Tạo Thần

Chương 459

Một ngày sau, Doanh Thừa Phong mang theo một ba lô lớn rời khỏi gian phòng của mình. Hắn không đem theo quần áo và nón tre do vị vũ giả Hắc Thiết Cảnh mang tới, bởi vì chuyến đi ngày hôm nay chỉ là để thực hiện một cuộc giao dịch nhỏ mà thôi. Tuy rằng người đến chỗ này không thể nói rõ lai lịch, nhưng tuyệt đối không đến mức che đầu che mặt khiến mọi người cười nhạo. Một lát sau, hắn di tới phía trước một gian phòng nhìn qua có vẻ đơn sơ. Nhìn nhìn con số trên cửa nhà, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, đưa tay nhẹ đập vào cửa phòng. Cửa phòng lập tức được mở ra, một lão già hơn năm mươi tuổi cười tủm tỉm ra đón. Nhưng lúc hai người nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương liền ngẩn ra. Doanh Thừa Phong kinh ngạc nháy nháy mắt, hoài nghi có phải mình gõ sai cửa rồi không. Lão già kia lại đánh giá Doanh Thừa Phong vài lần, nhíu mày, thu lại nụ cười trên mặt, kiêu ngạo nói: - Ngươi là phục vụ mới tới nhà trọ sao? Đến đây có chuyện gì vậy? Rõ ràng là lão già kia không tin người ít tuổi trước mắt là cường nhân Bạch Ngân Cảnh cùng cấp với mình, còn tưởng rằng hắn là một gã phục vụ trong nhà trọ. Chẳng qua là ở tuổi này có thể trở thành vũ giả hoặc Linh Sư đã là chuyện rất giỏi rồi, nên lão nhân hắn nói chuyện cũng mang theo vài phần khách khi. Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Chắc là tại hạ đi nhầm rồi, các hạ thứ lỗi. Khẽ ôm quyền, hắn lui về sau một bước. Sắc mặt lão già trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử này thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Chỉ có điều, lão nhân gia ông càng lăn lộn giang hồ càng nhát gan, tiểu tử này trẻ tuổi như vậy mà tiến vào chiến trường Cổ làm bồi bàn thì phía sau khẳng định có núi dựa lớn, không đắc tội vẫn hơn. Đột nhiên, một tiếng cười truyền từ bên trong ra: - Hà huynh, vị huynh đệ ấy đã tới ngoài cửa rồi, sao lại không dẫn vào? Lão già quay đầu lại nói: - Là phục vụ của nhà trọ, hắn gõ nhầm cửa. Doanh Thừa Phong nhướn mày, nhìn nhìn cái bọc trên lưng của mình liền dở khóc dở cười. Vì để thuận tiện nên mượn đỡ gói đồ mà người nọ đưa tới, không nghĩ tới lại bị người khác hiểu lầm. Chỉ có điều, sau khi nghe được thanh âm kia thì hắn liền biết mình không tìm sai chỗ. Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói: - Dư huynh, là tiểu đệ. Thanh âm của hắn cũng không rất lớn nhưng lại nhẹ nhàng truyền vào trong, cổ thanh âm này dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi khoảng cách mà dần dần yếu bớt, cho dù là truyền đến trong buồng cũng vẫn như thế. Lão già trước mặt Doanh Thừa Phong khẽ run lên, ánh sao trong đôi mắt văng khắp nơi nhìn chằm chằm vào hắn. Đến lúc này ông ta mới biết được người trước mắt không phải là phục vụ nhà trọ, mà là một cường nhân cùng cấp với hắn. Bóng người chợt lóe, Dư Tuệ Lượng nhanh chóng bước ra. Hắn vượt qua lão già kia, cười ha ha nói: - Doanh huynh, cuối cùng ngươi cũng tới. Nhìn bộ dáng của hắn, nếu là người không biết rõ sự tình sẽ cho rằng hai người bọn họ đã quen biết nhiều năm rồi. Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói: - Tiểu đệ đường đột tới, xin thứ lỗi. Ánh mắt của Dư Tuệ Lượng đảo qua trên người Doanh Thừa Phong, khẽ lướt qua bọc đồ trên người Doanh Thừa Phong, vì thế ánh mắt của hắn liền xuất hiện vẻ cổ quái. Doanh Thừa Phong có vẻ xấu hổ cười nói: - Đây là lần đầu tại hạ tham gia loại tụ hội này nên. Dư Tuệ Lượng khéo hiểu lòng người, cười ha ha nói: - Không sao không sao, chúng ta đều là bằng hữu, chuyện nhỏ thế này sẽ không ai để ý đâu. Hắn khẽ xoay người: - Doanh huynh, ta giới thiệu với ngươi một người, vị này chính là Hà Thành Thọ - bạn tốt của tại hạ. Hà huynh, vị này chính là hảo huynh đệ mà tiểu đệ mới quen, Doanh Thừa Phong. Lúc hắn giới thiệu chỉ là nói về tên của hai người, còn về lai lịch thân phận lại không hề đề cập tới. Nhưng đây cũng là quy củ bình thường, lúc mới quen thì không ai nguyện ý dễ dàng tiết lộ lai lịch của mình cho người khác. Hà Thành Thọ thở dài một hơi, xin lỗi nói: - Doanh huynh, vừa rồi lão hủ đã đắc tội, kính xin chớ trách. Doanh Thừa Phong khoát tay áo nói: - Hà huynh cứ đùa, người không biết không có tội. Dư Tuệ Lượng cười dài một tiếng, mỗi tay kéo mỗi người nói: - Còn thiếu Lãnh huynh nữa thôi, những người khác đều đủ cả, chúng ta vào đi. Doanh Thừa Phong theo hai người tiến vào trong phòng. Nhà trọ dùng để an bài cho các cường nhân Bạch Ngân Cảnh không thể nói là thoải mái, nhưng điều duy nhất khiến người ta hài lòng có lẽ là diện tích của gian phòng. Hiện giờ trong phòng có năm người nhưng lại không hề có cảm giác chen chúc. Nhìn thấy Dư Tuệ Lượng lôi kéo hai người tiến vào, mọi người đều nhìn sang, sau khi tầm mắt lướt qua trên người Hà Thành Thọ liền lập tức chuyển qua trên người của Doanh Thừa Phong. Trong mắt mỗi người đều hiện lên sự kinh ngạc, thậm chí là vẻ sợ hãi. Hiển nhiên là bọn họ đều bị tuổi của Doanh Thừa Phong làm sợ hết hồn. - Dư huynh, vị này chính là..... Một mỹ phụ trung niên đứng lên, khuôn mặt mỉm cười hỏi. Dư Tuệ Lượng gật đầu với mọi người một cái, noia: - Các vị, vị này chính là bạn tốt của tiểu đệ, Doanh Thừa Phong. Hôm nay tiểu đệ mời hắn tham gia cuộc tụ họp nhỏ này là có chút mạo muội, kính xin các vị thứ lỗi. Những người kia đều cười ha ha, không ngờ lại không có ai nói lời phản đối cả. Bọn họ đều là người từng trải, sau khi nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Doanh Thừa Phong lại không phỏng đoán thực lực của hắn mà phỏng đoán về bối cảnh phía sau hắn. Có thể bồi dưỡng được cường nhân Bạch Ngân Cảnh trẻ tuổi như vậy thì tuyệt đối không phải là một môn phái hay gia tộc nhỏ, thậm chí còn có mấy người đoán là những Chính vì mọi người đều đa nghi nên căn bản không có ai dám nói lên dị nghị. Dưới sự giới thiệu của Dư Tuệ Lượng, Doanh Thừa Phong cũng nhận biết năm người này. Nhưng vì kinh nghiệm từng trải của hắn không nhiều nên cũng không biết được lai lịch của những người này. Mọi người vừa mới nói chuyện vài câu thì tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Hai mắt của Dư Tuệ Lượng sáng lên, nói: - Nhất định là Lãnh huynh đã tới. Hắn xoay người ra ngoài, một lát sau liền dẫn vào một vị người đàn ông trung niên có sắc mặt trắng bệch, cả người mang hàn khí bức nhân. Doanh Thừa Phong vừa thấy người này liền ngẩn ra. Mà người nọ sau khi thấy Doanh Thừa Phong cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ lúc này lại có thể gặp nhau. Ánh mắt của Dư Tuệ Lượng rất nhạy bén, cười nói: - Lãnh huynh, các ngươi đã từng quen biết sao? Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Băng Tuyết thượng nhân, đã lâu không gặp. Vị nam tử trung niên này chính là cường nhân tu luyện trong núi đại hàn, Băng Tuyết thượng nhân. Thực lực của hắn có thể xem như là cực kỳ hung mạnh ở trong những người Bạch Ngân Cảnh, cho dù chưa đạt tới đỉnh cao nhưng cũng không chênh lệch lắm. Nhưng đến hôm nay Doanh Thừa Phong mới biết được hắn mang họ Lãnh. Băng Tuyết thượng nhân khẽ mỉm cười, nói: - Có thể nhìn thấy Doanh huynh ở nơi này, thật sự là một điều thú vị. Mọi người ở chỗ này trừ Doanh Thừa Phong ra thì đều là người quen cũ. Đối với Băng Tuyết thượng nhân cũng không xa lạ gì, cũng biết thực lực của hắn mạnh, cũng có thể xem như là người nổi bật trong mọi người. Người này từ trước đến nay đều là mặt lạnh tâm lạnh, có rất ít chuyện khiến hắn biến đổi sắc mặt. Nhưng lúc nhìn thấy người thanh niên này liền khách khí như thế, tự nhiên là khiến mọi người càng thêm coi trọng Doanh Thừa Phong. Dư Tuệ Lượng gật đầu, cười nói: - Nếu hai vị đã quen biết trước thì không gì bằng nữa rồi. Hắn ho nhẹ một tiếng: - Ngoại trừ Doanh huynh đệ thì những người chúng ta đều đã quen biết nhau từ lâu. Tiểu đệ gặp và kết tình hữu nghị với các vị cũng là duyên phận. Cho nên hôm nay mời các vị tiến đến là muốn để chúng ta cùng tụ họp lại, nếu có vật gì tốt thì mọi người có thể giao lưu trong nội bộ một chút. Tất cả mọi người đều chậm rãi gật đầu, phụ họa theo. Tuy người ở đây không nhiều, sợ rằng chưa đến mười người nhưng bọn họ lại có thanh danh hiển hách trong số các cường nhân Bạch Ngân Cảnh, mấy năm nay dốc sức làm nên tất nhiên sẽ có được mấy thứ tốt. Một lão già đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: - Lãnh huynh, chuyện lần trước lão phu đã ủy thác cho ngươi Băng Tuyết thượng nhân gật đầu một cái, trên mặt của hắn cũng khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng, lấy một vật từ trong lòng ra ném tới, nói: - Đây là Tuyết Liên hoa ngàn năm mới nở mà ngươi muốn. Trên mặt người nọ xuất hiện vẻ vui mừng, sau khi nhìn mấy lần liền lấy một ngọc thạch tản ra hàn khí nồng đậm trên người ra, nói: - Đây là hàn ngọc ngàn năm mà lão phu đã tìm được, xin mời Lãnh huynh nhận lấy giùm. Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, giao dịch của hai người kia không ngờ lại nằm ngoài dự đoán. Dư Tuệ Lượng tiến tới ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói: - Doanh huynh, ở cuộc giao dịch năm trước bọn họ đã làm ra ước định này, một người đi tìm Tuyết Liên hoa ngàn năm, còn một người đi tìm Hàn Ngọc ngàn năm. Ha ha, đây là theo nhu cầu mà thôi, nếu Doanh huynh muốn cái gì mà chúng ta không có thì cũng có thể nói ra, mọi người hợp mưu hợp sức chắc chắn sẽ có biện pháp thu vào trong tay. Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, đây là sự tín nhiệm và ăn ý trong một tập thể. Nếu như ở trong tổ chức Thánh Đường Linh Đạo to lớn kia thì căn bản là không thể làm được điểm này. Ngay sau đó, lại có mấy người giao dịch với nhau đứng lên, nhưng lại có một người mang theo vẻ xấu hổ xin lỗi với người còn lại. Thật ra ở trong giao dịch năm trước đáp ứng cái gì đó thì chắc chắn đã có vài phần nắm chắc. Nhưng thế sự vô thường, đột nhiên ngoài ý muốn cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi, cho nên không phải ai cũng có thể hoàn thành hứa hẹn. Người còn lại mặc dù mang vẻ mặt tiếc nuối nhưng cũng không trách móc, hiển nhiên là chuyện như vậy không phải là xảy ra lần đầu tiên trong hội này. Sau một hồi nhộn nhịp, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại. Dư Tuệ Lượng ho nhẹ một tiếng nói: - Các vị, lúc này tiểu đệ muốn có một vật. Hắn dừng một chút rồi nói: - Không biết các vị đã từng nghe nói về Ngưng Thần đan chưa? Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, trong mắt của hắn chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nếu như không chắc chắn về việc đối phương không hề biết về Đan Lô Khí Linh thì hắn có thể sẽ tưởng rằng Dư Tuệ Lượng là đang cố ý thử mình. Những người kia ngơ ngác nhìn nhau, ngoại trừ Băng Tuyết thượng nhân và vị mỹ phụ trung niên ra thì những người khác đều mang vẻ mặt mờ mịt. Mỹ phụ trung niên đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói: - Dư huynh, ngươi cũng không phải Linh Sư, vậy cần Ngưng Thần đan làm gì? Dư Tuệ Lượng cười khổ một tiếng, nói: - Tuy rằng tại hạ không phải Linh Sư nhưng trong môn lại có Linh Sư. Ánh mắt Băng Tuyết thượng nhân ngưng lại, đột nhiên nói: - Dư huynh, Ngưng Thần đan chính là thánh vật dùng để nâng cao sức lực tinh thần và rèn luyện phẩm chất ý chí, ngươi khát cầu viên thuốc này có phải là vì trong quý môn có người muốn tấn công lên Hoàng Kim Cảnh không? Trong lòng Dư Tuệ Lượng đột nhiên chấn động, tấn công lên Hoàng Kim Cảnh có quan hệ gì với Ngưng Thần đan chứ?