Tạo Thần
Chương 411
Tùy ý chọn một gian phòng nhỏ, Doanh Thừa Phong đẩy cửa đi vào.
Trong gian phòng này, đang ngồi một vị lão nhân. Lão râu dài phiêu phiêu, có mấy phần khí chất thần tiên. Nhưng dưới lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong thoáng thăm dò một chút, nhất thời biết lai lịch của người này.
Lão nhân này cũng là một vị Linh sư, nhưng lực lượng tinh thần cũng không cường đại, nhiều nhất cũng chính là cấp hắc thiết đỉnh đỉnh mà thôi.
Hơn nữa, tới cái tuổi như lão, khả năng muốn tiến thêm một bước nữa đã là cực thấp rồi. Nhưng có thể ngồi ở đây, chứng tỏ về mặt giám định, lão nhất định có chỗ hơn người.
Chậm rãi đi tới ngồi đối diện người này, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Tại hạ muốn giám định mấy món bảo vật, phiền các hạ nhọc lòng.
Lão nhân đó ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên sắc kinh ngạc. Rõ ràng là bị tuổi tác của Doanh Thừa Phong làm cho giật mình.
Nhưng lão lập tức bình thường trở lại.
Thiếu niên tiểu tử như vậy, đương nhiên không có thể dựa vào thực lực bản thân đi vào hội giao dịch.
Hắn có thể vào, chỉ có hai cách. Một là trong nhà thế lực ngập trời, ỷ vào danh tiếng của người nhà trà trộn vào trong này. Còn một cách chính là nhờ may mắn, bất ngờ có được bảo vật gì, cho nên mới được phép vào trong này. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là loại sau.
Khẽ vuốt chòm râu, lão nhân ngạo mạn nói: - Lấy đồ ra đi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, lấy từ sau lưng ra một cái túi vải, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Đây là món đồ hắn trước đó đã chuẩn bị. Vì hắn không muốn tiết lộ bí mật của túi không gian trước mặt người khác.
Lúc đầu lão nhân chỉ là có ý khinh thường. Lão không tin tiểu tử trẻ tuổi như Doanh Thừa Phong có thể có được món đồ tốt gì.
Nhưng khi lão giơ cánh tay già nua như cành củi khô ra mở cái túi, đôi mắt nhất thời trợn tròn.
Trong cái túi vải, không ngờ đựng ba món vật phẩm. Lão nhân gia ông tuy tuổi tác đã lớn, nhưng cũng không có mờ mắt. Cho nên vừa nhìn thì nhìn ra những cái này đều là trân phẩm đương thời.
Trong đó một là một thanh đoản kiếm. Trên thân kiếm u ám không sáng sủa, không có chút lực lượng dao động, giống như là một khối sắt bình thường.
Nhưng dưới lực lượng tinh thần của lão nhân thăm dò, lại phát hiện thanh kiếm này có ảo diệu khác.
Lực lượng tinh thần cấp Linh sư đó tiến vào trong thân kiếm, lại giống như thạch quặng ngoài biển, không có lóe lên chút gợn sóng.
Thanh kiếm này cũng không kháng cự lực lượng tinh thần, chứng tỏ nó nhất định là một thanh linh khí. Nhưng thanh linh khí này thật sự là quá quái dị.
Linh khí bình thường sau khi bị lực lượng dung nhập, đều sẽ phát ra quang minh sáng chói. Quang minh đó càng rực rỡ đa sắc, thì chứng tỏ thanh linh khí đó càng cường đại.
Nhưng thanh linh khí này thì ngược lại. Trên thân kiếm không những không có phát ra chút sáng bóng, ngược lại càng tỏ ra kết đọng, dường như là không hề tồn tại trên thế gian này.
Nhưng chính vì nguyên nhân này, cho nên thanh kiếm này mới tỏ ra đáng quý hơn.
Chậm rãi gật đầu một cái, lão nhân nói: - Kiếm tốt, đây là một thanh đoản kiếm thích khách chuyên dùng. Nếu có thể tìm đúng người, tuyệt đối có thể bán được giá cao
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói: - Có thể bán ra bao nhiêu
Lão nhân cười khổ một tiếng, nói: - Cái này lão phu không dám bảo đảm, lão liếc nhìn ra ngoài cửa, hơi áp giọng một chút, nói: - Nếu có Võ giả hoặc Linh sư sở trường ám sát ở đây, kiếm này cho dù là đấu giá được trên năm ngàn linh tệ cũng không có gì là lạ.
- Nhưng nếu không có người như vậy, vậy kiếm này có thể bán ra ba ngàn linh tệ đã là cao nhất rồi.
Chân mày của Doanh Thừa Phong chau lại. Khoảng chênh lệch này lại gần như gấp đôi, ngược lại làm hắn có chút không kìm được chủ ý.
Dường như nhìn thấu do dự của Doanh Thừa Phong, lão nhân đó ho khan nói: - Bây giờ là đại hội giao dịch hai mươi năm một lần. Thông thường mà nói, chỉ cần là Võ giả hoặc Linh sư cường đại đều sẽ đến tham gia. Đặc biệt là những cường giả tu luyện kỹ xảo đặc thù, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Doanh Thừa Phong lập tức bình tỉnh ngộ, hắn cười nói: - Đa tạ các hạ chỉ điểm, món bảo vật này tại hạ tham gia bán đấu giá.
- Được, lão nhân híp mắt gật đầu, sau đó lại kiểm định tiếp hai món bảo vật còn lại. Chỉ là, hai món bảo vật khác tuy cũng là vô cùng trân quý, nhưng cũng không giống như thanh đoản kiếm này, có thuộc tính cực kỳ đặc biệt, cần có đám người cố định mới có thể phát huy ra uy năng cực lớn. Cho nên giá mà lão nhân đưa ra vô cùng hào sảng, trên căn bản không khác gì nhiều so với Doanh Thừa Phong tính toán.
- Ba món bảo vật này tại hạ đều muốn tham gia giao dịch vòng sau. Kính xin các hạ làm chủ cho. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
- Chuyện này dễ thôi. Lão nhân đó híp mắt nói: - Hội giao dịch lần này ba ngày một vòng. Sau ba ngày, lão phu bảo đảm những món đồ này sẽ xuất hiện trên bụt trưng bày.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy tờ giấy chứng nhận từ chỗ lão nhân.
Lão nhân nghiêm túc nói: - Các hạ, xin giữ kỹ vật này, đợi sáu ngày hội giao dịch kết thúc hãy đến đổi lấy linh tệ. Lão dừng lại một lát, nghiêm nghị nói: - Bọn ta nhận vật không nhận người, các hạ nhớ kỹ.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói: - Tại hạ ghi nhớ, đa tạ nhắc nhở.
Hắn biết lão nhân trước mặt này là có ý tốt, sợ mình bị người ta nhung nhớ. Nhưng ở đây người dám nhung nhớ hắn tuy không dám nói ra, nhưng cũng cực kỳ hiếm. Hơn nữa tuyệt đối không dám lộ móng vuốt với hắn trong thành Thiên Hạo.
Trên mặt lão nhân lóe lên chút ý cười, nói: - Vậy thì tốt, nhưng còn có một chuyện, lão phu phải nhắc nhở các hạ.
- Mời nói
- Theo quy tắc của Linh Đạo Thánh Đường, tất cả vật phẩm tham gia đấu giá không được ác ý thét giá. Các hạ nếu mang vật này tham gia đấu giá, vậy thì không có tư cách ra giá. Như vậy, nếu để bọn ta kiểm tra được cá hạ thông đồng người khác tiến hành nâng giá, vậy sẽ có hậu quả gì, xin các hạ tự đi mà tưởng tượng.
Trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt lóe lên quang mang, sau đó liền thu liễm lại.
Đến đây, cuối cùng hắn hiểu giá cả ở đây tại sao thủy chung đều có thể duy trì ở mức ổn định như vậy.
Linh Đạo Thánh Đường, đó là thế lực khổng lồ cỡ nào. Một khi bọn họ nói ra những lời này bất luận là ai cũng phải suy nghĩ một chút.
Mà hắn cũng tin, Linh Đạo Thánh Đường tuyệt đối không phải là nơi nói suông. Một khi trong hội giao dịch xảy ra giá cả không thể khống chế gì, bọn họ nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Tâm niệm vừa chuyển, khóe miệng của hắn lộ ra chút ý cười, nói: - Tại hạ hiểu rồi, cáo từ.
Chắp tay, hắn xoay người bỏ đi.
Sau lưng hắn, lão nhân đó khẽ vuốt chòm râu, trong lòng hơi kinh ngạc.
Người thanh niên này rốt cuộc là lai lịch gì, chẳng lẽ thật sự là có được may mắn lớn, mới có được nhiều bảo vật như vậy?
Nhưng ánh mắt của tiểu tử này vừa nãy lại sắc bén như vậy. Lúc đó, lão thậm chí còn cho rằng mình gặp được cường giả Bạch Ngân Cảnh rồi nữa. Đương nhiên, tiểu tử này tuyệt đối không thể là cường giả Bạch Ngân Cảnh, có lẽ chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Nhưng lão lại không biết, Doanh Thừa Phong không chỉ là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh hàng thật giá thật, hơn nữa còn có được may mắn lớn. Vì hắn ôm trọn toàn bộ tích lũy mấy trăm năm của Thái Hồ Hồ gia. Năm cái bảo tàng mang đến cho hắn trên trăm món bảo vật có tính chất khác nhau.
Nhưng trong năm cái bảo tàng này, cũng chỉ có bảo vật của hai cái bảo tàng có tư cách tham gia hội giao dịch này.
Mà ba món bảo vật mà Doanh Thừa Phong lấy ra, chính là bảo bối được lấy ra trong bảo tàng đẳng cấp nhất. Theo dự tính của hắn, nếu tất cả bình thường, ba món bảo vật này ít nhất có thể mang đến cho hắn trên mười ngàn linh tệ. Như vậy lúc hắn sưu tầm vật hữu dụng, sẽ có nắm chắc hơn.
Ngày đầu tiên kết thúc trong dạo chơi mù quáng. Sáng ngày thứ hai, đại sảnh lầu hai đóng cửa, nhưng tầng hầm mở cửa.
Sau khi Doanh Thừa Phong có thu hoạch của ngày thứ nhất, ngược lại có chút kỳ vọng với tầng hầm này.
Hắn lại đi vào trong đó, dạo nữa ngày, nhưng làm hắn cảm thấy thất vọng là, lại không có gặp được một món đồ trúng ý.
Kỳ thật, đồ ở đây chủng loại phong phú, số lượng càng nhiều vô cùng. Hơn nữa đồ của mấy tay buôn bán ra ở tầng hầm ngày thứ hai nhiều hơn ngày thứ nhất một chút, chất phẩm cũng cao. Ngay cả trang bị thích hợp với cường giả Thanh Đồng Cảnh sử dụng cũng thường thấy. Nhưng, những vật này đối với Doanh Thừa Phong mà nói, lại vẫn không thể gây nên hứng thú gì cho hắn.
Sau nữa ngày, hắn từ căn hầm trở về, muốn tham gia hội giao dịch chính thức ở lầu hai cử hành vào buổi chiều.
Nhưng, còn chưa đợi hắn đến lầu hai, thì có một người đi tới bên cạnh hắn, cung kinh nói:
- Hộ pháp đại nhân, đây là vật phẩm của Hứa phu nhân lệnh tiểu nhân mang cho ngài, xin kiểm tra và nhận lấy.
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn ra. Hứa phu nhân có thể sai phái người ở đây cũng không kỳ lạ, nhưng bà ấy lại có vật gì có thể cho mình chứ.
Nhận lấy món đồ người đó đưa đến. Đây là một quyển sách, sau khi từ từ mở ra, Doanh Thừa Phong nhất thời giật mình.
Đây là một tấm bản đồ, chỗ mô tả bên trên lại chính là những viện lạc ưu nhã xung quanh bên ngoài. Mà đáng quý hơn chính là, người ở trong mỗi viện lạc đều viết chi tiết rõ ràng lên trên.
Hắn chậm rãi khép quyển sách lại, vô cùng cảm kích với thiên giải nhân ý của Hứa phu nhân.
Hắn chỉ nhắc qua một câu mà thôi, nhưng Hứa phu nhân lại suy nghĩ chu đáo tới như vậy.
Gật đầu với người đó một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Đồ ta đã nhận được, thay ta đa tạ Hứa phu nhân.
- Dạ, người đó khom người nói: - Hứa phu nhân có dặn, nếu hộ pháp đại nhân có chuyện gì muốn giúp đỡ, cứ việc căn dặn tiểu nhân.
Doanh Thừa Phong khẽ đáp một tiếng, bước lên lầu hai.
Trong phòng riêng của Khí Đạo Tông, Doanh Thừa Phong mở quyển sách ra, tỉ mỉ kiểm tra.
Sau một hồi, dưới giúp đỡ của Trí Linh, hắn đã khóa định mục tiêu.
Khương Văn Lực, một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh độc hành. Tuy lão là một vị độc hành hiệp, nhưng một thân thực lực dùng mãnh, lại không thể khinh thường. Theo giới thiệu của Hứa phu nhân về lão, sức chiến đấu của người này tuyệt đối là tiêu chuẩn hạng nhất trong cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Đương nhiên, loại thực lực này đừng nói là so với Biện Gia Viên Bán Bộ Hoàng Kim, cho dù là so với Hồng Hi Cương cũng không bì kịp.
Nhưng Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc là người này lại là một vị Linh sư, hơn nữa còn là một Đan sư cường đại.
Độc hành hiệp, Bạch Ngân Cảnh thông thường mà nói đều là Võ giả. Vì Linh sư sẽ bị các thế lực lớn bất chấp mọi giá lôi kéo. Hơn nữa độ khó muốn tấn thăng Linh sư khá lớn, phải có một thế lực khổng lổ làm chỗ dựa mới có thể an tâm tu luyện, và làm thực lực linh đạo không ngừng tăng lên.
Linh sư độc hành hiệp, ngoại trừ Võ lão ra, Khương Văn Lực này chính là người thứ hai mà hắn thấy.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương