm thử nhất định phải vô cùng coi chừng. Những đan dược này ở trong mắt lão chủ nhân có lẽ chỉ giống như đồ ăn vặt bình thường, nhưng đối với hắn lại là thuốc bổ rất lớn. Nếu như không cẩn thận mà chết vì uống quá nhiều thuốc bổ, đó mới là sự chê cười lớn nhất. - Rầm rầm rầm Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa tinh tế. Doanh Thừa Phong nhướn mày, sức lực trong đồ trang sức được khuếch tán ra, lập tức thấy được một gương mặt quen thuộc. Hắn khẽ vung tay lên nói: - Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ lại đến gặp ngươi. Đan Lô Khí Linh gật đầu, lúc sắp tiêu tan thân thể lại đột nhiên nói: - Đã thật lâu rồi ra không khai lò và rèn rồi. Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nói: - Ngươi yên tâm, ta đã thu thập đầy đủ nguyên liệu rồi, chỉ cần hội giao dịch chấm dứt thì ta sẽ tìm một nơi bí mật để cho ngươi luyện.. Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng một chút, nói: - Ngươi nói cái gì, rèn sao? Ngươi có thể rèn linh khí sao? Đan Lô Khí Linh gật đầu, nói như chuyện đương nhiên: - Đúng vậy, cho dù là luyện đan hay chế khí thì ta đều làm được. Ánh mắt của Doanh Thừa Phong có chút cổ quái nhìn nó, lúc này mới biết chính mình đã tìm được một đại bảo bối như thế nào. Gật đầu thật mạnh một cái, Doanh Thừa Phong thì thào nói: - Ta biết rồi, khi nào mọi việc an ổn thì ngươi sẽ bận rộn đấy. Lúc này Đan Lô Khí Linh mới hóa thành một luồng sáng tiêu tan trong lò luyện đan. Doanh Thừa Phong cất lò luyện đan vào, hít sâu một hơi, đợi các loại cảm xúc trong lòng bình tĩnh lại mới quay người đi tới gian ngoài mở cửa ra. Trên mặt Băng Tuyệt thượng nhân mang theo vẻ tươi cười, hắn giơ tay lên, trên đó mang theo một vò rượu, nói với Doanh Thừa Phong: - Doanh huynh, ngươi và ta đều đến từ cùng một Linh Vực, không bằng uống chung một chén đi. Doanh Thừa Phong cũng không có ác cảm với Băng Tuyệt thượng nhân, mỉm cười nói: - Cũng được. Hắn đương nhiên hiểu Băng Tuyệt thượng nhân tìm đến hắn tuyệt đối không chỉ là để uống rượu, nhưng cũng không ngại kết thêm bằng hữu ở trong chiến trường Cổ. Mời Băng Tuyệt thượng nhân vào trong phòng, lấy ra chén uống rượu. Mặc dù không có thức ăn nhưng hai người vẫn không hề để ý. Băng Tuyệt thượng nhân rót cho hai người một ly: - Doanh huynh, chúc mừng ngươi thăng tiến lên Bạch Ngân Cảnh và báo được đại thù. Doanh Thừa Phong nhướn mày, uống một hơi cạn sạch, nói: - Đa tạ. Hai người uống chút rượu, nói một ít chuyện trên trời dưới đất, trong lòng Băng Tuyệt thượng nhân khẽ kinh ngạc, lúc này hắn tới cửa thì chắc chắn phải có thâm ý. Nhưng Doanh Thừa Phong lại giống như không hề quan tâm, bộ dáng như thể là không biết gì cả. Công phu biết kiềm chế cỡ này thật sự là tốt hơn so với hắn vài phần, thật không biết người này tuổi còn nhỏ thế mà sao lại tu luyện ra được. Nhưng hắn lại không hề biết, tuổi đời hai kiếp của Doanh Thừa Phong cộng lại thật ra còn lớn hơn so với hắn rất nhiều. Hơn nữa chuyện làm nhiều nhất trên phi thuyền ở cuộc đời trước chính là uống rượu huyên thuyên, ngược lại sau khi tới thế giới linh đạo liền có một loại cảm giác mãnh liệt cấp bách, làm việc cũng trở nên nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán. Một lúc lâu sau, cuối cùng Băng Tuyệt thượng nhân cũng không nhịn được, ho nhẹ một tiếng nói: - Doanh huynh, thật không dám giấu diếm, hôm nay Lãnh mỗ tới đây là có một chuyện muốn khẩn cầu. Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nói: - Mời Lãnh huynh cứ nói. Băng Tuyệt thượng nhân thầm nghĩ trong lòng, ta không tin ngươi không biết. Nhưng lúc này hắn lại không còn cách nào khác nên đành phải nói: - Doanh huynh, Lãnh mỗ muốn cầu một viên Ngưng Thần đan, không biết ngươi có biện pháp gì hay không? Nói xong câu đó, hắn không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm Doanh Thừa Phong, dường như là có chút khẩn trương. Doanh Thừa Phong do dự một chút nói: - Lãnh huynh, ngươi không phải là Linh Sư thì cần viên thuốc này làm gì? Băng Tuyết thượng nhân cười khổ một tiếng, nói: - Doanh huynh có điều không biết rồi, Ngưng Thần đan không chỉ có thể tăng sức lực tinh thần lên rất nhiều, mà quan trọng nhất là còn có thể nâng cao phẩm chất ý chí cá nhân. Trong mắt của hắn chợt lóe ánh sao, nói: - Điểm này đối với người luyện võ như chúng ta mà nói thì có tác dụng rất trọng yếu. Nếu lúc Lãnh mỗ tấn công Hoàng Kim Cảnh mà nuốt được viên thuộc này và chịu đựng thì nhất định có thể kiên trì đến cùng, phá tan tường ngăn cách và tiến lên Hoàng Kim Cảnh. Hắn cũng không muốn giấu diếm Doanh Thừa Phong cái gì cả, bởi vì hắn tin nếu Doanh Thừa Phong đã có được Ngưng Thần đan thì tuyệt đối sẽ biết rõ về mấy thứ này. Khóe miệng của Doanh Thừa Phong nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Băng Tuyết thượng nhân mang theo một chút thương hại. Quả thật Ngưng Thần đan có thể nâng cao phẩm chất ý chí của người dùng, nhưng loại đau khổ này cũng không phải nhỏ. Chờ sau khi hắn nhấm nháp sẽ biết được mùi vị thống khổ của cái này. Tuy nhiên, lời nói của Băng Tuyết thượng nhân cũng có đạo lý. Đối với người luyện võ mà nói, có thể tấn thăng thì mấu chốt chính là phẩm chất ý chí, hơn nữa khi ý chí tăng lên thì tốc độ tu luyện sau này cũng sẽ cao hơn một bậc, ưu đãi trong đó nhiều không đếm xuể. Vì muốn thăng tiến lên Hoàng Kim Cảnh, ngay cả di tích nguy hiểm trong chiến trường Cổ mà Băng Tuyết thượng nhân cũng dám làm việc nghĩa không hề chùn bước, chứ chưa cần nhắc đến việc chịu được đau đớn. Nhìn thấy vẻ mặt của Doanh Thừa Phong có chút chần chừ, Băng Tuyết thượng nhân vội vàng nói: - Lãnh mỗ biết việc này gian nan, cho dù là chân nhân Linh Tháp hay là Võ lão tiền bối cũng sẽ không có quá nhiều Ngưng Thần đan. Nhưng vật ấy thật sự vô cùng trọng yếu đối với Lãnh mỗ, kính xin Doanh huynh thử một chút được không? Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, âm thầm bật cười trong lòng. Hắn nói là do một vị tiền bối tặng, kết quả là lại khiến cho Băng Tuyết thượng nhân tin tưởng như thế. Tuy nhiên, cũng may là hắn nói như thế, nếu không thì thật sự là không thể giải thích được lai lịch của viên thuốc này. Chậm rãi gật đầu, Doanh Thừa Phong mang vẻ mặt bất dắc dĩ, nói: - Cũng được, ta sẽ đi thử xem sao, nhưng không dám cam đoan là nhất định có thể đạt được. - Không sao. Băng Tuyết thượng nhân mừng rỡ, từ trên người lấy ra một cuốn sách nói: - Mời Doanh huynh xem. Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói: - Không phải là ta đã nhìn rồi sao? Trên mặt Băng Tuyết thượng nhân hiện lên nụ cười có chút không tốt, nói: - Cuốn này là cuốn khác. Doanh Thừa Phong sửng sốt, lập tức giật mình. Không ngờ hắn lại chuẩn bị đến hai quyển sách, xem ra là để ứng phó trong những trường hợp khác biệt rồi. Cầm lấy, Doanh Thừa Phong xem qua loa một lần, lúc nhìn đến một trang sách thì ánh mắt liền sáng ngời. Băng Tuyết thượng nhân vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của hắn, lúc này theo ánh mắt hắn nhìn sang, lập tức có chút đau lòng mà nói: - Ánh mắt của Doanh huynh thật tốt, không ngờ lại chọn trúng vật đó. Trang sách kia viết về một đôi nhện tuyết ngàn năm. Nhện tuyết là một loại sinh vật sinh tồn ở trong băng tuyết ngập trời. Tơ nhện do loại sinh vật này phun ra vô cùng kỳ hàn, mà nhện tuyết ngàn năm lại là vương giả nên tất nhiên là tơ nhện này lại cang trân quý. Tuy nhiên, tính tình của sinh vật này ôn hòa, chỉ cần cho chúng đầy đủ thức ăn thì chúng liền tuyệt đối không phản loạn chủ nhân. Doanh Thừa Phong cười ha ha nói: - Dường như Lãnh huynh có chút tiếc nuối. Băng Tuyết thượng nhân thở dài một tiếng nói: - Doanh huynh có điều không biết, một đôi nhện tuyết này làm bạn với Lãnh mỗ đã hơn mười năm rồi. Ôi, một khi nghĩ đến chúng nó sắp đổi chủ liền khiến Lãnh mỗ có chút phiền muộn. Hắn là một người bình tĩnh, nhện tuyết ngàn năm này tuy rằng quý báu nhưng không trọng yếu đối với hắn như Ngưng Thần đan, cho nên dù cho trong lòng không nỡ bỏ cũng nhất định phải trao đổi. Nhưng Doanh Thừa Phong lại khép sách lại, nói: - Nếu Lãnh huynh không muốn thì tiểu đệ có một phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường, không biết ý Lãnh huynh như thế nào? Băng Tuyết thượng nhân khẽ giật mình nói: - Mời Doanh huynh cứ nói. Doanh Thừa Phong bật cười ha ha, nói: - Tiểu đệ có thể không cần nhện tuyết, nhưng tơ nhện do đôi nhện tuyết này phun ra trong mấy năm nay thì xin Lãnh huynh thành toàn. - Tơ nhện sao? Băng Tuyết thượng nhân kinh ngạc vui mừng nói: - Doanh huynh chỉ cần tơ nhện thôi sao? - Đúng vậy. Doanh Thừa Phong nghiêm nét mặt, nói: - Nhưng số lượng mà tiểu đệ cần cũng không hề ít. Băng Tuyết thượng nhân cất tiếng cười to, nói: - Doanh huynh yên tâm, cho dù ngươi muốn bao nhiêu thì Lãnh mỗ nhất định cũng sẽ kiếm đủ cho ngươi. Hai người nhìn nhau cười, đều cẩm thấy vô cùng hài lòng. Thật ra thì giá trị của tơ nhện do Băng Tuyết thượng nhân thu được mấy chục năm nay cũng không hề thua kém nhện tuyết. Nhưng chỉ cần có nhện tuyết trong tay thì cho dù có nhiều tơ nhện hơn nữa cũng có thể thu hoạch đủ. Mà theo như Doanh Thừa Phong thì nhện tuyết ngàn năm có yêu cầu vô cùng hà khắc với hoàn cảnh sinh tồn, mà hắn cũng không nhẫn nại đi nuôi dưỡng vật ấy, hơn nữa thì hắn cũng chỉ cần tơ nhện mà thôi. Cho nên dùng tơ nhện để đổi lấy Ngưng Thần đan là một lựa chọn tốt cho cả hai bên.