Tạo Thần
Chương 373
- Vậy, vậy là xong rồi sao?
Doanh Thừa Phong nhìn thấy ác long bị hào quang bắt lấy trói lại, hơn nữa còn bị hôn mê liên trợn mắt líu lưỡi, khó có thể tự kiềm chế.
Dựa theo tính toán của hắn, tuy rằng trong tay của Văn Tinh có bảo vật thần kỳ và chuẩn bị chu đáo, nhưng muốn thu phục nó thì tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản.
Hay là cũng giống với lần trước, sử dụng ngọc bài giam cầm ác long lại, sau đó hai người bọn họ thay phiên nhau canh giữ để hình chiếu của Ác Long tiêu hao tinh khí, cuối cùng vào lúc nó lười biếng mới có thể lợi dụng sơ hở mà vào phong ấn nó lại.
Đây cũng không phải là Doanh Thừa Phong tưởng tượng vô căn cứ, bởi vì qua nhiều thế hệ tới nay, đây chính là phương pháp xử lý thông dụng nhất mà mọi người sử dụng để đối phó với linh thú dũng mãnh.
Nhưng thực lực mà Văn Tinh vừa mới biểu hiện ra ngoài thật là quá mức kinh diễm, không ngờ chỉ dựa vào sức một mình nàng đã có thể dễ dàng thu phục được hình chiếu của Ác Long. Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy nhưng cũng vẫn có một loại cảm giác không thể tưởng tượng, không thể tin được.
Văn Tinh đưa thạch phong ấn bảy màu vào trong ngọc bài, nàng mỉm cười nói: - Nếu như là ác long chân chính thì ta đương nhiên không thể thu phục, nhưng đây chỉ là một hình chiếu mà thôi, vừa vặn bị thạch phong ấn bảy màu của ta khắc chế nên bị phong ấn là chuyện bình thường.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi giật giật, trong lòng âm thầm lục cục, nếu điều này mà kêu là bình thường thì mới lạ đó.
Văn Tinh nhìn sâu vào trong chỗ u ám của hang động, chẫm rãi nói: - Thừa Phong, chúng ta đi thôi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, dường như hắn cảm thấy Văn Tinh hình như không có ý tứ muốn dừng lại trong này. Tâm niệm vừa chuyển, sắc mặt của hắn khẽ biến nói: - Văn Tinh, nếu như hình chiếu của Ác Long này tồn tại thì bản thể của nó sẽ thế nào?
Văn Tinh thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi yên tâm, toàn tháp cao này tồn tại cũng không phải là chỉ ra vẻ.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, nhưng mà trong đôi mắt vẫn có một chút kinh hãi như trước.
Không gian tháp Truyền Thừa quả nhiên tồn tại vô số bí mật mà con người không biết, bản thể ác long hung mãnh, tòa tháp cao nguy nga to lớn, còn có linh hồn của tháp Truyền Thừa thần bí khó lường trong tháp cao, vân vân., mọi thứ đều khiến mọi người có cảm giác thần bí vô cùng lớn mà khó có thể tưởng tượng được.
Hai người không tiếp tục dừng lại ở thế giới dưới lòng đất, cũng không ai đề nghị thăm dò nơi này mà dùng tốc độ nhanh nhất theo đường cũ trở về.
Mà bọn họ không biết rằng, khoảng nửa ngày sau khi bọn hắn rời đi, một luồng sức mạnh mãnh liệt quét qua nơi đây, ngưng lại trong chốc lát nơi hình chiếu bị thu nạp, sau đó toàn bộ thế giới dưới lòng đất đều lầm vào rung động nặng nề.
Nếu như hai người bọn họ còn dừng lại thì đã sớm trở thành bột mịn dưới luồng sức lực nghiền ép không thể nào tin nổi này.
Chỉ có điều, luồng sức lực này tuy hùng mạnh nhưng lúc đến gần thông đạo của hang động, toàn bộ vách đá đột nhiên có một luồng hào quang rực rỡ sáng lên, ngăn cản luồng sức lực đang sinh sôi này.
- Hống
Một tiếng rỗng giận dữ giống như là tới từ thế giới U Minh vang vọng toàn bộ thế giới dưới lòng đất, đến một lúc lâu sau mới dần dần yên lặng, sau cùng tiêu tan trong hư vô.
Chỉ có điều, ở trong thế giới hắc ám lại có một luồng sức lực mang hương vị không cam lòng nhanh chóng dâng lên dày đặc.
Lúc này hai người Doanh Thừa Phong đang nhanh chóng đi ở trên sơn thể mênh mông, tuy rằng tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng cũng không thể trở lại trong tháp cao chỉ trong ngắn ngủn một ngày.
Bỗng nhiên hai người bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước.
Bởi vì bọn họ đều cảm ứng được, dưới chân mình dường như là đã xảy ra một chút chấn động.
Sau đó, một luồng hàn ý lạnh thấu xương từ trong đáy lòng tràn ra, nhanh chóng truyền khắp cơ thể giống như là thân thể trần truồng tiến vào trong hầm băng, khiến bọn họ không nhịn được mà run lên.
Xa xa, đồng thời truyền tới mấy tiếng rống vô cùng quái dị, đây là các loại linh thú hùng mạnh sinh hoạt tại không gian tháp Truyền Thừa.
Chỉ có điều trong tiếng kêu của các linh thú này lại tràn ngập cảm giác sợ hãi khiến lòng người càng thêm hoảng sợ.
Liếc mắt nhìn nhau, bọn hò đều nhìn thấy vẻ kinh hãi trong đôi mắt đối phương.
Với thực lực của họ nhưng không hiểu sao lại cả, thấy hoảng sợ, đây thật sự là chuyện không thể tin nổi.
Doanh Thừa Phong dè dặt nói: - Là vật kia sao?
Văn Tinh do dự một lát, chậm chạp nói: - Hẳn là như thế.
Quả thật, ngoại trừ vật kia thì bọn họ không nghĩ ra còn sức lực nào có thể tạo thành chấn động khổng lồ như thế.
- Đi nhanh đi. Doanh Thừa Phong rụt cổ, nhanh chóng nói.
Tuy rằng hắn to gan lớn mật nhưng cũng không ngu ngốc. Lúc đối mặt với đối thủ có thực lực không hơn kém bao nhiêu, hắn có thể dùng toàn lực đánh, có thể lấy mạng đổi mạng. Nhưng nếu thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, người ta vươn một bàn tay ra là có thể nghiền nát ngươi giống như bóp chết một con kiến, nếu lúc này lựa chọn liều mạng thì không phải là anh hùng mà là ngu ngốc.
- Được. Văn Tinh khẽ gật đầu, hai tay nàng lần lượt đan vào nhau kết thành một hình cổ quái nói: - Ta mang ngươi đi.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, nếu như luận về võ đạo hoặc là sức lực tinh thần thì hắn đương nhiên không phải đối thủ của Văn Tinh. Nhưng nếu nói về tốc độ thì hắn vô cùng tự tinh mình không hề kém so với bất cứ ai cả.
- Văn tỷ, chờ ngươi đuổi theo ta rồi hãy nói sau.
Hắn cười ha ha, trên người đột nhiên bốc lên một một vòng sáng rực rỡ.
Hàn Băng trường kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, trong nháy mắt bọc lấy hắn phá không mà đi, tốc độ kia cực nhanh hơn xa so với thân pháp quỷ ảnh.
Văn Tinh ngẩn ra, khóe miệng khẽ mỉm cười, lầu bầu nói: - Bản lĩnh chạy trối chết cũng không tệ. Nàng còn chưa dứt lời, ở trong chỗ kết ấn cũng xuất hiện một luồng ánh sáng nhanh chóng chảy xuôi xuống, rải thành một con đường lớn kim quang trước mặt.
Sau đó hai chân của nàng khẽ động, trượt trên con đường này đi ra ngoài.
Mà những đoạn sau khi nàng đi qua biến mất trong nháy mắt, dường như con đường lớn này chỉ tồn tại vì một mình nàng.
Một canh giờ sau Doanh Thừa Phong và Văn Tinh nắm tay nhau, giống như sao băng trượt về hướng tháp cao.
Hắn vận hành chân khí khiến thân thể duy trì được trạng thái nhẹ nhàng, giúp Văn Tinh có thể thoải mái dẫn hắn đi.
Tuy rằng tốc độ bay của kiếm cực nhanh, dường như còn nhanh hơn một bậc so với Văn Tinh.
Nhưng, chân khí và sức lực tinh thần tiêu hao khi làm như vậy cũng là một con số cực kỳ kinh khủng, với thân thể vũ sư Hắc Thiết Cảnh như Doanh Thừa Phong thì căn bản không thể kiên trì trong thời gian dài.
Nhưng con đường kim quang dưới chân Văn Tinh cũng là do nàng sử dụng linh khí đặc thù do người nào làm ra, có lẽ tốc độ hơi chậm nhưng lại có thể duy trì trong thời gian ra.
Đó là lý do mà Doanh Thừa Phong rất nhanh đã buông tha cho ý định so đấu tỏng đầu, cũng từ bỏ tôn nghiêm đàn ông, ngoan ngoãn bị tiểu nữ tử xinh đẹp này mang đi.
Có lẽ bởi vì lo lắng thế giới dưới lòng đất lại có biến cố gì nên dọc đường đi Đường Tử không hề dừng lại, mà tăng tốc độ lên tới cực hạn, chỉ ngắn ngủi gần nửa ngày đã đi tới dưới tháp cao.
Doanh Thừa Phong nhìn hào quang kim sắc dưới chân, nhìn nó chầm rãi tiêu tan liền hỏi: - Văn Tinh, ngươi nắm giữ cái bí pháp từ bao giờ thế?
Văn Tinh kinh ngạc nhìn hắn một cái nói: - Ta vừa mới có được vật ấy một tháng trước.
Doanh Thừa Phong vỗ ngực một cái nói: - Tốt, tốt.
Văn Tinh không giải thích được hỏi: - Cái gì mà tốt?
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười nói: - May mắn là trước kia ngươi không có được vật ấy, nếu không thì lần trước ta sẽ không có cơ hội trốn thoát trong tay của ngươi.
Sắc mặt của Văn Tinh hơi đỏ lên, hờn dỗi lườm hắn một cái.
Chỉ là nghĩ đến lúc bọn họ vừa mới quen, bộ dáng mình đuổi giết tiểu tử này kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, trên mặt lại xuất hiện một chút ý cười.
Doanh Thừa Phong là loại người thông minh, vừa nhìn liền biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, tức giận hừ nhẹ một tiếng noi: - Aiz, khi đó chúng ta lien thủ đánh nhau với hình chiếu của Ác Long trong thế giới dưới lòng đất, ha ha, ha ha
Văn Tinh hơi giật mình, nhìn thấy Doanh Thừa Phong không có ý tốt đánh giá thân thể cuối mình, cuối cùng ánh mắt kia lại dừng trên đôi môi đỏ mọng của nàng, trong lòng nảy sinh giận dữ.
Lúc bọn họ liên thủ dùng kết giới quang minh để vây khốn hình chiếu của Ác Long đã từng ôm nhau, hơn nữa còn là do Văn Tinh chủ động áp dụng, hơn nữa còn cộng hưởng một giọt dung dịch Sinh Mệnh cuối cùng với hắn.
Nghĩ đến những chuyện xấu hổ này khiến trong lòng nàng ầm ầm nhảy loạn.
Khẽ cắn hàm răng, nàng hận không thể tát một cái, chụp chết tên đáng giận này, nhưng không biết tại sao, tuy rằng thân thể của nàng nhận được từng trận khô nóng nhưng cánh tay này cũng không thể nâng lên.
Doanh Thừa Phong nháy mắt, nhìn trên mặt Văn Tinh thẹn quá hóa giận, sắp có xu thế bùng đổ, vội vàng đổi chủ đề nói: - Văn tỷ, chúng ta đã đến tháp coa rồi, nhanh vào đi thôi.
Văn Tinh oán hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn duỗi một cánh tay dán trên cửa chính.
Lập tức có một luồng hào quang phóng ra ngoài hút bọn họ vào trong đó.
Quen đường đi tới Tế Đàn, Văn Tinh thu lại tâm trạng nói: - Thừa Phong, ngươi có biết cách truyền tống trở về đó không?
- Biết rõ. Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên nói: - Chỉ cần ta dùng Thạch Truyền Thừa làm dẫn là có thể trở lại Hồ Gia.
- Ừ, một vị Hoàng Kim Cảnh, một vị Tử Kim Cảnh. Trong đôi mắt của Văn Tinh chợt lóe quang mang nói: - Ta cũng muốn nhìn thấy cường nhân Tử Kim Cảnh có thực lực rất mạnh ở trong khu vực này.
Trong lời nói của nàng thậm chí còn có một chút khinh miệt, tựa hồ như ngay cả cường nhân Tử Kim Cảnh cũng không để trong lòng.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng nói: - Văn tỷ, Tề Thiền Lão Tổ chưa chắc sẽ xuất hiện, cho nên người chúng ta phải đối phó hiện tại chính là một vị Hoàng Kim Cảnh, Hồ Quảng Thiên.
Văn Tinh khẽ gật đầu nói: - Ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?
Tiểu cô nương nàng mới vừa thăng lên Linh Sư Hoàng Kim Cảnh, nhưng không ngờ lúc nói đến vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh đã lâu đời lại trực tiếp hỏi muốn xử lý như thế nào, dường như hắn đã là tù nhân mặc cho người khác chém giết.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong dường như cũng không dị nghị với cái này.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn Văn Tinh dùng để đối phó hình chiếu của Ác Long, Doanh Thừa Phong tin tưởng, cho dù thực lực của Hồ Quảng Thiên có tăng lên gấp đôi cũng vô dụng.
Đi tới trên Tế Đàn, Doanh Thừa Phong lấy thạch Truyền Thừa ra, hào quang màu trắng sáng lên bao vây hai người ở trong đó.
Sau một lát, thân ảnh của hai người liền biến mất trên Tế Đàn.
Sau khi bọn họ rời đi, trên Tế Đàn lại xuất hiện một luồng hào quang, linh hồn của tháp Truyền Thừa dần xuất hiện.
Lông mày của hắn hơi nhíu lại, lầu bầu nói: - Không ngờ hình chiếu của Ác Long lại bị sứ giả Quang Minh thu phục, aiz, thật không biết cái này là phúc hay họa đối với mảnh đất này nữa.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương