Tạo Thần
Chương 368
Bàn tay khẽ vẫy, Hàn Băng trường kiếm lập tức trở về trên tay.
Trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm kêu khổ, hắn trăm phương ngàn kế muốn tránh đi cường nhân Hoàng Kim Cảnh, nhưng cuối cùng vẫn đụng phải. Không thể không nói, những lão quái vật như thế này đều có được năng lực và đòn sát thủ mà thường nhân khó có thể suy đoán.
Cũng như lúc này, hào quang quanh quẩn ở xung quanh người trói buộc khiến hắn khó có thể nhúc nhích.
Dù sao thì tu vi chân khí của hắn chỉ ở Hắc Thiết Cảnh mà thôi, có vẻ không bằng so với vũ giả Thanh Đồng Cảnh, sở dĩ có thể giết vũ giả Bạch Ngân Cảnh trong nháy mắt hoàn toàn là vì sức mạnh tinh thần của hắn quá mức hùng mạnh.
Nhưng, vào thời khắc này thì sức mạnh tinh thần hùng mạnh lại không có tác dụng quá lớn, duy nhất chỉ có một điểm khiến hắn yên tâm chính là Hàn Băng trường kiếm ở trong tay, hắn cũng không trở thành người không có chút phản kích nào.
Hồ Quảng Thiên lạnh lùng nhìn vị nam tử trẻ tuổi trong vòng sáng, trên mặt của hắn tuy rằng bình tĩnh nhưng trong lòng lại có cơn sóng gió động trời.
Tên tiểu tử này, thật sự là quá trẻ tuổi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy hắn xuất kiếm dễ dàng lấy đi tính mạng của một vũ giả Thanh Đồng Cảnh giống như giết gà mổ vịt thì hắn không thể nào tin được, không ngờ sát thủ khủng bố khiến cả gia tộc vô cùng hoảng sợ lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói: - Tiền bối quả nhiên lợi hại, lấy tính mạng của những người này làm mồi nhử dụ dỗ vãn bối mắc câu. Aiz, đáng tiếc vãn bối lại không nắm lấy cơ hội nên giết được quá ít.
Đôi mắt của Hồ Quảng Thiên hiện lên một tia lửa giận, nói: - Hảo tiểu tử, thế này mà vẫn còn dám châm ngòi ly gián, thật sự là không biết sống chết.
Tuy hắn nói như vậy nhưng nhóm cường nhân Thanh Đồng Cảnh phía sau hắn lại cúi đầu, trong mắt bọn họ hiện lên một tia oán hận.
Doanh Thừa Phong khẽ cười, trí linh trong đầu cũng điên cuồng phân tích.
Cấm chế nơi này lớn mạnh như thế, nhưng trước khi hắn tiến vào lại không giác có một chút nguy hiểm, điểm này tuyệt đối không hợp lý.
Điểm hùng mạnh nhất của vũ giả Linh Sư chính là có được sức lực tinh thần, mà sức lực tinh thần lại có sở trường ở phương diện tránh xấu thích hên.
Cho nên Doanh Thừa Phong suy nghĩ thế nào cũng không thông, hào quang này vì sao có thể né được linh giác cảm ứng được nguy cơ của mình.
Lúc này nhìn thấy Hồ Quảng Thiên giơ tay lên, dường như là muốn ra tay, hắn lập tức kêu lên: - Tiền bối, chẳng lẽ ngài không muốn biết lai lịch của vãn bối sao?
Bàn tay của Hồ Quảng Thiên lập tức dừng lại, trầm giọng nói:
- Ngươi là đệ tử của môn phái nào, thành thật nói rõ họ tên, lão phu có thể nể mặt sư phụ ngươi mà tha cho ngươi một mạng.
Tuy rằng trong miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng đã sớm hạ quyết tâm.
Chỉ cần người này nói ra lại lịch, như vậy thì cho dù hắn đến từ nơi nào cũng sẽ giết chết hắn.
Kẻ này giết một vũ giả Bạch Ngân Cảnh, ba Linh Sư Thanh Đồng Cảnh của bổn gia, có thể kết sinh tử đại thù nhưng tuyệt đối không thể đội trời chùng.
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm, trên trán của hắn toát ra một tầng mồ hôi mỏng không thể nhìn rõ.
Hắn cố gắng muốn kéo dài thời gian, và đem tất cả hy vọng ký thác vào trí linh.
Chỉ cần trí linh có thể tìm được phương pháp đối phó với tia sáng thần bí này thì hắn nắm chắc có thể thi triển phi kiếm chi thuật trốn thoát.
Như là nhìn ra tâm tư của Doanh Thừa Phong, Hồ Quảng Thiên cười lạnh nói: - Ngươi không cần uổng phí tâm cơ, lão phu nói cho ngươi biết, đây là ánh sáng của tháp Truyền Thừa. Ngày tháp Truyền Thừa mở ra, vũ sĩ có thể được đưa tới bí cảnh trong tháp Truyền Thừa. Nhưng nếu như chưa được mở ra thì ánh sáng này lại có lực trói buộc rất hùng mạnh, trừ phi là có người bên ngoài tương trợ, nếu không thì ngươi đừng nghĩ có thể tự mình đi ra ngoài.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong trợn tròn, hắn vỗ trán thật mạnh.
Hèn gì.
Hóa ra đây là ánh sáng của tháp Truyền Thừa, hèn gì sức lực tinh thần của hắn không có một chút báo động nào cả.
Đối với người đã lấy được truyền thừa cuối cùng của linh hồn tháp Truyền Thừa như hắn thì ánh sáng này làm sao có thể khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp được.
Hồ Gia, chính là gia tộc có được cường nhân Hoàng Kim Cảnh trong khu vực Thái Hồ, cho nên tự nhiên sẽ có thể có được một đại trận truyền tống của tháp Truyền Thừa.
Chỉ là Doanh Thừa Phong không ngờ Hồ Quảng Thiên lại sử dụng trận pháp này để vây khốn hắn.
Cười ha ha, trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một chút ý cười thoải mái.
Loại ý cười này tuyệt đối là phát ra từ trong nội tâm, cách biệt một trời với nụ cười lớn lúc trước.
Sau đó hắn chậm rãi mò vào trong túi không gian ở bên hông, mở ra, lấy ra một khối ngọc thạch.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong, cùng với động tác tự nhiên, phóng khoáng kia, không biết vì sao Hồ Quảng Thiên lại có một loại dấu hiệu báo trước điềm xấu mãnh liệt. Nhưng hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ như trước, bởi vì hắn rất tin tưởng không ai có thể tự mình giãy ra khỏi trói buộc của cường quang này, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không thể làm được chuyện này.
Với lại hắn vô cùng kiêng kị đối với lai lịch của người người thanh niên này, nếu như không biết rõ thì chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ khó có thể bình an sống qua ngày.
Doanh Thừa Phong cầm hòn đá nhỏ, cười híp mắt nói: - Vãn bối là Doanh Thừa Phong, bái kiến tiền bối.
- Cái gì Doanh Thừa Phong sao?
Hồ Quảng Thiên cùng với đám đệ tử Hồ Gia đứng phía sau hắn đều trợn mắt, không thể tin nhìn nam tử trẻ tuổi trong vòng sáng.
Tên của Doanh Thừa Phong giống như sấm bên tai bọn họ, chính là vì ân oán giữa Doanh Thừa Phong và Hồ Chính Hấn nên mới khiến Hồ Gia trở nên nghèo túng thế này.
Nếu như còn có người không biết Doanh Thừa Phong thì người này thật sự là một kẻ ngu ngốc.
Nhưng, tất cả mọi người trong này tuyệt đối không nghĩ tới, nam tử trẻ tuổi trước mắt lại chính là cường địch sinh tử của bọn họ.
- Ngươi là Doanh Thừa Phong. Sát khí trên người Hồ Quảng Thiên bốc lên, gằn từng chữ một.
Doanh Thừa Phong thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên âm trầm, nói: - Đúng vậy, kính xin tiền bối nói lại với Hồ Chính Hấn, vãn bối sẽ khiến hắn tận mắt nhìn thấy Hồ Gia đổ nát diệt vong, sau đó lại đưa tiễn hắn đến đoàn viên với các vị.
Lúc hắn nói những lời này, không hề kiềm chế khí tức trên người, tận lực phóng xuất sức lực tinh thần ra, sát khí hùng mạnh giống như một ác long khiến mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Một ít võ sĩ con cháu Hồ Gia không chịu nỗi khí thế dũng mãnh hung ác như thế đã đặt mông ngồi ngay đó, thậm chí sợ tới mức tè ra quần, một mùi tanh tưởi lập tức tràn ngập khắp nơi.
Sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong vốn mang theo sát khí hung ác cường đại nhất, đặc biệt là sau khi dụng nạp linh hồn có khí thế hung ác ở trong đạo thì uy lực của nó đã nâng lên một bước, khi hắn phóng thích toàn lực thì vũ giả cấp vũ sĩ cũng khó có thể chống đỡ được.
Tóc gáy trên người Hồ Quảng Thiên đột nhiên dựng lên, hắn nghe được thù hận tuyệt đối không thể hóa giải từ trong những lời này của Doanh Thừa Phong.
Đây chính là hai bên không chết không ngừng, chỉ đến khi một bên bị đuổi tận giết tuyệt mới có thể cởi bỏ oán khí.
Lập tức, hắn hét lớn một tiếng, ánh sao nở rộ trên hai cánh tay, vô số tia sáng ngưng tụ lại tạo thành một con trăn lớn to khỏe màu xanh.
Theo thế tay của hắn, trăn lớn này mở to miệng đầy máu cắn về phía Doanh Thừa Phong đang ở trong vòng sáng.
Đây là bí thuật hùng mạnh nhất của Hồ Quảng Thiên, trăn lớn được ngưng tụ bằng tinh khí toàn thân cũng không hề khác so với con trăn thật cho lắm. Nếu như bị nó cắn một phát thì ngay cả cường nhân Bạch Ngân Cảnh cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà Doanh Thừa Phong đang ở trong vòng sáng cũng không vì thế mà lâm vào thế bị động, hắn giống như là không nhìn thấy trăn lớn đang tấn công, lãnh đạm nói: - Hồ Quảng Thiên, Hồ Chính Hấn, ta sẽ còn trở lại.
Từ trên người hắn đột nhiên xuất ra một luồng hào quang màu trắng ngà, tia sáng này không hề mãnh liệt, cũng không có khí thế ngập trời như trăn lớn.
Nhưng ánh sáng phát ra từ luồng hào quang này không ngờ lại chói mắt như thế.
Hồ Quảng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, trăn lớn dùng tốc độ nhanh nhất cắn xuống, xông đến hướng thân thể của Doanh Thừa Phong.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng là hắn căn bản cũng không thể đụng tới thân thể của Doanh Thừa Phong, người này không ngờ lại biến mất sau khi tia sáng màu trắng ngà chiếu xuống.
Sau khi trăn lớn vồ hụt, nghi hoặc đập vào tròng vòng sáng, dường như là đang tìm kiếm kẻ thù đã biến mất.
Mà sau lưng Hồ Quảng Thiên, sắc mặt mọi người đều tái nhợt không có chút huyết sắc.
Một người thì thào nói: - Hắn, hắn sao lại biến mất. không gian tháp Truyền Thừa không phải đã đóng cửa từ lâu rồi sao?
Là một phần tử của Hồ Gia nên hắn đương nhiên biết về truyền thuyết tháp Truyền Thừa.
Thời điểm không gian chưa mở ra thì trận pháp này căn bản không có chức năng truyền tống. Nhưng biểu hiện mới vừa rồi của Doanh Thừa Phong rõ ràng chính là truyền tống nhờ vào uy lực của trận pháp.
Người còn lại nhẹ nhàng kéo hắn một chút, thấp giọng nói: - Tam ca, huynh đã quên rằng khi không gian tháp Truyền Thừa đóng cửa, một tháng sau Doanh Thừa Phong mới đi ra à. Người nọ cười khổ một tiếng nói: - Nếu hắn có thể đi ra vào lúc đang đóng thì muốn đi vào lại cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng tất cả mọi người phảng phất như có một khối đá lớn đè nặng, bọn họ rốt cục đã biết đầu sỏ gây ra các biến cố gần đây là ai.
Doanh Thừa Phong, hắn đi vào Hồ Gia vào lúc không ai nghĩ rằng hắn sẽ ra tay, hơn nữa còn khiến gia tộc bị đả kích nặng nề như vậy.
- Không thể được, mấy tháng trước hắn mới ở bậc vũ sĩ, làm sao bây giờ hắn lại tu luyện đến Bạch Ngân Cảnh được chứ. Một vũ giả Thanh Đồng Cảnh cảm thấy khó tin nói: - Hay là hắn thật sự có được chung cực truyền thừa.
Ánh mắt mọi người lập tức phát sáng, Chung Cực Truyền Thừa, đó chính là truyền thuyết nhiều năm ở trong tháp Truyền Thừa.
Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong phá không mà đi, cùng với thực lực hắn bày ra thì không còn ai hoài nghi điểm này cả.
Ngoại trừ Chung Cực Truyền Thừa của tháp Truyền Thừa ra thì không bao giờ có người đủ khả năng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã thăng trực tiếp từ bậc vũ sĩ lên tới Bạch Ngân Cảnh.
Tuy nhiên bọn họ lại không hề biết, sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong hơn xa cảnh giới võ đạo của hắn, lần này có thể đạt tới Bạch Ngân Cảnh cũng coi như là cơ duyên xảo hợp, cũng không hoàn toàn là do Chung Cực Truyền Thừa.
- Tổ gia gia, bây giờ phải làm sao?
Một lúc lâu sau, một người thấp giọng hỏi.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới câu nói trước của Doanh Thừa Phong trước khi hắn biến mất.
- Ta sẽ còn trở lại.
Tất cả mọi người đều biết, ngày Doanh Thừa Phong trở lại cũng chính là lúc hắn và Hồ Gia chiến đấu một mất một còn.
Hồ Quảng Thiên nắm chặt hai nắm tay, một lúc sau, hắn mở miệng nói: - Canh giữ trận pháp, ngày mai lão phu sẽ đi gặp Tề Thiện Lão Tổ, hừ, kẻ này nếu tự mình tới cửa thì vĩnh viễn đừng mong có thể chạy thoát.
- Vâng.
Một người ầm ầm xác nhận, có lẽ lòng tin của bọn họ đối với Hồ Quảng Thiên không đủ, nhưng lại tin tưởng mười phần đối với Tề Thiên Lão Tổ, người trấn thủ Thái Hồ, giữ cho các đại gia tộc bình an mấy trăm năm.
Chỉ có điều, tất cả mọi người kể cả Hồ Quảng Thiên đều không nhận thấy được, trên bầu trời có một hình bóng đen im ắng, không làm kinh động ai bay ra Hồ phủ đi nhanh hướng về phương xa.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương