Tạo Thần
Chương 348
Trên mặt hồ, tiếng la giết thất thanh. Tuy hai bên có hơn hai trăm người hổn chiến nhưng rõ ràng là hai bên đều không có cố tình giết chết đối thủ, bọn họ chỉ là muốn đánh lui đối thủ, đánh cho sợ, cho phục mà thôi.
Hai tên thanh niên từ hai thôn khác nhau đang cầm cầm thương dài và đại đao đánh giết lẫn nhau
Hai người bọn họ đều là tu vi chân khí của kẻ gà mờ, khoảng tầng 4 tầng 5, giết được nhau xem ra rất khó phân định
Một người trong đó hét lớn một tiếng, một đao chém ra. Nhát đao này dường như là hội tụ lực lượng toàn thân của y, thế đao nặng trĩu, uy năng lẫm liệt.
Người cầm trong tay trường thương sắc mặt biến đổi, thân hình y uốn lượn lựa thế tránh đỡ. Nhưng mà ngay thời điểm này, chân của y đột nhiên tê rần giống như là dẫm phải thứ gì vậy. Không ngờ lảo đảo một cái lập tức trường thương trong tay đều suýt chút nữa văng ra ngoài rồi
- Hô
Chính trong chớp nhoáng này, cây đại đao kia lập tức đã tiến lớn trên đỉnh đầu của y
Một nhát đao hung hăng nhằm vào lưng y chém xuống, máu tươi lập tức tóe lên cao vài thước.
Thân hình y đổ gục về phía trước, thân thể co quắp trên mặt đất, đôi mắt tràn ngập tia máu giống như là như thế nào cũng không tin bản thân lại chết như thế.
Người trẻ tuổi cầm trên tay cây đại đao lập tức ngẩn người ra, y đang nhìn người đàn ông thất thủ dưới tay mình chẳng nhưng không có bất kỳ hứng thú gì ngược lại là có chút sợ hãi mơ hồ.
- Tiểu ca chết rồi, tiểu ca bị y giết chết rồi
Cũng không biết là ai rống lên một tiếng, rất nhiều người đều hướng đến nơi này nhìn sang.
Nhìn thấy người thanh niên nằm trong vũng máu, nhiều người đều sắc mặt biến đổi
- A
Đang lúc cùng với Hồ Tất giằng co, bỗng nhiên Ngụy Tinh điên cuồng hét hột tiếng. Hắn không đếm xỉa tới đối thủ trước mặt, chạy như bay tới
Hồ Tất do dự một chút, thấy Ngụy Tinh giống như đang điên cuồng, dĩ nhiên trong lòng phát lạnh không dám truy kích.
Ngụy Tinh dáng người khôi ngô, lúc này râu tóc rối bù lên, hiển nhiên là đang phẫn nộ tới cực điểm rồi. Hắn như bay tới trước mặt của người thanh niên cầm trường đao. Một đôi nắm đấm to bằng lọ dấm mang theo phẫn nộ vô cùng toàn lực oanh kích tới.
Chân khí của gã thanh niên kia chỉ tầng 4 mà thôi thì thế nào có thể chống lại được một vị cao thủ chân khí tầng 8 được
Gã cố gắng giơ đại đao lên nhưng khi không đợi gã đem mũi đao chuyển tới, một quyền này của Ngụy Tinh đã oanh xuống ở ngay trên đầu gã rồi.
Lập tức đầu của người này vỡ toang, thân thể bay ra ngoài. Thân hình gã khi ở trong không trung đã chết mà không thể lại chết lần nữa rồi
- Con ơi. Ngụy Tinh phát ra một tiếng thét điên cuồng thảm thiết như xé ruột, xé gan
Y đem thi thể kẻ vừa chết thảm dưới dưới đại đao của gã thanh niên bế lên, trong mắt không ngờ chảy ra một dòng huyết lệ.
Ở bên cạnh y, hai bên không hẹn mà cùng đứng né ra. Chỉ có điều là nhìn thấy sự buồn đau hết sức của người trung niên Đại Hán này, biểu hiện trên mặt mỗi người đều có chỗ không giống nhau.
Người của họ Ngụy đều vẻ mặt oán giận, sát khí ngút trời mà với đám người do Hồ Tất đứng đầu đó lại mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Ngụy Tinh bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt như phát hỏa nhìn Hồ Tất. Y khàn giọng quát. - Hồ Tất, các ngươi đã dám giết chết con trai ta, ta và các ngươi liều mạng vậy
Còn chưa dứt lời, y đã giống như gió, như lửa xông tới rồi
- Bọn chúng giết con trai trưởng thôn, mọi người cùng liều mạng với chúng
Ở phía sau y cũng không biết người nào hét lớn một tiếng, lập tức người phía Ngụy Tinh đều khí thế dâng cao, giơ nanh múa vuốt, hai mắt như phun lửa xông tới
Mặt của Hồ Tất biến sắc, trong lòng sớm đã đem gã thanh niên cầm đao kia mắng cho một trận máu chó phun đầy đầu rồi. Khi nhìn thấy hai mắt Ngụy Tinh đầy máu, sát khí ngút trời, miệng y không còn lựa chọn liền kêu lớn - Ngụy Tinh đao kiếm không có mắt. Ngươi hà tất làm thật sao?
Ngụy Tinh điên cuồng hét lớn - Thối lắm. Sau khi ngươi bị ông đây làm thịt rồi hãy nói
Song quyền của y đánh ra, vù vù vang động. Lần này không nương tay, từng quyền chí mạng. Cũng như vậy, đám người trợ giúp phía sau y cũng không hề kiêng kỳ gì, khi ra tay đều đang hướng một trận sống chết, mà đám người Hồ gia lại còn có chút kiêng dè nên cục diện lập tức nghiêng về một phía rồi
Doanh Thừa Phong ẩn nấp ở phía sau, trong lòng kêu hổ thẹn. Tuy nói hắn ban đầu cũng muốn lợi dụng mâu thuẫn gay gắt hai bên khiến bọn họ nghĩ liều mạng mày chết ta sống nhưng khi ra tay nhìn thấy phục sức của gã thanh niên cầm đao kia với Ngụy Tinh có mấy phần giống nên cho rằng bọn họ là người một đám cho nên mới lựa chọn sai đối tượng rồi.
Ai dè lần sai này có sai không ngờ khiến Ngụy Tinh và đám thủ hạ của y phát cuồng, hai bên lập tức đánh nhau khác hẳn như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì máu thịt đã tung tóe, có mấy người mất mạng rồi.
Đánh nhau một lát, một người hét lớn, quay đầu bỏ chạy. Dường như là phản ứng dây chuyền thông thường, lại càng nhiều người liều mạng hướng ra xa chạy trốn
Hồ Tất thi triển ra tất cả vốn liếng cũng muốn tạm thời thoát li khỏi nơi này
Y có thể không muốn vừa mới trải qua nổi đau mất con của Ngụy Tinh nhưng Ngụy Tinh tâm lý nóng giận đâu có thể buông tha cho đối phương. Ra tay tàn nhẫn, thế của bộ lưỡng bại câu thương khiến Hồ Tất chật vật không chịu nổi.
Hắn cắn răng một cái, rồi đột ngột xoay người. Một luồng khí đan điền ngưng tụ ở ngực, đồng thời dạt ra hai chân, thà chịu quyền của đối phương cũng muốn thoát khỏi vòng chiến.
Dù sao hôm nay hai thôn đọ sức đã phân ra thắng bại rồi, y cho dù là giằng co nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng mà thoáng một cái, thân hình vừa bước ra một bước, gan bàn chân đột nhiên tê rần dường như đang bị thứ gì đó đâm cho một nhát rồi
Một luồng nhiệt lưu dọc theo chân đi ngược lên, chân khí trong người y lay động vậy mà căn bản ngăn cản không được.
- Hô
Thân thể y lảo đảo một chút, một luồng gió lớn đã hung hăng vỗ vào lưng y
Hồ Tất một đời tu luyện công phu, khi vận khí đan điền ngưng tụ ở ngực thì ngay cả gặp phải đòn nghiêm trọng của cao thủ đồng cấp cũng sẽ không bị trọng thương gì. Nhưng lần này không giống. Chân khí trong người y nhiễu loạn. Một đòn kia giống như là tiến hành đòi mạng bình thường, chân khí mênh mông mãnh liệt mà nhập vào đem kinh mạch của y phá tan rồi
Gầm lên một tiếng, thân thể Hồ Tất bị đánh bay lên không trung liền té mạnh một cái xuống đất.
Toàn thân y bỗng chốc co quắp mắt trợn ngược, tai, mắt, miệng máu đen từ trong người chảy ra giàn giụa, không có khả năng sống rồi
Ngụy Tinh một chưởng giết chết đối phương, không khỏi ngẩn người ra, nhưng trong lòng gã lúc này hận cực điểm từng quyền liên tiếp đánh ra như mưa rơi xuống trên người Hồ Tất.
Chỉ trong chốc lát, Hồ Tất đã bị gã đánh tan xương nát thịt rồi, không còn nhận ra bộ dạng nữa.
- Oa
Đám người bên cạnh Ngụy Tinh không khỏi mặt mày tái nhợt, có một số kẻ không chịu được đã nôn mửa ngay tại hiện trường.
Một hồi lâu sau, Ngụy Tinh rút cuộc cũng dừng tay. Gã quay nhìn thân xác đứa con trai, bất chấp toàn thân dính máu lần nữa rống lên gào khóc.
Một người bên cạnh khuyên nhủ. - Trưởng thôn nén đau buồn. Ai zo, cái này thật không dễ làm.
Ngụy Tinh lau nước mắt, nổi giận nói - Cái gì không dễ làm chứ.
Người nọ nhăn nhó cười nói - Thôn trưởng, Hồ Tất chính là đệ tử chi bên trong thôn của Hồ gia phái. Chúng ta đã giết chết y, sợ là tránh không được phiền toái rồi
Ngụy Tinh giận tím mặt nói - Nói bậy, chỉ có bọn họ giết chết con trai ta thì không cho phép ta giết chết tên đáng chết này của bọn chúng sao.
Người nọ lắc đầu liên tục, thần sắc trên mặt hiện lại lên vẻ chua xót
Ngụy Tinh dần dần bình tĩnhlại, gã vừa lau máu thịt trên mặt nói - Ta đây sẽ đi cầu ông chú bổn gia ra mặt, triệu tập đồng đạo cùng đối phó với Hồ gia. Hừ, bọn chúng rõ ràng đã suy yếu, lại còn không dám giết người của Ngụy gia ta Con trai ơi, cha nhất định thay con báo thù.
Hắn nói dứt lời, ôm xác đứa con trai sải bước mà đi
Hơn trăm người bên cạnh nhìn nhau ngơ ngác, có người lộ vẻ mặt vui mừng, có người chau mày, có mấy phần tỏ vẻ lo lắng
Con ngươi Doanh Thừa Phong đảo một vòng, lặng lẽ rời đi. Từ đầu đến cuối đều không có người nào biết đang có một vị cao thủ hùng mạnh của cấp võ sư đã từng ở trong này.
Sau khi rời đi mấy dặm, Doanh Thừa Phong tiến vào trong một thôn nhỏ, liền vừa như cố ý vừa như vô ý hỏi thăm
Sau một lát, hắn lập tức hiểu rõ duyên cớ trong đó.
Ở mãnh đất Thái Hồ này tuy phong cảnh tuyệt đẹp, linh lực ngào ngạt nhưng cũng chính vì như thế cho nên các thế lực đồn trú ở đây không ít
Nếu như là bình thường, dựa vào thực lực tự mình sớm phân định ra địa bàn chiếm đóng nhưng lần trước Võ lão tới Thái Hồ đánh cho Hồ gia đánh một trận không kịp trở tay. Không những cao thủ cấp Hoàng Kim Cảnh chủ nhà trọng thương bế quan mà ngay cả cao thủ Bạch Ngân Cảnh đều chết ba người rồi.
Trải qua một trận chiến, thanh thế Hồ gia đã giảm, không chỉ sức chiến đấu ở tầng cao bị tấn công tiêu diệt mà ngay cả thôn nhỏ phía dưới cũng chịu tai bay vạ gió.
Khu vực Thái Hồ có thực lực lớn bao nhiêu thì chiếm cứ địa bàn bấy nhiêu.
Nếu như Hồ gia gặp nạn, các thế lực còn lại tự nhiên sẽ không khách khí. Vì thế một số thôn Hồ gia xung quanh có khoảng cách xa với Hồ gia bản tộc liền bị các thế lực bên ngoài thường xuyên khiêu khích, tấn công.
Dùng binh đánh nhau như vậy đã không phải là lần đầu, chỉ là đẫm máu thế này lại vẫn tương đối hiếm thấy.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, rời xa thôn nhỏ kia, men theo bờ hồ hướng một phương khác mà đi.
Bước chân của hắn rất nhanh, không mấy chốc thì đã tới một thôn nhỏ khác rồi
Thôn này rõ ràng so với thôn trước lớn hơn rất nhiều, chủ hộ bên trong có ít nhất hơn một ngàn. Mà hấp dẫn ánh mắt Doanh Thừa Phong lại là "Tụ nghĩa kỳ" đang treo nơi cao cao kia trong thôn.
Từ lời của một lão già trong thôn kia, hắn nắm được một tin tức
Mỗi lần khi khu vực Thái Hồ thay đổi thế lực, hai bên đều sẽ chiêu nạp nhân tài, nếu là có kinh qua luyện võ đồng thời mong muốn giúp đỡ một bên nào đó đánh nhau thường thường có thể được thưởng công rất hậu.
Hắn đương nhiên không xem trọng chút thù lao báo đáp kia nhưng trong lòng lại có chút tính toán.
Mà thôn làng này trước mắt chính là một thôn trực thuộc của Thái Hồ Ngụy gia. Vì tranh đoạt địa bàn này, bọn họ trắng trợn tuyển quân mua ngựa, đối với kẻ luyện võ tán tu lân cận đều hét giá rất cao, ý đồ như thế, không hỏi cũng biết.
Doanh Thừa Phong giả dạng một kẻ luyện võ lang thang tiến vào trong thôn. Hắn tuy cố ý đem chân khí khống chế ở tầng võ sỹ khoảng cấp 8 nhưng thực lực bày ra lại đã đủ khiến người ta thay đổi cách nhìn rồi.
Sau thời gian ngắn ngủi, hắn đã trở thành thượng khách của thôn rồi, đồng thời lão già có bộ râu sơn dương kia còn hứa để lại vô số chỗ tốt.
Sau 3 ngày, hắn với mấy trăm người đồng hành xông tới hướng một thôn lớn khác thuộc Hồ gia.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương