Tạo Thần
Chương 426
Chương 427: Lệnh bài chiến trường.
Hứa phu nhân trợn tròn mắt, không thể tin nhìn người thanh niên hơi có chút lười biếng trước mắt.
Vẻ mặt Thẩm Ngọc Kỳ đứng sau lưng Doanh Thừa Phong cũng khiếp sợ, tuy nhiên, bên trong cặp mắt sáng ngời kia lại xuất hiện một chút vui mừng.
Doanh Thừa Phong lại nháy nháy mắt, nói: - Vãn bối không phụ kỳ vọng mà đã làm được.
- Hít. Hứa phu nhân hít một hơi khí lạnh, liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong một cái, đột nhiên nói: - Xem chưởng đây.
Nàng vươn tay ra, chụp một chưởng về hướng ngực Doanh Thừa Phong.
Phía trên một chưởng này hiện ra chân khí có uy áp khổng lồ, đây là sức lực của cường nhân Bạch Ngân Cảnh, nàng không hề giữ lại mà phóng thích ra ngoài.
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, hắn không tránh né mà vươn tay ra, đụng trúng một bàn tay này.
- Ba
Một tiếng vang nhẹ đột nhiên nổ tung trong hư không, chưởng lực vô tận khuếch tán về bốn phía,
Tuy rằng chân khí của Thẩm Ngọc Kỳ đã đạt đến tu vi Thanh Đồng Cảnh, nhưng dưới sự áp bách của luồng không khí này vẫn có chút đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
- Bạch Ngân Cảnh, chân khí quả nhiên là tu vi Bạch Ngân Cảnh. Hứa phu nhân thì thào nói.
Một chưởng vừa rồi của nàng mặc dù không xuất ra toàn lực, nhưng ngoại trừ cường nhân cùng cấp thì không còn người nào có thể dễ dàng tiếp được.
Nhưng mà, sau khi Doanh Thừa Phong đánh ra một chưởng lại là bộ dáng nhẹ nhàng thảnh thơi, chưa từng lui về phía sau nửa bước. Bởi vậy có thể thấy được tu vi chân khí của hắn quả thật đã đạt đến Bạch Ngân Cảnh.
Doanh Thừa Phong khẽ cười, nói:
- May mắn là có chân nhân nhắc nhở nên tại hạ mới có thể may mắn đột phá, xin nhờ tiền bối cảm tạ chân nhân giùm.
Trên mặt của Hứa phu nhân xuất hiện một tia cười khổ, tuy nàng và chân nhân Linh Tháp kỳ vọng rất cao đối với Doanh Thừa Phong, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tiểu tử này có thể đột phá tới Bạch Ngân Cảnh chỉ trong hai tháng ngắn ngủn.
Tâm niệm vừa chuyển. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: - Doanh hộ pháp. Trong hai tháng này ngươi đã dùng Tuyên Dương đan đúng không?
Tin tức về viên thuốc này chính là nàng nói cho Phương Thốn Viễn biết, hơn nữa sau khi kiếm tra, nàng cũng biết người mua viên thuốc này cuối cùng lại là Phương Thốn Viễn.
Nếu nàng đoán không sai thì đan dược này hẳn là đã rơi vào trong tay Doanh Thừa Phong từ hai tháng trước rồi.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Mắt tiền bối quả nhiên là sáng như đuốc, nếu như không có Tuyên Dương đan trợ giúp thì vãn bối cũng không thể nào làm được một bước này.
Ánh mắt Hứa phu nhân khẽ biến hóa, cũng không biết là vui mừng hay lo lắng. Sau một lát, nàng than nhẹ một tiếng, nói: - Ý trời, quả là ý trời.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, trầm giọng nói: - Xin hỏi Hứa phu nhân, Tuyên Dương đan này có gì không ổn sao?
Hứa phu nhân cười khổ nói: - Doanh hộ pháp, với sự coi trọng của tổ gia đối với ngươi, ngay cả mật thất trong Linh Tháp cũng cho phép ngươi mượn để tu luyện, vậy chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh Đường Linh Đạo chúng ta ngay cả mấy viên Tuyên Dương đan cũng không thể lấy ra được sao?
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, trong lòng bồn chồn. Hay là dùng viên thuốc này còn phải kiêng kị cái gì nữa?
Như là nhìn ra đăm chiêu trong lòng hắn, Hứa phu nhân khé xua tay nói: - Doanh hộ pháp không cần lo lắng, gia tổ đã từng nói, tu chât tu luyện của Doanh hộ pháp khá hơn so với bình thường, hiện giờ sức lực tinh thần lại thăng tiến như bay, nếu quả thật chân khí cũng thoải mái thăng tiến như thế thì chỉ sợ sẽ gây bất lợi tới tâm tình tu luyện. Cho nên lão nhân gia mới hạ lệnh để một ít dược vật bồi bổ thân thể ở trong mật thất, về phần tu luyện chân khí lại hy vọng Doanh hộ pháp có thể dựa vào chính mình, đi từng bước một lên.
Nói đến đây, trong mắt nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: - Chỉ có điều gia tổ cũng không nghĩ đến Doanh hộ pháp sẽ mang theo Tuyên Dương đan tiến vào mật thất Linh Tháp để bế quan. Aiz, tất cả đều là ý trời.
Thẩm Ngọc Kỳ khẽ nháy đôi mắt đẹp nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng lúc kiêu ngạo, cũng có chút khó chịu.
Nàng khổ cực tu luyện, thật vất vả mới đưa chân khí thăng lên đến Thanh Đồng Cảnh, và coi đây là căn cơ để giúp sức lực tinh thần làm bước đột phá tiếp theo.
Nhưng không nghĩ tới chỉ chớp mắt mà Doanh Thừa Phong đã vượt qua nàng.
May mắn là quan hệ của nàng và Doanh Thừa Phong không thể so sánh tầm thường, nếu không như thế thì sợ là nằng sẽ nổi điên mà đố kỵ mất.
Doanh Thừa Phong sờ sờ mũi, hoàn toàn không nói gì cả.
Lo lắng của chân nhân Linh Tháp quả là có đạo lý, nếu như hắn chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà đã đột nhiên lấy được sức lực khổng lồ khó tránh sẽ đánh mất chính mình.
Nhưng, số tuổi thật sự của hắn không phải là mười tám, đời trước đã từng thấy qua vô số sự việc thần kỳ thuộc loại kỳ quái ở trong thế giới linh đạo này.
Chính là cấp bậc chân khí được nâng cao thì căn bản cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tâm cảnh của hắn cả.
Nếu quả thật dựa theo sự chỉ bảo của chân nhân Linh Tháp, ở trong này hao phí một năm, thậm chí nhiều năm để khiến chân khí thăng lên Bạch Ngân Cảnh thì đố chính là sống uổng phí mấy năm thời gian.
Hứa phu nhân khẽ lắc đầu nói: -Ngươi đã xuất quan thì thiếp thân phải đi bẩm báo với tổ gia, để xem sẽ saswpx xếp ngươi đi đâu?
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời nói: - Hứa phu nhân, vãn bối nhớ rõ chân nhân Linh Tháp đã từng nói muốn an bài vãn bối tới chiến trường Cổ.
Hứa phu nhân giận trắng mắt liếc hắn một cái, nói: - Chiến trường Cổ tràn ngập hung hiểm không ai có thể đoán trước được, thế mà ngươi lại vội vã không thể chờ đợi được như thế sao?
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói: - Vãn bối quả thật có chút kỳ vọng, kính xin Hứa phu nhân thay mặt nói tốt vài câu.
Hứa phu nhân hừ nhẹ nói: - Ngươi ở trong phủ đệ chờ đi, ta đến yết kiến tổ gia đã.
Nàng xoay người, một làn gió thơm thổi qua, trong nháy mắt không còn thấy tăm tích.
Thẩm Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng của nàng, trong đôi mắt khẽ sáng lên làm lòng người xúc động. Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, hắn có tật giật mình mà hỏi:
- Ngọc kỳ, ngươi làm sao vậy?
Thẩm Ngọc Kỳ gật mạnh đầu nói: - Thừa Phong, đợi đến khi ta lớn lên nhất định phải giống như sư phụ, làm một người phụ nữ đặc biệt.
- A. Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, cũng không biết là có cảm tưởng gì.
Ba ngày sau, Doanh Thừa Phong theo chân nhân Linh Tháp đi vào Linh Tháp.
Lúc này hai người bọn họ đi thẳng tới tòa lôi đài bên trong Linh Tháp.
Hứa phu nhân trầm giọng nói: - Doanh hộ pháp, dựa theo quy củ của Thánh Đường Linh Đạo, muốn tiến vào chiến trường Cổ phải có được hai điều kiện. Nàng dừng một chút, nói: - Thứ nhất, tu vi thân mình phải đạt tới Bạch Ngân Cảnh, bởi vì đây chính là tu vi mấu chốt để tiến vào chiến trường Cổ. Thứ hai, nhất định phải được đài chủ đương đại chấp nhận, như thế mới có lệnh bài hộ thân.
Doanh Thừa Phong khẽ gatajm đầu, nói: - Vãn bối đã rò, đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.
Nếu như là cường nhân vừa mới thăng lên Bạch Ngân Cảnh bình thường, lần đầu tiên thử nghiệm đều thấp thỏm trong lòng. Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác, trước đây tuy rằng hắn chưa từng trèo lên lôi đài, nhưng ngay cả Hồng Hì Cương thanh danh hiển hắc trên chiến trường Cổ cũng bại dưới tay hắn.
Nếu như ngay cả hắn cũng không thể xông qua lôi đài lấy được lệnh bài chiến trường thì sợ là cường nhân Bạch Ngân Cảnh đương thời cũng không có vài người có thể làm được việc này.
Thân hình Hứa phu nhân chợt lóe, thối lui đến một góc nhỏ.
Mà còn lại Doanh Thừa Phong lại bước nhanh đến phía trước, thẳng táp đi lên lôi đài.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn chợt ngưng tụ, nhìn về một hướng khác. Nơi đó, nguyên bản không có người lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đó chính là Thất trưởng lão thần bí khó lường.
Doanh Thừa Phong không dám chậm trễ, thi lễ thật thấp, nói: - Xin bái kiến Thất trưởng lão.
Lão đạo nhân chậm rãi gật đầu một cái, trên mặt giống như cương thi xuất hiện một chút tươi cười, nói: - Biểu hiện lần trước của ngươi rất tốt.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, trong lòng mừng thầm, liền vội vàng khom người, nói: - Đa tạ.
Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, thân hình giống như điện lui về phía sau.
Bởi vì ngay thời điểm hắn cúi đầu nói lời cảm tạ, một luồng kình phong nhanh như tia chớp đâm tới. May mắn là Trí Linh trong đầu đúng lúc cảnh báo, mà Doanh Thừa Phong cũng coi như là mãnh tướng xông ra từ trong núi đao biển lửa nên đúng lúc chỉ mành treo chuồng kia, đã cứng rắn tránh né được.
Hắn ngẩng đầu, kinh sợ nhìn lão đạo sĩ.
Nhưng lão đọa sĩ kia lại kẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi mà nói: - Chiến trường Cổ vô cùng hung hiêm. Sẽ không ai đấu công bằng với ngươi, nếu như ngươi cho mình là Linh vũ giả có thể vô địch thì. Ha ha, lão phu sợ đến lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không thể biết được.
Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, lửa giận trong lòng lập tức bình ổn lại.
Vị đạo sĩ này thực lực bí hiểm, ngay cả đồ trang sức cũng không thể nhìn ra gốc gác của hắn.
Nếu hắn thật sự muốn lấy tính mạng của mình thì căn bản không cần phải lén lút. Hơn nữa, một kích vừa rồi kia, tuy rằng lão đạo sĩ ra tay như điện, không hề lưu tình nhưng trng đó lại không có chút sát khí và hơi thở hung bạo nào cả.
Doanh Thừa Phong không phải người không biết tốt xấu, hắn lập tức hiểu rõ dụng ý của người này.
- Vâng, đa tạ Thất trưởng lão đã chỉ dạy.
Doanh Thừa Phong lại lần nữa khom người thật thấp, tuy nhiên, ngay lúc thân thể hắn cúi thấp xuống, một luồng hàn quang cũng đột nhiên nở rộ trên người của hắn.
Tia sáng này nhanh đến cức điểm, ngay thời điểm tách ra cũng đã phá vỡ không gian, như thể là không đếm xỉa đến không cách của hai bên, giống như quỷ mị chui dưới nách của Thất trưởng lão.
Hàn Băng trường kiếm, linh khí siêu phẩm này dưới sự khống chế của Doanh Thừa Phong, không ngờ lại sử dụng phương thức giống như đáng lén đâm tới hướng Thất trưởng lão.
Kiếm quang nhanh như vậy lại tấn công bất ngờ như thế.
Tuy nói Doanh Thừa Phong cũng không thi triển toàn lực, nhưng hắn cũng có được tự tin, cho dù lúc này là Phương Phù thì cũng phải sử dụng Phù Lục siêu cường nghênh chiến mới được.
Nhưng mà, mặt của Thất trưởng lão lại không đổi sắc, ánh mắt của hắn ngưng tụ, ánh mắt giống như ánh sáng quét đến trên thân kiếm.
Ngay sau đó, kiếm quang dường như có thể xuyên thấu hư không lập tức đọng lại giữa không gian.
Bí pháp mà Thất trưởng lão tu luyện có được khả năng thông thiên triệt địa, không ngờ chỉ dựa vào ánh mắt đã đình trụ được Hàn Băng trường kiếm.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong hoảng hốt, hắn không hề nghĩ ngợi liền rút ra Lang Vương thuẫn, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cứng rắn tránh thoát ánh mắt giam cầm, ở trong hư không bay nhanh vòng tròn vòng quanh, không để cho đối phương có chút thời cơ lợi dụng.
Tuy biết rằng mình không thể địch lại Thất trưởng lão, nhưng Doanh Thừa Phong lại không hề tức giận.
Nhưng, ngay tại lúc hắn vô cùng chăm chú, đàn làm xong mọi chuẩn bị thì thân hình của Thất trưởng lão lại nhoáng một cái, hóa thành làn khói nhẹ đột nhiên biến mất.
Trong hư không, vẻn vẹn còn lại thanh âm của hắn vang lên sâu kín.
- Tiểu tử, phản ứng rất nhanh, đã vượt qua kiểm tra rồi.
- Đinh.
Một tấm biển giống như kim như sắt từ trên trời rơi vào trong tay Doanh Thừa Phong.
Hắn trợn mắt líu lưỡi nhìn thiết bài mà cường nhân Bạch Ngân Cảnh bình thường tha thiết mơ ước, thì thào nói: - Ta, đã vượt qua kiếm tra rồi sao?
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương