Tạo Thần

Chương 443

Chương 444: Thông đạo chưa thăm dò "Phanh..." Thân thể tiểu lang rơi mạnh xuống đất, lần này rơi không hề nhẹ, suýt chút nữa khiến cho thân thể vốn được cấu thành từ năng lượng của tiểu lang vỡ vụn. Cũng may lưu quang chuyển động giúp thân hình nó lần nữa được ngưng tụ lại. Quá trình này diễn ra rất nhanh, chỉ khoảng nửa khắc liền hoàn thành rồi. Mà lúc thân thể của nó một lần nữa ngưng tụ, trên đỉnh đầu lại truyền đến một âm thanh khác thường. Hai chân tiểu lang ấn mạnh, lập tức nhảy dựng lên trôn vao một góc cực kỳ âm u, và thân thể của nó nhanh chóng hòa tan hoàn toàn vào không gian chung quanh. Đây là bản lĩnh ẩn nấp lớn nhất của tiểu lang, đáng tiếc là, nhất định phải thi triển trong lúc không ai nhìn thấy mới có thể che dấu được tai mắt mọi người. Vừa rồi hai người kia truy đuổi gấp như vậy thì làm sao có cơ hội thi triển chứ. Tuy nhiên lúc này, hai người bọn Khương Văn Lực tuy rằng lén lút đi xuống, nhưng động tác của bọn họ cũng rất cẩn thận, hành động cực kỳ thong thả, tất nhiên tạo cho tiểu lang cơ hội thi triển. Một lát sau, quả nhiên từ bên trên có 2 bóng người đi xuống, đúng là Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành-hai vị cao thủ Bạch Ngân Cảnh hùng mạnh Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận tiến về phía trước. - Khương huynh, đây là nơi nào, thật nhiều mảnh vỡ linh khí nhỉ. Lệ Hạo Thành kinh ngạc mà hỏi. Đây là một cái thông đạo thật lớn, ở bên trong có rất nhiều linh khí vỡ vụn, mặc cho trước kia những linh khí này giá trị như thế nào đi nữa thì giờ phút này cũng đã biến thành một đống hoang tàn, căn bản không còn bất cứ tác dụng gì rồi. Khương Văn Lực có vẻ hơi kích động nói: - Lệ huynh, lúc này đây chúng ta gặp được vận may lớn rồi. Hắn hít sâu một hơi, nói: - Ta dám khẳng định, trước ngày hôm nay chắc chắn không có ai tiến vào nơi đây. Lệ Hạo Thành hơi giật mình, vui mừng nói: - Đây là di tích chưa ai tìm kiếm sao? - Đúng vậy, ha hả, dù cho trong di tích này không có bất kỳ vật gì, nhưng chỉ cần chúng ta đem địa điểm này báo cho Linh Đạo Thánh Đường liền có thể đổi lấy rất nhiều của cải. Lệ Hạo Thành liên tục gật đầu, đột nhiên trong mắt hắn hiên lên một tia dị sắc. Nhưng trên mặt lại không biến đổi, nói: - Khương huynh, trước đó, chúng ta phải thăm dò một chút mới phải. - Đó là điều đương nhiên rồi. Khương Văn Lực hưng phấn nói: - Cho dù là giao cho người khác thì trước tiên chúng ta cũng phải chiếm đủ những thứ tốt trước đã. Lệ Hạo Thành đảo mắt một vòng, nói: - Nhất định con tiểu lang kia là từ nơi này đi ra ngoài đấy, chỉ có điều hiện tại không biết tung tích nó ở nơi đâu. Khương Văn Lực gật đầu một cái, nói: - Nếu không phải Lệ huynh đề cập thì quả thật là chúng ta đã bỏ qua cơ hội. - A! Lệ Hạo Thành đột nhiên kinh sợ ồ lên một tiếng, nói: - Khương huynh. Tuy rằng linh khí nơi này đã bị vỡ vụn, nhưng vật liệu chế luyện cũng rất cổ quái. Gã tiến lên, tùy ý nhặt một vật ở trên mặt đất. Suy nghĩ một chút rồi đưa cho đồng bọn. Khương Văn Lực tiếp nhận, dù sao hắn cũng là một vị Linh Sư hùng mạnh. Có được lực lượng tinh thần không tầm thường. Nhìn kỹ hồi lâu, sắc mặt không khỏi ngưng trọng. - Lệ huynh, ta thử xem độ rắn của vật này. Hắn rút ra trường kiếm tùy thân, dưới sự vận chuyển của chân khí khiến kiếm quang tăng vọt, bất chợt chém tới mảnh vỡ linh khí. "Đinh..." Sau một đạo âm thanh nhỏ, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy mơ hồ ớn lạnh. Tuy rằng lực một kiếm này của Khương Văn Lực không phải toàn lực, nhưng cũng không thể coi thường. Nhưng, phía trên mảnh vỡ linh khí bị kiếm quang chém vào thậm chí không có lấy nửa chút dấu vết. - Đây là vật liệu chế luyện gì vậy, phương pháp thế nào mà luyện chế thành linh khí này? Lệ Hạo Thành trông măt liu lươi mà hỏi. - Vật liệu như thế này nếu rèn thành linh khí, tự nhiên là không thể phá vỡ. Nhưng, phải dùng phương pháp gì mới có thể phá hỏng và luyện chế được nó đây? Khương Văn Lực cười khổ một tiếng, nói: - Lệ huynh. Chiến trường cổ chính là hung địa đệ nhất thiên hạ, vật liệu luyện chế linh khí này và đống di tích hoang tàn không khác nhau là bao. Nếu ngay cả đống hoang tàn cũng có thể phá hủy thì không cần phải nói đến cái linh khí nho nhỏ này rồi. Lệ Hạo Thành than nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút cổ quái. Hai người trao đổi một chút, chậm rãi đi về phía trước dọc theo thông đạo. Chỉ có điều. Lúc này hai người bọn họ lại trở nên cẩn trọng hơn, mỗi một bước đi đều không dám nửa chút lơi lỏng. Phía xa, sắc mặt của Doanh Thừa Phong trở nên cực kỳ cổ quái. Tiểu lang liều mạng chạy trốn đúng là mệnh lệnh của hắn, nhưng mà ngay cả hắn cũng không ngờ tới, anh bạn nhỏ này lại có thể trốn vào một tuyệt địa, và gặp được đường sống trong cõi chết, ngược lại phát hiện một thông đạo di tích thần bí chưa ai tìm kiếm qua. Đối với việc này thì hai người bọn Khương Văn Lực vô cùng may mắn, nhưng Doanh Thừa Phong cũng không phải là không như vậy. Nếu như không có hai người này truy đuổi theo sau thì tiểu lang cũng đừng mơ phát hiện ra nơi đây. Một lúc lâu sau, thân hình tiểu lang chậm rãi ngưng tụ lại, đảo mắt nhìn quanh, lập tức thu lại hoàn cảnh chung quanh. Vừa rồi vì tránh né sự truy đuổi, căn bản không thể quan sát tỉ mỉ, lúc này nhìn đến cảnh tượng thông đạo bỗng đột nhiên cả kinh. Trên mặt đất nơi đây, rơi rụng rất nhiều vật vỡ vụn, mà ở trên mấy thứ này phần lớn tản ra một tia linh lực nhàn nhạt đang dao động. Doanh Thừa Phong cũng không xa lạ gì đối với loại dao động này, đó là linh lực siêu cường ẩn chứa bên trong linh khí. Nếu như trên mấy thứ này có sự tồn tại linh lực của linh tinh, chứng tỏ chúng đều là mảnh vỡ linh khí. Chỉ có điều không biết gặp phải vận đen như thế nào mà bị đánh nát như thế. Điều thực sự khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy chấn động chính là, có chút mảnh vỡ linh khí không ngờ lại khảm sâu vào bốn vách tường. Doanh Thừa Phong hiểu rất rõ mức độ kiên cố của di tích. Cho dù là Bá Vương thương toàn lực oanh kích cũng không chắc có thể lưu lại dấu vết gì trên cái di tích bị sụp đổ này. Nhưng những mảnh vỡ linh khí này lại có thể khảm nhập trong đó. Hơn nữa nhìn bộ dáng, dường như vào lúc vỡ tan chúng bị lực oanh kích hùng mạnh đẩy vào. Uy năng và vật liệu chế luyện của những linh khí này như thế nào thì có thể suy ra rồi. Tiểu lang tiến lên, nhẹ nhàng cào mảnh vỡ linh khí trên mặt đất. Quả nhiên, Doanh Thừa Phong không làm cách nào phân biệt được vật liệu chế luyện của vật đó, nhưng chỉ cần căn cứ độ cứng của nó cũng là bảo bối hiếm có rồi. Ngẩng đầu nhìn về phía hai người rời đi, trong lòng Doanh Thừa Phong cũng phải âm thầm khâm phục. Hai người kia đương nhiên cũng hiểu được giá trị của mảnh vỡ linh khí này, nhưng vào lúc này lại không ai đề cập đến, mà hết sức chuyên chú tiến về phía trước thăm dò. Riêng điểm này cũng đủ khiến cho người khác phải khâm phục. Con ngươi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, chân khí và lực lượng tinh thần trên người đồng thời phóng thích ra ngoài. Ngay sau đó, ở trên người của hắn tràn ngập ra một đám khí tức âm trầm quỷ dị. Đây là sức mạnh thuộc tính hắc ám, có mấy phần tương thông với khí tức hung thần trong lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong. Thuộc tính lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong ngoại trừ khí tức hung thần ra chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Lực lượng tinh thần loại này, bất kể tu luyện loại công pháp thuộc tính gì cũng đều rất khó có thành tựu. Nhưng, ở trong não của hắn lại còn có sự hiện hữu của Trí Linh. Nó có thể phân tích bất kỳ công pháp gì mà hắn đã từng thấy qua, đồng thời hấp thu chân khí tiến hành chuyển đổi. Chỉ cần nó chuyển đổi công pháp thuộc tính, như vậy chẳng khác nào trên tờ giấy trắng của Doanh Thừa Phong lại có màu dạng y chang. Cho nên, trong lúc phóng xuất ra sức mạnh Quang Minh thuần chính nhất trên thế gian thì Doanh Thừa Phong trong chớp mắt cũng có thể phóng xuất ra sức mạnh hắc ám nồng đậm như vậy. Thời gian dần qua, luồng lực lượng này dung hợp với môi trường xung quanh khiến cả người của hắn đều dung nhập vào đó. Tại thời khắc này, dường như thân thể hắn cũng trở nên hư vô mờ mịt. Nếu có người nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn chính là một thành viên trong quỷ binh. Phương thức tồn tại bằng bán năng lượng của tiểu lang có thể che giấu được tai mắt của quỷ binh. Khương Văn Lực dùng phương thức bí pháp linh dược khiến quỷ binh lầm tưởng rằng bọn họ cũng là một thành viên trong đoàn. Sau khi có được sự khởi phát này thì Doanh Thừa Phong liền tiến hành thử nghiệm công pháp, quả nhiên đã thành công. Thân hình nhoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong sải bước về hướng căn phòng bí mật. Trong lúc tiểu lang vội vàng chạy đi, chắc chắn là do hoảng hốt mà chạy loạn. Nhưng có thêm sự tồn tại củaTrí Linh, cho nên mỗi một con đường đã đi qua đều nhớ rất rõ ràng. Chỉ cần đi theo con đường này lại một lần nữa liền có thể đến đó một cách thuận lợi. Dọc theo đường đi, Doanh Thừa Phong tăng uy năng vật trang sức lên tới cực hạn, dưới sự phối hợp của hai loại linh khí và công pháp, hắn thản nhiên tránh được đại đa số quỷ binh, an toàn đi tới chỗ tuyệt địa. Lúc này, hai người kia đã vào trong thông đạo, mà tiểu lang lại trấn giữ dưới cửa động. Nếu không phải biết ở góc tường có cơ quan, cho dù là thần tiên đến đây cũng không chắc tìm ra được. Nhẹ nhàng tiến lên, hai chân Doanh Thừa Phong dẫm lên trên phiến đá. Yên lặng chờ đợi mấy giây sau, quả nhiên đồ vật này liền đảo lộn lại đưa hắn vào không gian dưới lòng đất. Không giống như 2 người bọn Khương Văn Lực, Doanh Thừa không xa lạ gì đối với môi trường bên dưới, cho nên hắn nhảy xuống cực nhanh, lên xuống vài cái liền đến nơi. Lực lượng tinh thần phóng thích toàn lực, lan tràn theo hướng thông đạo, Doanh Thừa Phong không khỏi liếc mắt. Mức độ thận trọng của hai người bọn Khương Văn Lực còn cao hơn tưởng tượng của hắn, không ngờ trải qua thời gian lâu như vậy mà bọn họ mới đi được khoảng một trăm trượng. Hai người kia đúng là thận trọng, không dám sơ suất một chút nào. Tuy nhiên, ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này cũng chỉ có thái độ và tác phong đó mới có thể sống được càng lâu. Doanh Thừa Phong thảnh thơi ngồi xuống, sử dụng sức mạnh của đồ trang sức để theo dõi. Đã có hai người kia đi tiền trạm, đương nhiên hắn vui vẻ quá rồi. Tuy rằng khoảng cách trăm trượng không phải gần, nhưng đối với những nhân vật như bọn hắn mà nói tuyệt đối không xa. Nếu hai vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia gặp nguy cơ gì đó mà không thể chống đỡ, Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không tự mình chuốc lấy nguy hiểm đâu. Ước chừng nửa ngày sau, rốt cục hai người kia cũng dừng lại, thời gian dừng lại lần này lâu hơn rất nhiều so với những lần trước đây. Nếu không phải cảm ứng được hai người bọn họ còn sống, thậm chí Doanh Thừa Phong còn tưởng bọn họ đã bị cơ quan nào đó cắt đứt rồi. Chỉ có điều, ở trong hoàn cảnh này, hắn cũng không dám phóng thích lực lượng tinh thần lớn hơn nữa. Nếu ngưng tụ tất cả lực lượng tinh thần thành một điểm, tự nhiên có thể cảm ứng khá rõ ràng. Nhưng hai vị cường giả Bạch Ngân Cảnh này cũng không phải ngồi không, nếu bị bọn họ phát giác thì chỉ có chịu thiệt thòi. Hắn liếc xuống Tiểu lang dưới chân, nó lập tức chạy đi như gió. Cước bộ của nó nhẹ nhàng và khéo léo không tiếng động, nhẹ nhàng phiêu đãng giống như là một trận gió. Rất nhanh, nó liền nghe được âm thanh hai người kia nói chuyện.