Tạo Thần
Chương 341
- Hắc ám lực lượng, hắc ám lực lượng thật thuần khiết. Phía trước hang động, nữ tử áo bào trắng khẽ cảm thán một tiếng, nói: - Nếu như môn hạ của Hắc Ám Thánh Giáo nhìn thấy lực lượng này, nhất định sẽ mừng rỡ phát điên.
Trong vòng bốn tháng, ngoại trừ bọn họ chặt khẽ vây khốn ác long ở ngoài, cũng rút ra tìm tòi một hồi trong thế giới dưới lòng đất. Nhưng đáng tiếc chính là, cũng không phát hiện lối vào nào khác.
Đương nhiên, chuyện này có lẽ cũng vì bọn họ không dám rời xa ác long trong phạm vi nhất định, cho nên mới không tìm được vật gì.
Tuy nhiên lúc này ác long đã bị nhốt, bọn họ đi tới nơi đây, vẫn là lần thứ nhất.
- Hắc Ám Thánh Giáo? Đó là tông phái gì? Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.
Hôm nay hắn không còn là thằng nhóc con chưa ráo máu đầu cái gì cũng không hiểu rồi, những đại phái nổi danh phụ cận trên cơ bản hắn đều hiểu rõ trong lòng. Nhưng, chỉ sợ hắn nghĩ rách cả da đầu, cũng không tìm thấy ký ức gì liên quan đến hắc ám Thánh giáo.
Nữ tử áo bào trắng cười ngọt ngào một tiếng, nói: - Đây là một tông phái bí ẩn mà lại hùng mạnh, am hiểu lực lượng hắc ám, hành động của bọn họ quỷ dị mà thần bí, sau này nếu như ngươi gặp bọn họ, nhất định phải chú ý cẩn thận.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong lòng muốn nghĩ hỏi nữ tử áo bào trắng xuất phát từ môn phái nào, nhưng nói đến trong miệng, lại thì thào nói không nên lời.
Dù sao, vị nữ tử áo bào trắng xinh đẹp khiến người ta xấu hổ này cũng là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh, hơn nữa sau khi trả qua bốn tháng rèn luyện, thậm chí nàng càng có dấu hiệu tiến thêm một bước. Dưới nền đất, mạng của bọn họ ở sớm tối, sinh tử chưa biết. Doanh Thừa Phong vẫn không có chỗ cố kỵ, nhưng lúc này bọn họ đã có hi vọng rời khỏi đây, mắt thấy có thể tìm được đường sống, thực lực sai biệt lớn như một tòa núi cao không thể chạm đặt ngang giữa bọn họ.
Nữ tử áo bào trắng yên lặng nhìn hắn một cái, trong lòng cũng có chút kích động.
Rốt cuộc, nàng khẽ cắn răng, lại lấy ra ngọc bài, đưa vào đó lực lượng quang minh hùng mạnh.
Ngay sau đó, trong ngọc bài phóng ra vô số hào quang màu trắng ngà. Lực lượng hắc ám kia có thể cắn nuốt uy năng ngọn lửa Doanh Thừa Phong phóng ra, cũng có thể ăn mòn kiếm cứng rắn vô cùng thành một đám bột phấn. Nhưng, khi chúng nó chứng kiến hào quang trên ngọc bài, lập tức phát ra tiếng "Híz-khà zz Hí-zzz" vang dội.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, và nhanh chóng lan tràn ra.
Sau một lát, toàn bộ màn sương màu đen đều sôi trào lên, giống như nhiệt độ trong đó bị đề cao mấy trăm độ, khiến chúng nó bị đun sôi lên.
Trước sự gột rửa của lực lượng quang minh hùng mạnh, lực lượng hắc ám này giống như gặp phải khắc tinh, cho dù muốn bỏ chạy, cũng không thể chạy kịp.
Sau một khắc đồng hồ(15 phút), một chút sương mù màu đen cuối cùng cũng biến thành hư vô, rốt cuộc không còn tồn tại.
Doanh Thừa Phong đưa mắt nhìn lại, không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ.
Đoàn sương mù màu đen này vốn có tính ăn mòn lực lượng, hắn rất thấu hiểu, nhưng lúc này vác tường kia lại khôn hao tổn gì, chứng tỏ lực lượng của màn sương mù màu đen này không tạo thành bất cứ nửa điểm thương tổn đối với nó. Mặc dù trên đó có thể nhìn thấy một chút lồi lõm, nhưng điều đáng cười chính là, mấy cái hố đó không phải sương mù màu đen tạo thành, mà do mảnh vỡ thanh kiếm nổ tung kia tạo thành.
Rống
Phương xa, một đạo tiếng kêu thô bạo tràn đầy lửa giận mơ hồ truyền đến, hơn nữa trên mặt đất cũng vang lên từng trận nổ vang.
Sắc mặt hai người Doanh Thừa Phong đồng thời khẽ biến.
- Không tốt, ác long đã thoát khốn.
- Đúng vậy, thời gian nó thoát khốn còn ngắn hơn so với ta dự đoán. Nữ tử áo bào trắng nghiêm nghị nói: - Nhưng cũng may chúng ta đã có thể rời khỏi đây.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thân hình vừa động, đồng thời tiến vào trong hang động.
Sau lưng bọn họ, một đạo bóng đen to lớn liều mạng tung cánh bay về phía này.
Oanh
Một tiếng vang thật lớn, đầu của nó hung hăng đâm vào trong hang động, răng nanh sắc bén như từng thanh trường kiếm to lớn, có thể dễ dàng xé rách tất cả.
Doanh Thừa Phong và nữ tử áo bào trắng đồng thời biến sắc, nhìn miệng lớn xấu xí mà khủng bố, cảm thụ được đầy mùi lưu huỳnh trong hơi thở của nó, hai người bọn họ đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Thân hình chợt lóe, Doanh Thừa Phong đã lấy ra Lang Vương Thuẫn, chắn trước mặt nữ tử áo bào trắng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia cảm kích, nữ tử áo bào trắng đồng thời giơ lên ngọc bài đã nắm trong tay, vật này thần kỳ, có thể chống đỡ hết thảy.
Nhưng mà, khi bọn họ chuẩn bị nghênh đón hơi thở kinh khủng của lác long kia, vách tường xung quanh huyệt động đột nhiên phát sáng lên.
Ánh sáng màu ngà sữa giống như vô cùng vô tận bao phủ cả huyệt động, màn hào quang đó từng đạo lại từng đạo oanh kích trên người ác long.
Ngay sau đó, thân thể ác long đã bị vô số ánh sáng màu ngà này xuyên thủng.
Đám người Doanh Thừa Phong trống mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này, bọn họ cố vắt óc cũng không nghĩ ra, đầu ác long khủng bố này không ngờ vô dụng như thế, ngay cả ánh sáng trong huyệt động cũng không thể phòng ngự mà nháy mắt đã bị cắt nát.
Tuy nhiên, chuyện kế tiếp xảy ra càng khiến cho bọn họ cảm thấy rung động vô cùng.
Đầu ác long này kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân hình cao cao vút lên, lần nữa rơi xuống rất xa trong thế giới lòng đất.
Sau đó, thân hình nó lức lư bò lên, mà trên người của nó, cũng nổi lên gợn sóng liên tiếp. Chỉ sau một lát, đầu ác long này đã khôi phục như cũ, dường như công kích vừa rồi căn bản không thể thương tổn được nó.
- Này, đây là có chuyện gì? Doanh Thừa Phong thì thào nói:
- Hay là, thân thể của nó bất tử?
Nữ tử áo bào trắng sửng sốt nữa ngày, rốt cuộc trên mặt nàng hiện lên một tia chợt hiểu, nói: -Ta hiểu rồi!
- Ngươi hiểu cái gì? Doanh Thừa Phong xoay người, hai mắt tỏa sáng mà hỏi.
Loại năng lực bất tử của thân thể này, còn đáng sợ hơn cả thế thân khôi lỗi, nếu hắn có thể học đến Cho dù đầm rồng hang hổ, hắn cũng dám xông cái trăm lần.
Nữ tử áo bào trắng khẽ lắc đầu, nói: - Đầu óc long anfy, không phải bản thể thực sự của ác long.
- Cái gì? Doanh Thừa Phong nghi nghờ hỏi.
- Ác long chân chính, vô cùng cường đại, ngay cả ta có quang minh thánh bài hộ thân, nhưng tuyết đối không thể chống đỡ công kích của nó, lại càng không cần phải nói vây khốn và tạm thời trấn áp nó.
Doanh Thừa Phong gãi da đầu, nói: - Nhưng ngươi đã làm được.
Trên mặt nữ tử áo bào trắng toát ra một tia cười khổ bất đắc dĩ nói: - Ta nói rồi, thứ mà chúng ta thấy căn bản không phải bản thể của ác long, mà chỉ là một tia ý thức nó phân hóa ra ngoài mà thôi.
Doanh Thừa Phong hít một ngụm khí lạnh, nói: - Ý thức thể?
Hắn cúi đầu nhìn lại, nhưng bất kể thấy thế nào, đều không nhìn ra chỗ nào không đúng trên con ác long kia.
Nữ tử áo bào trắng vừa bực vừa buồn cười nói: - Ngươi đang làm gì đó, ta nói ý thức thể, là chỉ tồn tại giống như hình chiếu. Nàng thấp giọng nói: - Nếu ta không tính sai Bản thể của nó hẳn là bị nhốt ở nơi nào đó trong không gian này ngủ say, cho nên mới có một hình chiếu ý thức thể không có bao nhiêu trí tuệ như vậy đi ra.
Vẻ mặt Doanh Thừa Phong thay đổi, hôm nay thật sự hiểu thêm rất nhiều rồi.
Ác long đáng sợ như thế, đánh đập hai người bọn họ gà bay chó sủa, hơi kém chút đều mất mạng, không ngờ lại chỉ là một hình chiếu.
Nữ tử áo bào trắng quay đầu, nhìn đỉnh đầu xa xau nói: - Ta đang thấy kỳ quái, một kỵ sĩ cấp Nam Tước làm sao lại có thể có tháp truyền thừa cường đại như vậy. Hiện tại ta mới có thể xác định, tòa tháp này không phải kỵ sĩ Nam Tước đại nhân kiến tạo, mà là một vị vô cùng cường đại của Quang Minh Giáo chúng ta lưu lại Để trấn áp bản thể ác long.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong hơi hơi nháy, trong lòng thầm nghĩ, ngươi cũng quá tự đại đi.
Nhìn thấy thứ tốt liền dúi vào túi nhà mình, có trời mớt biết tháp lớn nguy nga này do ai kiến tạo, không lẽ bởi vì một câu nói của ngươi, ngươi có thể lấy nó đi sao.
Nữ tử áo bào trắng trầm ngâm nửa ngày, nói: - Việc này quan hệ trọng đại, chờ ta thăng tới Tử Kim Cảnh, nhất định phải trở lại tìm tòi cụ thể.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Ngươi muốn bảo vệ bí mật này?
- Đúng vậy! Nữ tử áo bào trắng trầm giọng nói: - Tháp Truyền Thừa này và ác long nó trấn áp đều vô giá, ta muốn thử một chút, xem ngày sau có thể thu cho mình dùng hay không.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói: - Hy vọng như thế.
Nếu như bốn tháng trước, nhất định hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế phá hư. Nhưng giờ phút này, tư tưởng của hắn lại chuyển biến cực lớn, hi vọng thực lượng của nàng càng mạnh càng tốt.
Nữ tử áo bào trắng nhẹ nhàng xoay người, nói: - Đi thôi.
Doanh Thừa Phong mạnh mẽ gật đầu một cái, cùng theo nàng đi ra phía ngoài hang động.
Ngẩng đầu, nhìn hai viên mặt trời thật lớn trên đỉnh đầu, tâm tình Doanh Thừa Phong đột nhiên cảm thấy bi thương, hận không thể gào khóc một hồi.
Nữ tử áo bào trắng nghi ngờ hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Ở trong thế giới dưới lòng đất, cho dù gặp tình huống nguy hiểm thế nào đi nữa, cho dù quang minh kết giới hơi kém chút đều nổ tung, Doanh Thừa Phong cũng chưa bao giờ toát ra vẻ mặt như thế.
Quay đầu nhìn nàng một cái, Doanh Thừa Phong chua xót mà nói: - Ba tháng, đã vượt qua ba tháng, ta không thể trở về được rồi.
Không gian tháp Truyền Thừa có một đạo luật thép, hễ là người tiến vào nơi này, nhất định phải trong ba tháng tiến vào tháp Truyền Thừa hoặc đi vào trong vòng một trăm trượng quanh tháp.
Bởi vì sau ba tháng, tháp Truyền thừa sẽ phát động thần lực, khiến tất cả những người còn sống toàn bộ được truyền tống ra ngoài.
Nếu trong ba tháng không thể đi vào tháp Truyền Thừa hoặc đi tới đoạn khoảng cách đó, như vậy cũng đừng muốn rời đi không gian này rồi.
Trước khi hắn tiến vào, Phong Huống và Võ Lão đều nhiều lần dặn dò.
Bởi vì trước đó, không ai có thể ngoại lệ.
Nghĩ lại ở thế giới dưới lòng đất giao tranh một hồi, kết quả là tuy rằng bảo vệ tính mạng, nhưng phương pháp như vậy không bằng chết trong miệng ác long cho rồi.
Hai mươi năm, hay là hai người bọn họ phải sống ở chỗ này hai mươi năm trời.
Như là nhìn thấy suy nghĩ của Doanh Thừa Phong, nữ tử áo bào trắng khẽ gắt giọng một tiếng, nói: - Ngươi yên tâm, người khác không ra được, nhưng ta và ngươi nhất định có thể.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói: - Cái gì? Trong âm thanh của hắn tràn ngập một loại mùi vị bất ngờ.
Nữ tử áo bào trắng thản nhiên nói: - Trong tay ta có quang minh lệnh bài, không chịu hạn chế của không gian này, bất cứ lúc nào đều có thể ra vào.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên.
Nữ tử áo bào trắng nháy hắn một cái, nói: - Không lẽ ngươi đã quên, ngươi tiếp nhận truyền thừa của Nam Tước đại nhân, tuy rằng không được hắn hoàn toàn tán thành, nhưng muốn tự do ra vào, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì đâu.
Hai mắt Doanh Thừa Phong lại sáng ngời, lập tức vui mừng khôn xiết.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
155 chương
29 chương
134 chương